Cố Tích Cửu không phản bác nữa, đáp lại Vâng, sau đó đi tới gần bàn nhỏ, đứng ở nơi đó và cúi đầu ăn điểm tâm.
Điểm tâm rất thơm ngọt, hương vị cũng rất ngon, nàng ăn vài miếng đã có cảm giác no.
Vì thế nàng nói lời cảm tạ rồi cáo từ thánh tôn ——
Từ khi nàng bước vào, ngoại trừ nói lời cảm tạ chính là thỉnh an, cung kính khiến hắn muốn đá một chân!
Tuy nhiên, dường như đây là do hắn tự tìm......!
Chính hắn đã nhắc nhở nàng về sự khác biệt thân phận giữa hắn và nàng.
"Cố Tích Cửu, không phải ngươi nói xem bản tôn giống như phụ thân sao?"
Ngươi cũng cung kính như vậy với phụ thân ư? Hắn thường nhìn thấy nàng khiến cho Cố Tạ Thiên thân cha của mình tức giận đến nỗi đỏ mặt.
"Không, lần đó Tích Cửu đã nói sai rồi, Tích Cửu không dám xem ngài giống như phụ thân......"
"Vậy ngươi xem ta như thế nào?".
Truyện Đông Phương
"Giống như tổ gia gia." Cố Tích Cửu nói lời nói thật.
Hiện tại nàng thật sự xem hắn giống như tổ tông.
Thánh tôn đang uống trà, nàng vừa nói một câu khiến hắn gần như bị sặc......!
Sau đó Cố Tích Cửu cảm nhận được hơi ấm như gió xuân của thánh tôn đại nhân, cùng với sự quan tâm đến từ tổ gia gia.
Hắn trực tiếp ném cho nàng một quyển sách to và nặng, đủ có thể đập chết người, sau đó rất từ ái nói với nàng rằng, trong vòng sáu ngày nàng phải gặm cho xong, cũng phải thông hiểu đạo lí trong đó, hắn sẽ kiểm tra.
Nếu đến lúc đó nàng không làm được, hắn sẽ phạt nặng nàng, khiến nàng chạy quanh Thiên Tụ Đường bằng một chân, chạy đủ mười vòng mới được dừng lại.
Một vòng quanh Thiên Tụ Đường khoảng chừng hai mươi dặm, mười vòng là hai trăm dặm......!
Trừng phạt này quả thực quá kh,ủng bố!
Sau khi Cố Tích Cửu trở về thì vùi đầu vào trong sách!
Nhưng đại ngao không chịu ngồi yên, nó kẹp quần áo nàng muốn nàng đi ra ngoài dạo chơi, nhưng Cố Tích Cửu đã đuổi thẳng nó.
Hiện tại nàng cần phải giành giật từng giây, làm sao có thể đi dạo được?!
Đại ngao rất bực bội, vì thế nó đi kiếm Lục Ngô.
Lục Ngô vẫn là một con thú con, còn rất tham ngủ, hơn nữa nó không thích ngủ với Phong Triệu, nửa đêm lại lặng lẽ chui vào trong chăn Cố Tích Cửu làm ổ, giống như con mèo nam ngủ ở trong lòng ngực nàng.
Nó dường như tham luyến hơi người, sau khi Cố Tích Cửu rời khỏi giường, đôi mắt nó cũng không thèm mở, chui thẳng vào trong ống tay áo của nàng và tiếp tục ngủ.
Đại ngao muốn dùng Lục Ngô làm toạ kỵ miễn phí, vì thế định kéo đuôi Lục Ngô, muốn đánh thức nó.
Kết quả, chưa kéo được đuôi Lục Ngô, đã khiến vật nhỏ này nóng nảy, trực tiếp dùng một móng vuốt cào lại, thiếu chút nữa đã cào nứt vỏ đại ngao!
Đại ngao không dám trêu chọc nó nữa, đành phải tự mình đi tìm Phong Triệu.
Phong Triệu là người mẹ nên có tình thương, nhi tử không đi, nó cũng không đi, cam tâm tình nguyện canh chừng ở trong viện Cố Tích Cửu.
Đại trai tức giận tự mình đi ra ngoài ——
Cố Tích Cửu bận học mất ăn mất ngủ, không để ý tới nó.
Nàng học một hơi cho tới khi trời tối, mãi đến lúc lên đèn đói bụng, nàng mới kinh ngạc phát hiện một ngày đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lục Ngô cũng chạy ra ngoài, tiểu gia hỏa kia rất dễ đói, ngủ dậy là muốn ăn, kết quả nó kéo Cố Tích Cửu mãi nhưng nàng vẫn bất động, vì vậy nó dứt khoát chạy ra ngoài tự mình tìm đồ ăn.
Phong Triệu luôn trông chừng nó, thấy nó vừa đi, tất nhiên cũng đi theo ra ngoài.
Vì vậy, buổi tối khi Cố Tích Cửu chui ra khỏi cuốn sách, trong viện chỉ còn lại một mình nàng.
Ba con kia cũng không có một con nào quay lại.
Cố Tích Cửu thật ra không lo lắng lắm, nàng dưỡng ba con này, con nào cũng không phải đèn cạn dầu, đi ra ngoài tuyệt đối không dễ bị bắt nạt.
Hơn nữa đại ngao thích săn thú, đoán chừng nó lại ra sau núi săn thú.
Đối với Lục Ngô, mặc dù tên kia bé nhỏ, nhưng vẫn là thú cấp 8, dã thú sau núi này thấy nó chỉ có run rẩy chờ chết, hơn nữa có Phong Triệu ở bên cạnh nó, tất nhiên sẽ không bị thiệt......!
Hôm nay nàng chỉ ăn hai miếng bánh điểm tâm thánh tôn cho lúc sáng, lúc này đói đến nỗi có chút hoa mắt.
~~~Hết chương 558~~~