Nàng đã âm thầm quan sát hắn ta năm ngày, nắm rõ trong lòng bàn tay về hành tung và hành động của hắn ta.
Nếu lúc trước nàng chỉ nghi ngờ không có chứng cứ xác thực, lúc này đã cực kỳ chắc chắn, bệnh của Thiên Linh Vũ chính là do Thiên Linh Thiên giở trò quỷ!
Tiểu tử Thiên Linh Vũ đã rất cố gắng che dấu cảm xúc, hắn thật sự cố gắng giữ biểu cảm của mình càng thấp càng tốt.
Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, yêu ghét dễ dàng biểu hiện ở trên mặt, vẫn thoáng lộ ra một chút manh mối.
Trong khi Thiên Linh Thiên trong lòng có quỷ, tất nhiên từ những động tác rất nhỏ của Thiên Linh Vũ, có thể cảm nhận được hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ với mình......
Cố Tích Cửu quan sát hắn ta mấy ngày nay, phát hiện hai ngày qua tần suất Thiên Linh Thiên đứng ngồi không yên rõ ràng tăng lên, tính tình cũng táo bạo hơn nhiều.
Nàng rũ mắt suy nghĩ một lát, cảm thấy mình có thể sẵn sàng thu lưới——
Thân hình chợt lóe, nàng biến mất tại chỗ.
Nàng đã dùng thuật thuấn di, tới tới lui lui nơi này rất nhiều lần, Thiên Linh Thiên không hề phát hiện ra.
......Edit: Emily Ton.....
Đêm đã khuya, trong đại lao.
Cổ Tàn Mặc bị xích sắt vây ở trên tường, người này cũng xem như một hán tử.
Ông ta đã thực hiện tất cả những sự trừng phạt mình đáng phải nhận.
Mấy ngày nay, trước tiên mỗi ngày ông ta đều vào hoang mạc một canh giờ, cả người gần như bị nướng mất một lớp da, khí tức thở ra khi được thả đều rất nóng bỏng.
Sau đó không nói lời nào, ông ta lại giam mình vào đây, còng tay ở trên tường......
Giờ phút này cả người ông ta giống như một quả cà tím bị sương phủ lên, gục đầu ở nơi đó điều tức......
Bỗng nhiên, dường như ông ta nhận ra điều gì đó, bất chợt mở to mắt, không thể không nhảy dựng lông mày!
Trước mắt đứng một vị thiếu nữ, đang thản nhiên nhìn ông ta.
Cố Tích Cửu!
Chẳng trách người ta hay nói, nha đầu này có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, quả nhiên là sự thật.
Không ngờ nàng có thể yên lặng xông vào đại lao!
"Ngươi tới đây làm gì? Sợ bản đường chủ thủ hạ lưu tình với bản thân? Cố ý tới kiểm tra?" Cổ Tàn Mặc tức giận.
Cố Tích Cửu nở nụ cười xinh đẹp: "Mặc dù Cổ đường chủ có đôi khi bất cẩn, làm những việc hồ đồ, nhưng là nhân vật quang minh lỗi lạc, có một nói một, có hai nói hai, điểm này Tích Cửu vẫn rất tin tưởng cũng rất bội phục."
Lông mày nhíu chặt của Cổ Tàn Mặc thoáng giãn ra một chút, xem như nha đầu này vẫn có khả năng nhìn người.
"Vậy ngươi tới đây làm gì? Cười nhạo bản đường chủ?"
Cố Tích Cửu thở dài: "Cổ đường chủ, cười nhạo ngài thì Tích Cửu có chỗ nào tốt? Tích Cửu cũng không phải người nhàm chán như vậy.
Tích Cửu tới đây là muốn hỏi Cổ đường chủ một chuyện, còn thỉnh Cổ đường chủ trả lời đúng sự thật."
"Chuyện gì?"
"Cổ đường chủ, ngài có hy vọng Thiên Linh Vũ khôi phục công lực vốn có hay không? Có hy vọng chứng bệnh của hắn có thể chữa khỏi hoàn toàn?"
Cổ Tàn Mặc ngẩn ngơ, đôi mắt hơi sáng, đánh giá trên dưới Cố Tích Cửu một chút: "Ngươi thực sự có cách chữa khỏi bệnh của hắn?"
Ông ta thân là đường chủ, cho dù bị nhốt ở trong lao ngục, đối với những tin đồn nhảm nhí bên ngoài vẫn có thể nghe được.
Những trưởng lão tới báo cáo sự vụ trong đường đều kể lại hết cho ông ta nghe.
Vì thế ông ta không phải không biết gì, chẳng qua ông ta cũng cho rằng Cố Tích Cửu muốn có chỗ đứng ở đây, muốn có bằng hữu bên người, vì thế đã nói dối, không cho rằng đó là sự thật, cũng không để ở trong lòng.
Nhưng hiện tại nghe chính miệng Cố Tích Cửu nói ra như vậy, ông ta xao động trong lòng, có chút tin tưởng!
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ta chỉ muốn hỏi Cổ đường chủ, có muốn chữa khỏi cho hắn hay không?."
"Vô nghĩa! Lão phu đương nhiên hy vọng có thể trị khỏi cho hắn, nằm mơ đều muốn!" Cổ Tàn Mặc trả lời không chút do dự.
Lần này ông vốn định mời Long Tư Dạ xem bệnh cho Thiên Linh Vũ một chút, không ngờ sau khi Long Tư Dạ tới đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người vẫn luôn bận rộn..