"Ồ, vì sao bản tôn trở về thì nàng sẽ khóc?"
"Nàng vẫn chưa hoàn thành việc học, rất nhiều chỗ đều nuốt không được! ! " Đại ngao thuận miệng trả lời, sau khi trả lời xong nó mới đột nhiên phát hiện mình đang bán đứng chủ nhân! !
Tiểu oa nhi trong vỏ ngao lập tức ngậm miệng lại, cạch một tiếng đóng vỏ: "Ta! ! ta chưa nói gì cả——"
Sau một lúc lâu thấy trong phòng không có động tĩnh, đại ngao thậm chí không nghe được tiếng hít thở của thánh tôn.
Chẳng lẽ đi rồi?
Đại ngao mở vỏ, lén lút ló đầu ra, nhìn thấy thánh tôn vẫn đang ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn ba con chúng nó có chút khó lường.
Đại ngao run lên, theo bản năng lại muốn chui vào trong vỏ, giọng nói của thánh tôn đúng lúc truyền đến: "Cho ba con các ngươi trong vòng một khắc (15ph) lăn ra khỏi căn phòng này, tự dựng nơi trú ẩn cho mình!"
Đại ngao: "! ! "
Lục Ngô: "! ! "
Phong Triệu: "! ! "
! !
Cố Tích Cửu lo lắng ba con linh sủng của mình quá nhiệt tình sẽ doạ sợ thánh tôn, nhưng không thể đi theo nhắc nhở, đành phải cầu nguyện trong lòng cho ba con kia hôm nay hãy đàng hoàng một chút, đừng tỏ ra quá đáng yêu.
Nàng tay chân nhanh nhẹn, thu dọn nhà ở rất nhanh, hơn nữa chỗ ở của thánh tôn vốn không bẩn lắm, chỉ có một lớp bụi hơi mỏng mà thôi.
Sau khi lau chùi đồ đạc trong phòng một lần, mọi thứ đều trở lại trạng thái sạch sẽ giống như ban đầu.
Trong quá trình nàng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy ở trên một cái bàn có hai cái đĩa tinh xảo, một đĩa là trái cây, một đĩa là điểm tâm.
Trái cây là linh quả hiếm thấy, điểm tâm được làm bằng ngũ cốc chứa đầy linh lực.
Có ba trái cây và ba miếng bánh ngọt.
Bất luận linh quả hay là điểm tâm, chỉ cần ăn một miếng hoặc là một quả, sẽ có thể khiến nàng cảm thấy chắc bụng cả ngày, cũng có thể bổ sung năng lượng một ngày.
Nói cách khác, mấy thứ này vừa lúc có thể trở thành lương thực cho nàng sáu ngày, cho dù không ra khỏi cửa, cũng sẽ không bị đói.
Xem ra thánh tôn lúc rời đi đã chuẩn bị tất cả cho nàng, chỉ cần nàng ở lại trong phòng đọc sách, quanh quẩn trong phòng là có thể phát hiện ra mấy thứ này.
Đáng tiếc, lúc ấy nàng phát hiện hắn không có ở đây liền chạy thẳng ra ngoài ——
Cố Tích Cửu cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, cũng có chút hổ thẹn.
Mặc dù thánh tôn đại nhân hơi cầu kỳ một chút, nhưng hắn đối với nàng vẫn rất tốt, rất yêu quý nàng! !
Bởi vì liên quan tới huấn luyện viên Long Tích ở kiếp trước, nàng có một loại bản năng đề phòng đối với sư phụ.
Giống như lúc trước Dương Quá bị sư phụ Triệu Chí Kính bắt nạt quá mức tàn nhẫn, đối với từ liên quan tới sư phụ cũng trở nên phản cảm, thà rằng gọi cô cô Tiểu Long Nữ, cũng không chịu gọi sư phụ.
Hoàn cảnh của Cố Tích Cửu năm đó quả thật có chút giống với Dương Quá, chẳng qua một người là bị sư phụ lạm dụng, một người là bị sư phụ phản bội ——
Nhưng tâm lý của nàng không khác lắm so với Dương Quá, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Vì thế nàng không muốn bái bất luận kẻ nào làm sư phụ, đặc biệt là nam tử.
Thánh tôn là do nàng công nhận một cách bất lực, nhưng nàng vẫn luôn xem đó như kế hoạch tạm thời, không thật sự xem mình là môn nhân của người ta ——
Hiện tại nàng cuối cùng tìm lại được một chút cảm giác, vì thế nàng tôn trọng và ngưỡng mộ thánh tôn nhiều hơn một chút.
Cảm giác của nàng đối với thánh tôn cũng khác với Long Tư Dạ.
Đối với thánh tôn là kính yêu, đối với Long Tư Dạ không thể nói rõ đó là cảm giác gì! !
Trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng kia, trong lòng có chút buồn bực.
Long Tích, đã từng là nỗi đau không thể chạm đến ở trong lòng nàng, khoảng thời gian vừa qua giống như đang nhắc nhở nàng về cảm xúc ngu ngốc của mình, khiến nàng không bao giờ muốn nghĩ tới nó.
Nàng thậm chí không muốn nhìn thấy Long Tư Dạ nữa.
Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu không còn trốn tránh vết thương này, thậm chí còn có thể lôi nó ra để cảnh tỉnh mình, quan trọng hơn là, hiện tại đã nàng không còn hận Long Tích nữa.
.