Cố Tích Cửu xuất hiện từ trong không khí lỏng, nàng trực tiếp hiện thân ở trước mặt học sinh kia, cách xa nhau chưa đầy nửa thước.
Học sinh kia bị dọa giật mình một cái, theo bản năng lui về phía sau.
Đợi khi nhìn thấy rõ người tới, sắc mặt khẽ biến: "Là ngươi!"
Cố Tích Cửu không quan tâm tới hắn ta, trực tiếp vươn tay về phía Lam Ngoại Hồ: "Tiểu hồ ly, lên!"
Ánh mắt Lam Ngoại Hồ sáng lên, nhưng vẫn có chút hổ thẹn: "Tích Cửu, ta xấu hổ......"
"Ngươi tới đây muốn giúp đỡ nàng? Ha ha, các ngươi muốn quần ẩu ta hay sao?" Học sinh kia gào to ở bên cạnh.
Cố Tích Cửu vẫn không để ý đến hắn ta, bắt mạch cho Lam Ngoại Hồ, phát hiện nàng ấy bị nội thương một chút, ngoại thương không nghiêm trọng lắm, lúc này mới yên tâm.
Nàng đưa cho nàng ấy một viên thuốc chữa thương, bảo nàng ấy ăn vào rồi nhân tiện hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Thật ra nguyên nhân vụ việc rất đơn giản.
Mọi người đều biết, ngay cả trong lớp xuất sắc cũng có những học sinh ngang ngược.
Người trước mắt bọn họ, chính là học sinh ngang ngược nhất trong lớp Tử Vân ban, tên là Hoàng Thiên Hành.
Hắn ta từng là bạn học cùng lớp với Lam Ngoại Hồ, thành tích luôn xếp cuối lớp.
Để cân bằng tâm lý, hắn ta liền bắt nạt Lam Ngoại Hồ còn kém cỏi hơn mình, thường xuyên đánh đập Lam Ngoại Hồ.
Bản lĩnh của gia hỏa này chưa chắc lớn, nhưng có chút thông minh.
Mỗi lần hắn ta bắt nạt Lam Ngoại Hồ, chưa bao giờ lưu lại dấu vết ngoại thương rõ ràng ở trên người nàng ấy, cho dù có bị thương thì cũng là nơi không thể bại lộ ra ngoài.
Ví dụ như trên bụng, đùi......!những nơi mà quần áo che khuất chính là những mục tiêu mà hắn ta thường xuống tay.
Bởi vì những nơi này vết thương sẽ không bị người nhìn thấy, trong khi Lam Ngoại Hồ là một tiểu nha đầu tương đối quật cường, hầu như phần lớn thời gian nàng ấy đều không nói lại với Yến Trần.
Vì vậy gia hỏa này càng ngày càng thêm kiêu ngạo bắt nạt nàng ấy, lâu lâu lại tới tìm nàng ấy quấy rối một lần.
Cho đến khi Cố Tích Cửu tới, tiểu hồ ly thích quấn lấy nàng, gần giống như hình với bóng cùng nàng, khiến gia hỏa này mười mấy ngày nay vẫn không tìm được cơ hội.
Lần này hắn ta nhắm được Lam Ngoại Hồ, chặn nàng ấy lại.
Có lẽ gia hỏa này nghe nói về chuyện đội ngũ của Lam Ngoại Hồ đã càn quét Lưu Vân ban, không tin tiểu hồ ly yếu đuối mặc hắn ta bắt nạt sẽ trâu bò như vậy, vì thế chặn đường Lam Ngoại Hồ, ép nàng ấy động thủ với mình......
Lam Ngoại Hồ vừa sợ hắn ta lại vừa hận hắn ta, nhưng không muốn động thủ với hắn ta.
Tuy nhiên, gia hỏa này vẫn ngăn chặn ép nàng ấy không cho đi, cuối cùng nàng ấy đành phải xuất chiêu.
Sau đó Lam Ngoại Hồ thảm bại, một lần nữa bị hắn ta đánh cho tả tơi.
Vì thế nên mới có một cảnh như lúc nãy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Thiên Linh Vũ cũng tới nơi.
Hắn nhìn thấy đồng bạn ngày thường bị đánh như vậy, nổi trận lôi đình, xắn ống tay áo muốn tiến lên đánh người.
Hoàng Thiên Hành vẫn có chút sợ hãi, hổ tốt cũng sợ bầy sói, huống hồ hắn ta không phải là hổ tốt ——
Hắn ta sợ hãi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ khinh thường: "Các ngươi muốn quần ẩu hay sao? Hừm, ta và nàng đấu với nhau hợp tình hợp lý, nàng đánh thua thì nên chịu hậu quả......"
Thiên Linh Vũ giận dữ: "Loại người như ngươi xứng đáng để chúng ta quần ẩu? Một mình tiểu gia cũng có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!"
Hoàng Thiên Hành lui về phía sau: "Ta đã đánh hồi lâu, bây giờ các ngươi thay phiên nhau đánh ta? Hừ, ngươi thắng như vậy không được xem là có bản lĩnh!"
Cố Tích Cửu vỗ vỗ vai Lam Ngoại Hồ: "Tiểu hồ ly, ngươi tin ta hay không?"
Lam Ngoại Hồ sửng sốt, dùng sức gật đầu: "Tin!"
"Được, vậy tiếp tục đấu với hắn một trận! Yên tâm, với công phu của ngươi có thể đánh thắng hắn, chỉ cần ngươi buông lỏng tay chân là được!" Nàng lại liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Hành một cái: "Có dám khiêu chiến với nàng nữa hay không?"
Hoàng Thiên Hành ngang nhiên nói: "Có gì mà không dám? Các ngươi không sợ ta đánh nàng đến nỗi bò đầy đất là được!".