Cố Mạn Phi khẽ chỉnh lại tóc mái trước mặt mình, cười mà nói tiếp:
- Mạn Phi tất nhiên là không bị sao rồi, Mạn Phi phúc lớn mệnh lớn mà,mà hơn nữa ông trời có mắt, toàn vào những thời điểm quan trọng mà để cho Mạn Phi hóa giải được nguy hiểm, ý nương nói xem có đúng vậy không?
Lãnh Hương Ngọc: "...."
Trong lòng bà ta dù đang tức muốn ói máu nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng? Nên đành nói bừa câu ứng phó cho qua truyện:
- Đúng vậy! Đúng vậy!.... Mạn Phi phúc lớn mạng lớn mà!
Trong lòng Cố Thiên Triều đang hoảng hốt không yên, cú ngã vừa xong của Cố Mạn Phi thật quá khéo mà?!
Hơn nữa khi nãy tình thế cấp bách, hắn ra tay với tám phần công lực, tốc độ nhanh chóng mặt, ấy vậy mà quá trùng hợp khi mà Cố Mạn Phi lại tránh được, đến ngay một sợi tóc của nàng hắn cũng còn không kịp chạm tới. Đây thật chỉ là ngẫu nhiên?
Thầm tính toán trong lòng giây lát, hắn nhanh tay tóm lấy cổ tay Cố Mạn Phi:
- Mạn Phi,vừa nãy thật xin lỗi, nào, để ca ca coi xem có bị thương chố nào không nhé!
Thoạt nhìn thì giống như đang kiểm tra vết thương của Cố Mạn Phi nhưng thực chất là đang dò xét linh lực trên người Mạn Phi...
Lát sau, hắn để tay nàng xuống, là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, con nha đầu xấu xí vẫn là một phế tài không hơn chẳng kém, một chút linh lực trên người cũng chẳng có.
Cố Mạn Phi nghiêng đầu nhìn hắn ta, khuôn miệng như cười như không :
- Nhị thiếu gia thấy sao? Có xét ra chút gì không?
- Không có gì! Mạn Phi phúc lớn mạng lớn, không hề bị thương.
Cố Thiên Triều cũng chỉ còn biết trả lời như vậy mà thôi.
Một cơn bão nho nhỏ cứ vậy mà trôi qua, Lãnh Hương Ngọc cắn răng chịu đau về phòng thay đồ.
Cố Tạ Thiên một lòng muốn hóa giải chút mâu thuẫn này nên cố gắng vui vẻ nói cười:
- Mọi người đều không bị sao là tốt rồi! Chẳng mấy khi Thiên Triều được về chơi như này, đại gia đình chúng ta cùng nhau quây quần quây quần. Mạn Phi con cũng đến đây, chẳng phải con rất yêu quý ca ca sao? À đúng rồi, Thiên Triều còn chuẩn bị quà cho con nữa đấy, ca ca vẫn luôn cưng chiều con nhất đấy. Thiên Triều con chuẩn bị quà gì cho muội muội, mau mang ra đi?
Cố Thiên Triều:.... cái này....
- Sao? Mau mang quà ra đi!
Cố Tạ Thiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tay áo của Cố Thiên Triều.
Bị phụ thân nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng chỉ còn cách lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Một chiếc trâm bạc.
Một chiếc trâm bạc hết sức phổ thông, rất thô ráp, bên trên không chút hoa văn, bán khắp nơi trên vệ đường, hai lượng một chiếc...
Sắc mặt Cố Tạ Thiên không khỏi trùng xuống.
- Đây là quà ngươi tặng cho Mạn Phi?
Nha hoàn trong phủ tướng quân này còn chẳng mấy kẻ thèm dùng loại trâm này....
Cố Tạ Thiên vốn luôn tưởng rằng, con trai đối xử rất tốt với cô con gái này của mình, đâu ngờ...
Cố Thiên Triều đang thầm kêu khổ ,thực ra trong lòng hắn, con nha đầu ấy vốn chỉ như một cây cỏ dại ven đường, chẳng mấy ai để tâm.
Chỉ cần hắn tùy tiện tặng một món quà bất kì gì chăng nữa thì cũng đã là một ân huệ không nhỏ, tiểu nha đầu sẽ không khỏi sung sướng mà biết ơn hắn như một điều đương nhiên.
Căn bản, hắn không hề để tâm chút nào đến tiểu muội muội này của mình, thậm chí còn rất là ghét.
Vậy nên mỗi lần trở về thì hắn đều tùy hứng mà mang một món đồ rẻ mạt cho nàng....cũng đã coi là không tồi rồi.
Chiếc trâm bạc lần này đã là món đồ đắt nhất trong tất cả những món quà mà hắn " tặng " cho Mạn Phi muội muội của mình rồi.
Hắn những tưởng vì món quà " quý " này mà Cố Mạn Phi sẽ vô cùng vui sướng, biết ơn mà chạy vòng vòng quanh hắn cơ... nào có ngờ lần này trở về, mọi thứ đã đổi thay hết rồi.
Rõ ràng là một chiếc trâm lành lạnh cầm trong tay mà sao bàn tay hắn lại có cảm giác nóng rát thế này?