Hòa Sinh kinh ngạc nhìn hắn, nàng giống như muốn khắc hắn vào trong mắt của mình, giống như đôi mắt nai, vui mừng và ủy khuất cùng tồn tại. Hắn đến rồi, hắn đến cứu nàng rồi!
Nàng kéo tay áo của hắn, nỗi sợ hãi căng thẳng trong nháy mắt biến
mất, phảng phất như có chỗ dựa vững chắc, ngay cả nước mắt cũng tuôn ra
ào ạt không chút kiêng kỵ.
Hai tay của hắn khẽ dùng lực, ôm ngang nàng lên, từng bước một đi ra
ngoài, Hòa Sinh an nhiên nằm ở trong lòng ngực của hắn, tự nhiên sinh ra một cảm giác an tâm chưa bao giờ có.
Nàng nhớ tới khi còn bé xem qua kịch đèn chiếu, anh hùng đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi cứu được tiểu thư yểu điệu xinh đẹp, tại ngàn dặm xa xôi bên ngoài sơn hà, ngày đêm nối tiếp nhau, đạp lên bóng dáng
vỡ vụn của thời gian, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*).
(*) câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh
Hòa Sinh ngửa mặt lên nhìn hắn, tóc mai hắn dính bụi đất vì trèo non
lội suối, giữa lông mày còn vương lo lắng, trong mắt phản chiếu khuôn
mặt khóc sướt mướt —— là khuôn mặt của nàng.
Đã cách nhiều năm, nàng bỗng nhiên nhớ lại cảm xúc dâng trào lúc xem
hí kịch năm ấy, đó là một loại kích động và sung sướng không cách nào
nói rõ, dường như chỉ cần tựa vào bờ vai của hắn, việc khó toàn thiên hạ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nàng đột nhiên ngừng khóc, tay ôm hắn càng dùng sức, cả người dán vào
trong lòng ngực của hắn. tim Thẩm Hạo đập chậm nửa nhịp, yết hầu chấn
động, kìm nén âm thanh cúi xuống ôm nàng lại: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Hòa Sinh nghe lời gật đầu, yên tĩnh nhắm mắt lại, núp ở trong ngực ấm
áp, cảm thụ tiếng gió rì rào bên tai, và tiếng hít thở thở hổn hển của
hắn.
Thẩm Hạo ôm người một đường lao ra, vừa rồi thôn làng còn yên tĩnh
lặng lẽ, vừa nghe nói có người đến đoạt vợ, từ bốn phương tám hướng vọt
tới, cầm cuốc và dao phay bao vây.
Thẩm Hạo mang người không nhiều lắm, bọn sai vặt so ra kém thị vệ
hoàng gia, có thể lấy một địch trăm, dần dần bại trận, dùng hết khí lực
mở ra một con đường, Bùi Lương chống đỡ ở phía trước, hô: “Gia, ngươi đi trước đi!”
Điêu dân khó dây vào. Thẩm Hạo giận tái mặt, đi lòng vòng đảo mắt nhìn chung quanh, tìm được đường xuống núi, quay đầu lại nhẹ giọng dặn dò
Bùi Lương: “Đợi cứu binh vừa đến, thôn hại người như vậy không thể lưu,
phóng lửa đốt đi.”
Bùi Lương sắc mặt như lá gan, chỉ cần cứu binh có thể tới, đừng nói bảo hắn đốt thôn, giết người còn được a!
Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh chạy xuống núi, bóng đêm mù mịt, thấy không rõ đường, lảo đảo nhiều lần.
Nàng vùi trong ngực hắn không nói một câu, Thẩm Hạo cho rằng nàng sợ
hãi, nhỏ giọng nhỏ nhẹ an ủi: “Lập tức có thể xuống núi, đợi xuống núi,
mua cho nàng bánh bột củ sen của Lâm Nguyệt Cư, nếu nàng thích ăn, ngày
nào đó ta sẽ mua lại cửa hàng nhà hắn cho nàng.”
Hòa Sinh nhớ đến lời nói lúc trước của hắn, giữ nguyên tư thế giống
nhau, cả người cũng cương đau, vẫn không dám động, mở miệng khẽ lẩm
bẩm: “Không cần mua cửa hàng, huynh mua cho ta ăn là được.” Nàng dừng
một chút, “... Còn muốn ăn cá sạo nướng của Duyệt Thực Cư...”
Thẩm Hạo mắt chứa ý cười, giọng nói nhuộm thêm vài phần ôn nhu: “Mua, muốn ăn cái gì cũng đều mua cho nàng.”
Trong đêm tối hắn thấy không rõ khuôn mặt của nàng, chỉ lờ mờ thấy
nàng nhắm mắt, dưới chóp mũi thẳng tắp khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơi
nhếch lên. Một khuôn mặt làm cho người ta thương yêu như vậy, hắn cẩn
thận từng li từng tí che chở thương yêu cũng không kịp, vậy mà có người
muốn tổn thương nàng.
Cực kì hung ác, tội không thể tha, đợi hắn tra ra rõ ràng, nhất định phải đem những người kia nghiền xương thành tro.
Chắc là nàng đói lắm rồi, liếm liếm khóe miệng, một động tác rất nhỏ
này nhưng nhìn làm cho tâm hồn nhộn nhạo. Thẩm Hạo nhìn sang một bên,
tận lực nhịn xuống sắc dục của mình, chỉ sợ không cẩn thận, càng dọa
nàng sợ.
Đường núi gập ghềnh, tâm tư của hắn toàn bộ đặt hết lên người nằm
trong ngực mình, không chú ý đường phía trước, không lưu ý dưới chân,
bỗng dưng cả người rơi xuống.
Hòa Sinh thở nhẹ một tiếng, Thẩm Hạo không kịp dừng bước, căn bản không kịp ngăn cản biến cố đột nhiên xuất hiện.
Nếu buông tay ra, liền có thể trèo lên thân cây cao bên cạnh, Thẩm Hạo không hề nghĩ ngợi, buông tha cho cơ hội cuối cùng, lựa chọn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, dùng thân thể của mình che chở, té xuống núi.
Thật vất vả ngừng lại, Hòa Sinh mở mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt hắn
tràn ngập lo lắng, thăm dò khắp người, ngữ khí lo lắng, hỏi: “Có bị
thương chỗ nào không?”
Hòa Sinh lắc đầu, chuyển mắt trông thấy áo bào trên người hắn xước nhiều lổ hổng lớn, nhìn thấy vết máu mà giật mình.
Chống người đứng dậy nhìn, mới phát hiện hắn sớm đã bị thương rất
nặng. Khắp nơi trên núi, tất cả đều là bụi gai, bị đâm vào khi lăn qua,
trên người không có một chỗ nào là hoàn hảo.
Hòa Sinh oa oa khóc, mắng hắn: “Đồ đần, huynh đã thành như vậy, còn hỏi ta làm chi, không có mệnh, huynh tìm ai bồi thường.”
Thẩm Hạo lúc này mới chú ý tới thương thế trên người mình, nhìn nàng
khóc đến lợi hại, muốn đi lau nước mắt, cánh tay căng ra, liền đau đến
rên một tiếng.
Hòa Sinh lau mặt, sốt ruột nói: “Đừng nhúc nhích, ta xem cho huynh một chút, nếu là đâm dính, nhất định phải lập tức lấy ra.”
Thẩm Hạo thấp giọng, “Dù sao cũng bị mấy cây đâm, không chết được.” Hắn đứng lên, nhìn bốn phía, chuẩn bị tra rõ địa hình.
Nơi đây tuy là đất bằng, nhưng chưa tới chân núi, càng giống là giữa
sườn núi. Ánh trăng một vòng, ánh lên vài phần thủy quang dao động, đẩy
ra bụi rậm vừa nhìn, phía trước lại có hồ nước.
Nghĩ đến nàng bị người bắt đi, khẳng định vừa đói vừa khát, vẫy tay liền dẫn nàng đi qua bên hồ.
Bắt mấy con cá nướng ăn, nàng khẳng định sẽ không sợ. Thẩm Hạo hạ quyết tâm, cởi áo, liền bơi vào trong nước.
Hòa Sinh nghĩ đến thương thế của hắn, hiện tại thấy hắn rơi xuống
nước, càng là gấp đến độ dậm chân. Người nọ là làm bằng sắt sao, cả
người đều bị đâm, còn dám xuống nước, không muốn sống nữa ư!
Nàng không biết bơi, chỉ có thể đứng ở bên hồ ngồi chờ, hồi lâu không
thấy hắn động tĩnh, phóng mắt nhìn lại, mặt hồ lăn tăn sóng xanh giống
như mặt gương yên tĩnh.
”Thẩm công tử?” Nàng gọi ra tiếng, thấy không ai trả lời, ngữ khí càng phát ra lo lắng, “Thẩm công tử” gọi lớn mấy tiếng, đến phía sau, dứt
khoát gọi thẳng tên hắn, “Thẩm Hạo, huynh đừng dọa ta sợ, mau ra đây!”
Nàng thử đến gần mép nước, ý nghĩ không tốt trong đầu như khói bay ra, cái mũi đau xót, trong mắt lại ầng ậc nước.
Có thể chết đuối hay không... Hắn phải đã chết phải không!
Đột nhiên người từ đáy nước chui ra, tựa như cá chép lăn qua lăn lại, bắn tung tóe nàng một thân nước. Thẩm Hạo đứng trong nước, ánh trăng vỡ như nước chảy chiếu vào trên người hắn, cánh tay sáng giống như mạ ánh
bạc, trơn nhẵn hiện ra ánh sáng.
Thân thể hắn kiện tráng, giữa bộ ngực và bụng phân khúc rõ ràng, khung xương vừa phải, chống đỡ một thân cơ bắp, vô cùng hoàn mỹ.
Hòa Sinh nha một tiếng nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Hạo hai tay bắt cá, đến gần nhìn, ánh trăng soi vào, trông thấy
nàng mím chặt đôi môi, lông mi ướt nhẹp, không biết dính nước hay là
dính nước mắt.
”Sao lại thích khóc như vậy, y như con nít.” Hắn sờ sờ mũi của nàng, ném cá lên bờ, quay đầu lại dắt nàng trở về.
Vừa mới đụng vào, nàng theo bản năng lui lại, Thẩm Hạo cứng nhắc lên tiếng: “Hoặc là mở mắt ra, hoặc là ta dắt nàng.”
Hòa Sinh cúi thấp đầu, “Dắt góc áo huynh được không?”
Thẩm Hạo nhíu lông mày, “Không có mặc quần áo, lấy đâu ra góc áo, dắt quần lót thì được.”
Hòa Sinh đỏ mặt, “Vậy hay là dắt tay a.” Vươn tay để cho hắn dắt, Thẩm Hạo hừ hừ một câu, trông mong nắm chặt tay của nàng, hỏi: “Không biết
bắt cá gì, nàng ráng ăn nhé.”
Giọng Hòa Sinh nhỏ xíu, “Cá gì cũng được, huynh trước để cho ta xem vết thương.”
Thẩm Hạo quay đầu lại nhìn nàng, “Lo lắng cho ta?”
Hòa Sinh hô hấp gấp rút, nhẹ gật đầu, “vâng.”
Thẩm Hạo bỗng dưng cong khóe miệng, lông mày nhướng lên, dắt nàng đi lên phía trước.
Gió từ mặt hồ thổi tới, trăng soi sáng cả mặt hồ, ánh sao lấp lánh, che kín màn đêm.
Thẩm Hạo dắt nàng ngồi xuống, mượn ánh trăng chiếu trên người mình,
sau hạ quyết tâm rút ra mấy cây gai, chịu đựng không có lên tiếng. Cuối
cùng, gọi nàng: “Tốt rồi, nàng nhìn đi.”
Hòa Sinh mở mắt ra, thấy cánh tay hắn vẫn đang cởi trần, theo phản xạ
mà nghiêng đầu qua bên kia, về sau lại nghĩ, nếu hắn mặc quần áo, sao
nhìn vết thương được? Cởi là đúng rồi.
Lại nghĩ, sớm biết như vậy, vừa nãy cần gì để cho hắn dẫn đi đường, dù sao muốn nhìn, còn không bằng tự mình dò đường.
Thần tình trên mặt nàng đổi tới đổi lui, Thẩm Hạo rất phấn khởi, thoải mái sáp lên trước cho nàng nhìn.
Hòa Sinh xấu hổ nghiêm mặt, cẩn thận xem xét mỗi một chỗ miệng vết
thương trên người hắn, nhổ được mấy cây gai phía sau lưng, hắn một tiếng cũng không hừ, không giống người bình thường mà.
Ngoại trừ bị gai lớn đâm, còn có gai nhỏ, nhìn bằng mắt thường không
thấy rõ, phải dùng tay lần chạm vào mới có thể lấy ra. Hòa Sinh có chút
khẩn trương, âm thanh run rẩy nói với hắn: “Ta sờ sờ, huynh chớ để ý.”
Thẩm Hạo sao có thể chú ý, nở nụ cười nói: “Bắt đầu đi.”
Hôm nay hắn cứu mạng nàng, giữa trong sạch danh tiết và ân nghĩa trước mặt, còn suy nghĩ nhiều làm cái gì. Nàng thở ra một hơi, hít sâu vài
lần, run rẩy bắt đầu vào làm xoa nhẹ phía sau lưng cường tráng của hắn.
Vừa trơn vừa nhẵn nhụi, thịt dưới da hoàn mỹ căng đầy, không có một
tấc thịt dư thừa. Vừa nhìn liền biết là người sống an nhàn sung sướng
rất biết chăm sóc bản thân. Ngón tay vuốt nhè nhẹ, ngược lại đã quên
trước mắt là thân thể nam tử, hết sức chuyên chú mà tìm gai.
Người sờ vô tâm, người bị sờ ngược lại suy nghĩ lung tung. Trong bụng
giống như đốt lửa cuồn cuộn, một luồng khí chầm chậm từ đan điền chạy
lên, lan tỏa ra toàn thân.
Tay mềm mại của nàng như lửa, cháy khắp thân thể hắn, quả thật không thể chống đỡ nổi.
Thẩm Hạo cắn chặt răng, biết hạ thân mình đã nổi dậy khác thường, lập tức dịch chuyển chân nhằm che dấu.
Tay một đường đi lên phía trước, khẩu khí Thẩm Hạo như mắc xương ở cổ
họng, cúi đầu liền thấy nàng ghé sát vào, mở to đôi mắt sáng, bờ môi
khẽ mở: “Đụng trúng chỗ nào đau hả?”
Thẩm Hạo bỗng chốc đứng dậy, khuôn mặt tựa như kết băng, vuốt quần áo che người. “Vết thương xem chừng không nặng lắm, nên cá nướng thôi.”
Hắn cầm cục đá nhóm lửa, Hòa Sinh cảm thấy kỳ lạ, ở một bên giúp dơ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua.
Đổi lại bình thường, nàng nhìn như vậy, trong lòng hắn không chừng rất thích. Nhưng hôm nay không giống vậy, từ trên núi lăn xuống đây, trên
mặt trên đầu tất cả đều là bùn, đầy bụi đất, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Thật vất vả khôi phục tâm tình, không dám nhìn nàng, sợ vừa nhìn, lại
bị khiêu khích. Rủ mắt xuống, ngữ khí lạnh lùng: “Nhìn cái gì vậy, không cho phép nhìn.”
Hòa Sinh trừng mắt nhìn, nhìn cũng không cho nhìn, hắn sao lại mất
hứng nữa rồi? Giống như là hạ quyết tâm thật lớn, Hòa Sinh dựa vào bên
cạnh hắn, há mồm hô hai chữ: “Ân nhân.”
Lời này nghe mới lạ hào hứng. Thẩm Hạo mấp máy miệng: “Nàng vừa rồi gọi ta là cái gì?”
Lúa sinh nuốt nước miếng một cái, nhẹ nhàng gọi lại: “Ân nhân.”
Trên mặt Thẩm Hạo nở nụ cười thản nhiên, giương mắt nhìn nàng, “Nàng
kêu ta ân nhân, liền lấy ra thành ý, nếu muốn báo ân, phải lên được núi
đao xuống được biển lửa. Nói ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng
được, vô sỉ hạ lưu cũng được, chỉ có một việc, nàng đáp ứng, là xong.”
Hòa Sinh biết rõ hắn chỉ cái gì. Trong lòng bách chuyển thiên hồi,
thật sự là không thể nghĩ được lý do cự tuyệt, ngẩng đầu lên, thở dài
thật sâu một hơi, lấy hết dũng khí, chậm rãi nói: “Ta là quả phụ, không thể gả cho huynh.”