Thay đổi quần áo, Thẩm Hạo mang nàng vào cung.
Giữa ban ngày, ánh mặt trời giống như dao găm sáng loáng chiếu lên
trên người, nắng chiếu phía sau lưng nóng như thiêu đốt. Thành cung thật dài, giống như là nhìn không đến phần cuối, bị mặt trời chiếu, đầu
tường mới sơn hồng đặc biệt sáng rõ.
Đằng trước Chu Bồi dẫn đường, khẽ khom lưng, đầu cúi xuống đến chỗ
xương ngực, nửa phần cũng không có nâng lên. thỉnh thoảng có cung nhân
qua đường, váy cột ngang eo mặc cùng một màu như nhau, khi thấy người
thì thối lui đến mép góc tường bên trong, vùi cổ, thẳng đến khi bọn họ
đi đến góc rẽ không thấy thân ảnh, mới nhấc chân tiếp tục tiến lên.
Hoàng cung quy củ thật lớn. Người cùng gạch ngói giống như là một
khối, chồng chất trong hoàng thành, vừa trầm vừa khó chịu. Hòa Sinh nhét tay giấu vào trong tay áo, không dám hết nhìn đông tới nhìn tây, đôi
mắt không biết để ở đâu, nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào giày của hắn.
Người này đi thật vững vàng, mỗi một bước di chuyển cự ly vừa đúng,
tốc độ không nhanh không chậm. Người thế hệ trước đã từng nói, người đi
tư thế tốt, bảo trì bình thản. Hòa Sinh nâng mắt lên, ánh mắt rơi xuống
cổ áo chỉnh tề không có có một nếp gấp của hắn.
Thẩm Hạo chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn nàng.
—— còn không mau đuổi theo?
Hòa Sinh le le lưỡi, đi theo phía sau hắn. Nói không khẩn trương là
gạt người, nàng đời này đã một lần rời hoàng thành, vẫn là lúc mười tuổi Thánh Nhân mừng con song sinh, đại xá thiên hạ lần đó. Khi đó bên ngoài hoàng thành một tầng cửa cung mở rộng, ở ngoài cửa đoan hoa* mở tiệc ca múa, kêu gọi dân chúng cùng vui mừng.
Khi đó cơ hồ toàn bộ Vọng Kinh mọi người đều chen đến, một tầng vây
quanh một tầng, mà cửa đoan hoa lớn cỡ bàn tay, bị chắn chật như nêm
cối. Diêu cha mang theo nàng ở bên ngoài bức tường người, rướn cái cổ
lên, cũng chỉ nhìn thấy đầu người đông nghịt.
Hiện tại đi vào cung, đủ loại hiếu kỳ, chỉ duy trì ngắn ngủn mấy giây, còn dư lại, cũng chỉ có sợ hãi. Hòa Sinh cũng nói không nên lời mình
rốt cuộc sợ cái gì, đánh bạo hai mắt nhìn bốn phía, cung nhân đi theo
dẫn đường cẩn thận tỉ mỉ, dường như ngay cả hô hấp cũng cùng một tần
suất, không có bất kỳ động tác lộn xộn nào.
Lúc trước gả vào Vệ phủ, vốn cho là trong phủ bầu không khí đã đủ
trang nghiêm nghiêm túc rồi, không nghĩ tới, thiên ngoại hữu thiên nhân
ngoại hữu nhân, người cùng vật ở hoàng cung, nghiêm cẩn làm cho người
khác rụt rè.
Trên mặt đất ngay cả cục đá dư thừa cũng không có. Hòa Sinh ngậm miệng không nói, không tự chủ nín thở, sợ mình phạm sai lầm, thử phân tán
lực chú ý, đếm bước đi có tiết tấu của Thẩm Hạo đi phía trước, đạp trên
bước chân của hắn, chân trái hạ xuống là chân phải.
Thị Nhị sớm chờ ở trước cửa điện, xa xa trông thấy người nhìn qua bên này, trở về bẩm báo trong điện.
Đức Phi hỏi: “Cô nương đã mang đến?”
Thị Nhị gật đầu: “Đã mang đến.”
”Nhìn người như thế nào? Vóc người cao bao nhiêu, là béo hay gầy, dáng vẻ như thế nào?”
Lập tức có thể thấy người, lại cứ hỏi như vậy, rõ ràng là để ý. Ngẫm
nghĩ cũng đúng, Vương Gia mang một cô nương trở về, nương nương không
khiếp sợ mới là lạ. Thị Nhị nghĩ kĩ, chọn lời hay đáp: “Vương Gia cao
lớn, cô nương kia không mập không gầy, đi kề bên Vương Gia, thấp hơn một khoảng. Nô tài chỉ là xa xa liếc mắt nhìn, cô nương kia đâu ra đấy đạp
trên bước chân, ngược lại theo thân ảnh Vương Gia.”
Đức Phi lấy bảo thạch khảm đồi mồi bảo vệ ngón tay* trên tay ra, lộ ra móng tay cái nhuộm cây bóng nước, từng chút thổi mạnh chén nhỏ lưu ly.
bên trên chén lưu ly vương hơi nước, cạo một cái, trong móng tay cái
liền tích màu nước đọng.
Đức Phi dùng đầu ngón tay kia gảy gảy, hai tay đều dính, ghét bỏ mà
bảo người lấy kéo cắt thật nhanh, móng tay thật vất vả nuôi dài liền cắt mất.
Thị Nhị cúi đầu, không dám suy đoán tâm tư của bà, kẹp hai tay đứng
bên cạnh, nghe thấy Đức Phi dặn dò: “Đi xem nếu thấy thì gọi vào.”
Đi vào điện, nghe thấy trong không khí hương hoa lan nhàn nhạt, nhìn
lên hai bên, trong đình viện từng bụi hoa lan, mặc dù không cùng chủng
loại, nhưng hoa màu trắng là nhiều.
Đức Phi nương nương là một người lịch sự tao nhã. Hòa Sinh phỏng đoán
như vậy, đi theo Thẩm Hạo một chân bước qua thềm cửa điện.
Trên đường tới đây, Thẩm Hạo đã dạy nàng hành cung lễ như thế nào.
Khom người cúi xuống, đầu phải thấp đến đầu gối, hai tay chắp tay thi
lễ, mới có thể chào hỏi.
Nàng nắm tay thật chặt, biết rõ ngồi trên ghế tay vịn khắp nơi lan can,
nhất định là Đức Phi nương nương, nhìn cũng không dám nhìn, trước hành
lễ rồi tính tiếp.
Hành lễ hoàn tất, ngẩng đầu lên, trước mặt đụng phải ánh mắt hai mẹ
con đồng thời nhìn sang. Trong ánh mắt Thẩm Hạo, là hài lòng, tựa như
người được vật kỳ lạ quý hiếm, bản thân mình nhìn không đủ, cần phải
trông mong đặt ở nơi xa, để cho người khác cũng nhìn thấy, hâm mộ mới
tốt.
Đức Phi quan sát Hòa Sinh từ đầu tới chân một lần. Mặc dù không cao,
nhưng vóc người thon dài. Áo váy xanh nhạt cột chéo ngang eo, phân ra
đầu và mình, vai thon eo nhỏ, rất trưởng thành. Lại nhìn lên, mặt trái
xoan mắt to, hai má có thịt, còn cười với bà, nhìn rất dễ chịu.
Đức Phi gọi người mang ghế lên, bảo nàng ngồi ở trước mặt. Hai mẹ con
ngồi ngay ngắn trong chánh đường, phía trước đặt một cái ghế, Hòa Sinh
đang ngồi ngay chính giữa.
Vùi đầu, hô hấp rít trong cổ, trong lòng bối rối. Thật cũng không phải là sợ người ta nhìn, lúc trước vào Vệ phủ, Vệ lão phu nhân và Vệ Nhị
nãi nãi cũng nhìn nàng như thế này, ánh mắt nếu so với bây giờ còn muốn
hung ác hơn ba phần.
Nhưng, hiện tại nhìn nàng, chính là mẹ ruột Thẩm Hạo, chủ tử nương
nương trên vạn người a, nữ nhân bên cạnh Thánh Nhân, nào có đơn giản?
Thẩm Hạo quét mắt liếc nàng, ánh mắt trăm ngàn lần ý bảo nàng ngẩng
đầu lên, nhưng nàng lại ra sức cúi đầu, căn bản không nhìn thấy.
”Ngửa mặt lên cho ta xem.”
Hòa Sinh nắm chặt nắm đấm, biết rõ trên trán ra mồ hôi lạnh, thầm mắng mình không có tiền đồ, ngửa mặt tìm kiếm, lúc này mới nhìn rõ ràng dáng vẻ của Đức Phi.
Vẻ mặt không biểu tình, cùng Thẩm Hạo không có gì sai biệt. Không
giống như nàng nghĩ, Đức Phi nương nương có gương mặt chữ điền, giữa
lông mày nhăn lại, người không có chút lãnh đạm trong veo như lan nào,
ngược lại khí khái hào hùng, bên cạnh đuôi mắt xếch lên. Lúc không nói
chuyện, thoạt nhìn có chút hung dữ.
Hòa Sinh liếc mắt nhìn, nhanh chóng vùi đầu xuống.
Trong điện rất ít người, hiển nhiên là bị đuổi sang nơi khác, Chu Bồi
dẫn tiểu đồ đệ ở cửa ra vào, Thị Nhị và Thị Như hầu hạ trà nước.
Đức Phi bưng trà, thổi nhẹ lớp trà phía trên, hơi nước lượn lờ. Nói với Thẩm Hạo bên cạnh: “Dáng vẻ rất khá.”
Rất ít nghe nàng khen người, Thẩm Hạo chuyển mắt nhìn Hòa Sinh, quay đầu lại cười cười: “Đúng là khá.”
Trong điện người thản nhiên nhìn sang. Nhìn đã quen Bình Lăng Vương
mặt lạnh, Đức Phi nghiêm túc, tình cảnh hai mẹ con đồng thời mở miệng
khen người thật đúng là không thấy nhiều.
Đức Phi hỏi: “Vào ở phủ rồi hả?”
”Hôm nay vừa tới, mới dẫn nàng quen thuộc hoàn cảnh, ngài muốn nhìn
người, liền trực tiếp mang vào cung.” Thẩm Hạo cúi đầu nhấp một ngụm
trà, long tĩnh nóng miệng, hớp một ngụm nhỏ, đôi mắt híp híp.
Đức Phi vẫy vẫy tay, Hòa Sinh di chuyển đến bên cạnh. Nắm tay nhìn, da mịn thịt mềm, không sai. Đức Phi vỗ vỗ, hỏi: “Người ở nơi nào? Năm nay
bao nhiêu tuổi? Có từng hứa hôn chưa?”
Một hơi ném ra ngoài, thở cũng không thở gấp, không hổ là mẫu tử,
phương thức hỏi người cũng giống nhau. Hòa Sinh dựa theo Thẩm Hạo dạy,
trả lời từng cái.
Đức Phi mắt nhìn Thẩm Hạo, biết rõ nếu như hắn có ý định giấu giếm,
nhất định là cẩn thận chặt chẽ. Đổi lại bình thường, với tính tình của
bà, nhất định là muốn tra từ trong ra ngoài ngoài, vò nát, một tí cũng
không buông tha, mới tốt. Nhưng bây giờ không giống vậy, dù sao chỉ cần
phù hợp là được -- dù sao, nữ nhân có thể làm cho Hạo nhi không có ác
cảm, đây là người đầu tiên.
Đức Phi quay lại nhìn Hòa Sinh, nhẹ giọng dịu dàng: “Ngươi mới vào
phủ, đối với quy củ vương phủ và chuyện trong cung nhất định là dốt đặc
cán mai, Thị Như trong cung ta, là chưởng giáo cô cô trong điện, cho
nàng hầu hạ ngươi, sau này phiền toái sẽ bớt một chút.”
Liếc mắt cung nhân đứng bên cạnh, trong mắt Thẩm Hạo tràn đầy ghét bỏ. Thị Như hắn biết, vô cùng cứng nhắc, gọi nàng ta đi hầu hạ Hòa Sinh,
không chừng dạy Hòa Sinh thành cái dạng ngu ngốc gì nữa. Một hơi từ
chối, không hề do dự.
”Là Như cô cô, là lão nhân bên cạnh mẫu phi, tuyệt đối không dám làm
phiền, Hòa Sinh mới đến, trước hết để cho nàng thích ứng đã.”
Đức Phi bất đắc dĩ, đành phải bảo Thị Như lui ra. Ánh mắt trong điện
đảo một vòng, cuối cùng lại chạy về đến trên mặt Hòa Sinh.
Trái nhìn phải nhìn, chỉ nhìn ra khiếp đảm của nàng, cái khác, thật sự không nhìn ra cái gì. Thở dài, mà thôi, hắn thích giày vò như thế nào thì giày vò như thế ấy đi, đúng là tuổi này huyết khí phương cương,
mau chóng giày vò ra cái gì là được.
Đức Phi thường ngày không thích tiếp lời với người ngoài, cùng Hòa
Sinh lại là lần đầu tiên gặp mặt, cố nói nhiều một chút, hàn huyên câu
có câu không, lúc lúng túng không nói chuyện, liền đưa mắt nhìn nhau,
cười cười.
Thẩm Hạo canh giờ đóng cửa cung, chuẩn bị mang Hòa Sinh rời khỏi. Đức
Phi gọi nàng lại, thưởng vòng tay quấn vàng, bảo Thị Nhị nâng bình ngọc
tượng, tiễn bọn họ xuất cung.
Ngọc tượng đựng trong hộp gấm, bên ngoài phủ vải tơ mềm đỏ thẫm, cũng
không biết chạm khắc cái gì. Thẩm Hạo nhíu mày, không cho Thị Nhị tiễn,
bảo Hòa Sinh tự mình cầm.
Còn đề phòng mẹ ruột bà đây. Đức Phi thật thà thật thà, bà là người
không biết điều như vậy sao? Cho dù muốn cho Thị Nhị đi Vương Phủ hầu
hạ, nàng ấy cũng không nhất định cam tâm tình nguyện mà.
Vuốt tay, bảo Thị Nhị trở về. Nhìn thấy thân ảnh hai người, thấy Hòa Sinh cầm hộp gấm, bước chân rất nặng nề.
Thật là, cũng không biết cầm dùm, bảo cô nương cầm đồ, hắn cũng không
biết xấu hổ. Đứa con trai này của bà, hơn phân nửa là theo tính tình
Thánh Nhân -- rất không hiểu phong tình.
Hộp gấm dài dài vuông vuông, ôm vào trong ngực, vừa nặng vừa dài, ngăn cản tầm mắt, nhìn không thấy đường, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa
té ngã. Thẩm Hạo giúp đỡ nàng, nhẹ nhàng một câu, “Đần.”
Hòa Sinh chu môi, trừng hắn.
Sau lưng, Đức Phi lại than thở một hơi, chỉ vào bóng lưng Thẩm Hạo rời đi, “Hắn là đồ không thông suốt.”
Thị Nhị quay về: “Vương Gia là con trai của ngài, phải dùng tới thông suốt sao?”
”Cũng đúng.” Mềm mại là không được, còn có cứng rắn. Đức Phi trong
lòng thả lỏng, nói với Thị Nhị: “Ngươi nhìn cô nương kia như thế nào?”
Lời của Đức Phi, trước khi hỏi, trong lòng sớm đã có cân nhắc. Thị Nhị ở trước mặt bà nhiều năm như vậy, mở miệng đáp đáp: “Người Vương Gia
nhìn trúng, đương nhiên là tốt.”
Đức Phi gật gật đầu, “Trong nghìn vạn người nhảy ra một người này, rất không dễ dàng gì. Vừa rồi ta cố ý nghiêm nghiêm mặt, nàng mặc dù sợ,
nhưng chưa từng mất lòng người, tính tình ổn, không kém đi nơi nào.”
Thị Nhị hỏi: “Trước mặt Thánh Nhân, muốn nói hai câu sao?”
Người một ngày kiếm tỷ bạc, dưới mí mắt chuyện đó phải dùng tới người
bên ngoài nói? Đức Phi lắc đầu, “Trước hết để cho hai người bọn họ thoải mái đi, con ta là một người có chủ kiến có, không cho phép người khác
nhúng tay, cho dù mẹ ruột là ta đây, lật mặt lên, cũng lạnh lẽo như
thường.”
Ra khỏi cửa cung, Hòa Sinh thở hơi ra, hoạt động gân cốt, phát hiện phía sau lưng đổ mồ hôi, quần áo nhanh chóng dán vào cổ.
Thật là dọa người quá mà. Hòa Sinh lầm bầm, khó trách hắn lúc nào cũng là dáng vẻ ăn nói có ý tứ, vừa rồi nàng rốt cuộc đã tìm ra, lưu lại
trong cung, nghiêm mặt rất dễ dàng, nhìn không ra vui buồn, không sợ
người bên ngoài nhìn.
Lên xe ngựa, Thẩm Hạo liếc mắt bốn phía, thấy cung nhân thối lui, lúc này mới vươn tay lấy hộp gấm trong ngực nàng.
Hòa Sinh tức giận nhét vào trong lòng ngực của hắn. Người gì mà, đồ
nặng như vậy, mà bắt nàng một đường cầm, bả vai bây giờ giơ lên cũng
không nổi.
Thẩm Hạo nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng.”Thứ này, vừa mới khai quang, cho nàng cầm, càng lâu càng tốt.”
Hòa Sinh mở ra xem, thuận miệng hỏi: “Huynh tính toán như thần nha, còn chưa nhìn, đã biết đồ trong hộp rồi hả?”
Biết mẫu sao bằng con. Ngọc tượng vừa lấy ra, là hắn biết rồi. Mẫu phi tặng ngọc tượng, còn có thể tặng bình đựng, “Tống Tử Quan Âm.”
Bên này hắn vừa mới nói xong, tay Hòa Sinh đã mở ra, Tống Tử Quan Âm, chạm trổ tinh xảo, nằm ngang ở trong hộp.
Thẩm Hạo cười, đưa tay vuốt tóc xõa trên trán nàng vén ra sau tai, “Cái này biết không?”
Hòa Sinh ngượng ngùng, nặng nề đóng hộp lại.