Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 38

Tuy đã bước vào tháng tám nhưng Tô Hàng rất mát mẻ. Sông nước lượn quanh, mưa rả rích suốt ngày, ngày hôm nay khô nóng khó chịu, sang ngày sau chính là mưa gió mịt mờ, trên đường đi tới, gió mát hiu hiu, vô cùng thoải mái.

Vệ Cẩm Chi tìm đường, rốt cuộc cũng tìm được cửa lớn Vệ gia ở Thịnh Hồ, giương mắt vừa nhìn, có thấy nhà cửa nào ở đây đâu? Tối tăm một mảnh, chỉ còn mấy cọc gỗ bị đốt trơ trọi chống đỡ mấy cái thùng rỗng.

Vệ Cẩm Chi cản người qua đường hỏi, “Xin hỏi, tòa nhà này là của Vệ phủ phải không?”

Người qua đường liếc hắn, thấy là thiếu niên áo trắng bồng bềnh, bộ dạng yếu đuối nhưng khí chất toàn thân không giống như là người Thịnh Hồ.

Người qua đường đáp: “Là Vệ phủ, mấy tháng trước bị hỏa hoạn, hiện tại người cả nhà ở thôn trang ngoại ô.”

Hỏa hoạn? Vệ Cẩm Chi nghĩ đến Hòa Sinh, không khỏi có chút khẩn trương, hỏi: “Thiếu phụ từ Thịnh Hồ tới nhà họ đâu rồi, cũng cùng ở thôn trang hả?”

Người qua đường lắc đầu, làm gì có thiếu phụ nào, rõ ràng là cô nương, nghe nói hình như là chết rồi. Không quá chắc chắn, sợ nói gạt người, đành khoát tay nói: “Tự ngươi đến đó mà hỏi, thôn trang ngay ở phía đông ngoại ô.”

Vệ Cẩm Chi thấp thỏm một lòng, tìm được thôn trang ở phía đông ngoại ô liền cho người thông báo một tiếng. Vệ Hữu Quang nghe nói là Vọng Kinh tới, liền vội vàng đón người vào nhà.

Chuyện Hòa Sinh trốn đi, cả nhà vốn nơm nớp lo sợ, hiện tại có người đặc biệt tới hỏi, càng thấp thỏm lo âu.

Đại phủ Vọng Kinh sai người đặc biệt đến đây dặn dò, nếu có người đến hỏi tung tích Hòa Sinh, không cho nói chết rồi, phải nói khoẻ mạnh, hơn nữa còn sống thật vui vẻ.

Vệ Cẩm Chi đội mũ rộng vành che mặt, chỉ nói mình là chi thứ thân thích bên trong đại phủ, có quan hệ họ hàng với Hòa Sinh, đi ngang qua nơi đây, đặc biệt tới thăm hỏi.

Trong lòng Vệ Hữu Quang suy đoán khẩn trương, chiếu theo dặn dò của đại phủ, đem lời nói lặp lại một lần, có chút nghi hoặc, hỏi: “Hòa Sinh chưa thành thân, vì sao gọi nàng là phu nhân, chẳng lẽ công tử nhận lầm người?”

Vệ Cẩm Chi ngồi ngay ngắn, chần chờ một lát, nghĩ thầm có thể Vệ gia vì an nguy của nàng, cố ý sửa miệng tuyên bố là cô nương, cũng không có suy nghĩ nhiều, hỏi: “Ta có đồ cho nàng, có thể cho ta gặp nàng một lần không?”

Ai dám để cho hắn gặp mặt, người cũng không ở đây, tìm ai đến cho hắn gặp mặt? Vệ Hữu Quang khoát tay, cự tuyệt nói: “Nam nữ có khác, vả lại nàng không thích gặp người ngoài.”

Vệ Cẩm Chi không cam lòng, trong lòng Vệ Hữu Quang tim đập mạnh một cú, nghĩ thầm diễn trò phải làm diễn cả bộ, nói: “Nếu công tử khăng khăng muốn gặp, ta liền cho người đi thông bẩm một tiếng.”

Vệ Cẩm Chi gật gật đầu.

Vệ Hữu Quang giả vờ giả vịt gọi gã sai vặt tâm phúc, nháy mắt ra dấu. Gã sai vặt ngầm hiểu, một lát sau giả vờ từ trong sân Hòa Sinh trở về, cúi chào nói: “Cô nương đang nghỉ trưa, nói không muốn gặp, đồ vật của công tử, cứ giao cho lão gia, bảo lão gia chuyển giao là được.”

Vệ Hữu Quang liếc nhìn qua mắt, nghĩ thầm chung quy là muốn đuổi hắn đây mà.

Vệ Cẩm Chi đứng lên, thật sự không cam lòng. Tính toán ra, hắn đã gần nửa năm không gặp mặt nàng, thật vất vả mới đến Thịnh Hồ một lần, nhất định phải tìm cách gặp mặt mới được.

Nhìn tình thế này, dùng phương pháp bình thường sợ là không gặp được, phải tính cách khác thôi.

Không nhiều lời, cùng Vệ Hữu Quang cáo biệt, ra khỏi thôn trang.

Vệ Hữu Quang vỗ vỗ ngực, hồn bị dọa muốn bay ra. Nếu chuyện như vậy nhiều thêm mấy lần nữa, sợ là hắn phải mất mấy năm năm tuổi thọ quá.

Vệ Cẩm Chi ở bên ngoài thôn trang lưỡng lự, thăm dò kết cấu vườn nơi đây, trong đầu nhớ lại phương hướng vừa rồi gã sai vặt từ viện của nàng bẩm báo đi ra, đại khái đã tập trung vào một bên tường.

Bên tường chính là đường lớn, dấu chân người ở đây thưa thớt, vừa vặn thuận tiện leo tường vào.

Vệ Cẩm Chi suy nghĩ một chút, vén áo choàng chuẩn bị nhảy lên tường. Thôn trang tường cao, một cước đạp đi lên, vừa vặn rơi lên đầu tường.

Hắn cả người nhẹ nhàng, khập khiễng giẫm ở bên tường, phóng mắt nhìn trong tiểu viện trùng trùng điệp điệp tìm viện của nàng.

Đường rẽ cách đó không xa chạy tới một chiếc xe ngựa, Vệ Cẩm Chi đã nghe được giọng nói, cũng không vội vã trốn, hắn vẫn chưa tìm được viện Hòa Sinh, nếu tùy tiện rời khỏi hoặc là nhảy vào trong tường, cơ hội gặp mặt nàng sẽ cực kì nhỏ.

Tống Dao xuống xe ngựa, liếc nhìn thấy người đứng trên tường, thân như ngọc thụ, áo bào trắng, cách ăn mặc thư sinh, văn nhã thanh tú, mang mũ rộng vành, nhìn không rõ diện mạo.

Nàng nhìn thấy mà ngạc nhiên, lần đầu gặp người trèo tường, qua tường không ngã, ngược lại còn đứng ở đầu tường nhìn quanh. Vả lại hình dáng hắn thẳng thắn vô tư, một chút bất an khi nhìn trộm người cũng không có, đổi lại là người khác, làm ra chuyện như vậy, nhất định là hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi.

Tống Dao đứng ở dưới tường gọi hắn, “Này, con mọt sách, ngươi làm gì đó!”

Vệ Cẩm Chi không để ý tới nàng.

Tống Dao mất hứng, người này thật kỳ quái, bị nàng bắt được chân tướng, vậy mà nửa điểm phản ứng cũng không có.”Ngươi xuống mau! Bằng không thì ta gọi người đó!”

Vệ Cẩm Chi chậm rãi quay sang, nhìn thấy là một tiểu cô nương mặc đồ đỏ, hai tay chống nạnh, chính trực nhìn chằm chằm hắn.

Ai, mà thôi, dù sao hôm nay không có duyên gặp mặt Hòa Sinh, ngày khác lại đến. Vệ Cẩm Chi thở dài, phút chốc từ trên tường nhảy xuống.

Đi đến gần, gió thổi qua, mạng che mặt của vành mũ rộng rủ xuống bị vung lên một góc, nửa che nửa đậy ở bên trong, Tống Dao trợn mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của hắn --

Đẹp như quan ngọc, nhanh nhẹn tuấn nhã, khóe mắt một nốt ruồi màu đỏ cực nhạt, xinh đẹp vô cùng.

Da mặt trắng noãn, nếu là Phan An còn sống có lẽ cũng chỉ là bộ dáng như thế này. Tống Dao còn muốn nhìn vài lần, bất đắc dĩ gió thoáng qua một cái, chỉ trong nháy mắt, hắn liền giật khăn che mặt xuống, che chắn mặt mình cực kỳ chặt chẽ.

Cũng không xấu, làm gì phải che như vậy. Tống Dao bĩu môi trách móc, ngước mắt thấy hắn phải đi, hỏi: “này, bạch diện thư sinh, ngươi còn chưa nói đến thôn trang làm chi đó, leo tường là vì sao, ngươi không nói rõ ràng, ta liền gọi người đến bắt.”

Người chăn ngựa Tống gia đứng cách đó không xa, Tống Dao sừng sững không sợ. Thấy hắn không đáp lời, có vẻ đi lên phía trước, trong lòng hơi chậm lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại cất bước đi theo.

Vệ Cẩm Chi dừng bước lại, “Ngươi đừng đi theo ta.”

Tống Dao nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết lý do chánh đáng, ta liền thả ngươi đi. Ở trong thôn trang này chính là bạn bè thời bé của tiểu gia ta, người ngoài rình mò bên ngoài nhà nàng, ta sao có thể yên tâm cho ngươi đi?”

Vệ Cẩm Chi ngơ ngẩn, quay đầu lại hỏi: “ Ở thôn trang này là bạn bè từ nhỏ với cô nương sao? Vậy ngươi có biết, vị thiếu phụ-- cô nương ở trong đó không?”

Tống Dao cơ hồ lập tức hiểu hắn nói là Hòa Sinh, nói: “Ngươi hỏi chính là Hòa Sinh sao, biết chứ, trước kia cũng có chơi với nàng, là một cô nương tốt.”

Nghe được nàng như vậy nói, lại nói Hòa Sinh là người tốt, Vệ Cẩm Chi không có bài xích như lúc trước, xoay người nói: “Ta là thân thích của nhà nàng ở Vọng Kinh, hôm nay tới đây, muốn cùng nàng ôn chuyện, khổ nỗi không gặp, cho nên mới leo tường.”

Sau khi Hòa Sinh và Thẩm Hạo cao chạy xa bay, Vệ gia vì che dấu tai mắt người khác, chỉ có người nhà mình biết, những người khác cũng không cho biết, ngay cả người của Tống gia cũng không ngoại lệ, đối với bên ngoài đều tuyên bố Hòa Sinh trong trận hỏa hoạn vừa rồi bị thương, trọng bệnh mà chết.

Vọng Kinh phái người thu xếp Vệ gia, nhưng lại không thu xếp hết cho người Thịnh Hồ, vì vậy Tống Dao nghe thấy kỳ quái, thốt ra: “Chẳng lẽ ngươi không biết, nàng đã qua đời rồi sao?”

Vệ Cẩm Chi khẽ giật mình, giống như sét đánh xuống đầu, “Ngươi nói cái gì? Qua đời?”

Tống Dao kể lại chuyện Vệ phủ bị hỏa hoạn nói lại một lần, trong mắt nhiễm bi thương, giận dữ nói: “Một cô nương tốt như vậy, sao lại chết như thế.”

Thấy hắn hồn bay phách lạc, giống như gặp đả kích thật lớn, nhẹ giọng an ủi: “Nhân mạng ở trên trời, ngươi cũng đừng quá khó chịu.”

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngăn chặn nỗi sợ hãi. Lúc trước nghe thấy tin này, nàng cũng không thể tin được, huynh trưởng của nàng càng thương tâm gần chết, ở nhà gào thét vài ngày mới yên tĩnh, cuối cùng thấy quan tài hạ táng, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh -- người đúng là không còn.

Vệ Cẩm Chi mặt xám như tro, trong lồng ngực chảy xuống một hơi, nói: “Có thể dẫn ta đi thăm mộ phần của nàng không?”

Tống Dao vốn không muốn đáp ứng, trong đầu là cự tuyệt, nhưng thân thể khống chế không nổi, gật đầu nói: “Được.”

Đến nghĩa địa, trên tấm bia đá sáng loáng có khắc ba chữ to “Vệ Hòa Sinh”, Vệ Cẩm Chi nhất thời không kịp phản ứng, sau này nhớ tới nàng nhất định là lấy họ quan của hắn, đến chết cũng không thể dùng thân phận của Vệ gia thiếu nãi nãi hạ táng.

Khó thở công tâm, yết hầu chua xót, ngay cả lời đều không nói ra được, oa một tiếng hộc máu.

Tống Dao bị dọa, tới đỡ hắn, “Ngươi làm sao vậy, thương tâm cũng không thể tra tấn mình như vậy!” Lời nói mới ra miệng, vừa cảm giác mình cử chỉ điên rồ rồi, đối với một người vừa gặp mặt xa lạ, nhiệt tình như vậy làm chi!

Vệ Cẩm Chi che ngực, trong lòng từng trận đau đớn, như muốn chia năm xẻ bảy thân thể của hắn, ngăn không được mà ho khan, ho ra tất cả đều là máu.

Người này, cùng Hòa Sinh quan hệ nhất định rất tốt? Tống Dao nhìn không được, cầm khăn muốn lau máu cho hắn, lại bị tay hắn hất ra.

Nhìn hắn cả người gầy yếu, khí lực lại lớn, Tống Dao bị đẩy ngã xuống đất, nghĩ muốn mắng chửi người, trông thấy hắn lảo đảo rời đi, thân ảnh cô đơn, cong eo xuống ho khan, một tiếng áp đảo một tiếng.

Ho khan như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chết người. Tống Dao đột nhiên đồng cảm với hắn, cảm thấy hắn đáng thương, ôm lòng tràn đầy mong đợi tới gặp cố nhân, nhưng lại nhận dược tin được cố nhân đã mất.

Quả nhiên là bi thương đau xót vô cùng. Mà thôi, liền đi theo hắn thôi.

Tống Dao vỗ vỗ bụi, sửa sang lại quần áo, đi về hướng tòa nhà. Đến tòa nhà, đem chuyện vừa rồi nói cho Vệ Lâm, Vệ Lâm là biết rõ chân tướng, nghe nàng miêu tả như vậy, lúc này sợ tới mức đi nói với Vệ Hữu Quang.

Vệ Hữu Quang gấp a, bây giờ là hai phía giấu giếm, vì ân nhân gạt đại phủ, vừa muốn vì đại phủ giấu giếm những người khác, chân tướng hai lớp giấy, tóm lại là đâm phá một tầng, đại phủ biết, cũng không biết có trách hắn hành sự bất lực hay không, nếu muốn trách cứ xuống, vạn nhất truy xét, cả nhà bọn họ chết cũng không có chỗ chôn.

Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Hòa Sinh gửi thư, hỏi Vệ Lâm: “Hòa Sinh có nói nàng bây giờ đang ở đâu không?”

Vệ Lâm gật đầu, “Nàng vừa học được chữ, một tay tiểu khải, ngược lại viết rất có da có thịt, nói là ở Vọng Kinh, rất nhớ chúng ta.”

Vệ Hữu Quang thật sự là không có cách nào khác, ngày ngày phải sống trong run sợ như vậy, nhất định phải tìm đường ra. Mặt dày mày dạn giao cho Vệ Lâm, “Ngươi hồi âm nói với nàng một tiếng, bảo Thẩm công tử giúp đỡ nghĩ biện pháp.”

Vệ Lâm đáp ứng.

Vệ Cẩm Chi trở về. Tam điện hạ Thẩm Mậu thích đao to búa lớn, thích xa hoa lãng phí, ở Vọng Kinh vì kiêng kị tai mắt Thánh Nhân, không dám phô trương lãng phí, hiện nay cách xa kinh thành, liền không thể chờ đợi được mà bắt đầu cuộc sống suy đồi xa hoa.

Trên thuyền lớn Giang Nam chạm trổ xa hoa, dùng số tiền lớn chế tạo khí cụ, mặc vàng gấm một năm mới ra một thớt tơ, ăn mỹ thực đắt tiền nhất tốt nhất Tô Hàng. Ước gì có thể nện tiền khắp nơi, lúc nào cũng hưởng thụ.

Thẩm Mậu nằm nghiêng ở trên giường, ôm ấp mỹ nhân, vừa ăn bồ đào, vừa xem ca múa trong thuyền, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen hay.

Vệ Cẩm Chi đạp mạnh cửa tiến vào trong khoang thuyền, đi vào bên trong quét mắt, tiếp tục đi lên phía trước, xuyên qua đám ca cơ ăn mặc bại lộ, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Mậu.

Thẩm Mậu thấy thân ảnh của hắn, hoảng hốt, người làm sao lại trở lại rồi! Vội vàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra, há mồm gọi ngừng, cũng đuổi ca nữ vũ cơ ra ngoài.

Môn khách này của hắn, thật không dễ đến, ngày bình thường lịch sự nhã nhặn, nhưng nóng nảy lên thì đâu ra đó. Cũng khó cho hắn sống lớn như vậy, lại bị người này áp chế đến sít sao.

Vệ Cẩm Chi tháo mũ rộng vành xuống, bởi vì ho khan quá độ, giọng nói có chút khàn khàn: “Tam điện hạ thật hăng hái.”

Thẩm Mậu cười hắc hắc, ngước mắt liếc mắt đưa tình với hắn một cái, ánh mắt chạm đến từng điểm vết máu bên cạnh khóe miệng của hắn, cả kinh nói: “Ngươi làm sao vậy? Nhanh ngồi xuống.”

Hắn vội vàng từ trên giường bước xuống, Vệ Cẩm Chi không cho hắn đỡ, tvung áo choàng tự mình ngồi xuống, cười lạnh: “Điện hạ đừng quản ta, suy nghĩ nhiều một chút làm thế nào giành được lòng của Thánh Nhân, ta liền cám ơn trời đất.”

Ai ôi!!!, Ngày hôm nay sao mà nóng tính quá. Thẩm Mậu nuốt nước miếng, nghĩ thầm nếu bàn về chiêu hiền đãi sĩ, hắn nếu như xưng thứ hai, liền không ai dám xưng đệ nhất.

Thẩm Mậu cười hì hì, “Đây không phải là nhìn ngươi bị thương, muốn quan tâm hai câu sao, nếu như ngươi chết, ai giúp ta đoạt đế vị? Đếm người bên cạnh ta một chút đi, trăm môn khách cũng không bằng ngươi.”

Hắn đem công lao to lớn của Vệ Cẩm Chi nói như gia bảo, nước miếng chấm nhỏ đều nói cạn. Vệ Cẩm Chi nghe không nói một lời, trong lòng suy nghĩ chuyện của Hòa Sinh, mày nhíu lại, ngực khó chịu, lại ho ra máu.

Thẩm Mậu thở dài, vô duyên vô cớ sao lại hộc máu? Chẳng lẽ là hắn tức giận? Ngày mai phải giảm một thân chi tiêu, thuyền cũng không cần, ở nhà xí đi! Dỗ dành nữ nhân cũng không tốn sức như vậy, nếu như hắn trèo lên đế vị không được, thế nào cũng phải lột một lớp da của Vệ Cẩm Chi!

Vệ Cẩm Chi nghe được hắn như vậy nói, nặn ra ra mấy chữ: “Điện hạ tự mình biết rõ là được.”

Thẩm Mậu thấy hắn như vậy, tức giận muốn bốc hỏa, rống cổ họng, “Đừng ho, lão tử sau này tất cả nghe theo ngươi hết, từ nay về sau ngươi chính là đại gia, được không!”

Vệ Cẩm Chi xoa ngực xoay mặt, bị tiếng nói vang dội của hắn chấn động lỗ tai đau nhức, “Điện hạ nói quá lời rồi.”

Thẩm Mậu tức muốn chết, vội vàng gọi người gọi đại phu, Vệ Cẩm Chi lại không chịu xem bệnh, Thẩm Mậu nổi giận: “Nếu như ngươi không ngoan ngoãn xem bệnh, ngày mai gia liền cách chức cả nhà ngươi!”

Vệ Cẩm Chi nhẹ nhàng một câu, “Ngươi lấy cái gì cách chức?”

”Ta...” Thẩm Mậu nghẹn, hắn hiện tại không có thực quyền gì, quả thật là không cách chức được Vệ phủ. Nước bọt nghẹn ở cổ họng, phì một tiếng, “Ngươi chờ đó cho ta!”

Xốc màn cửa, ra bên ngoài gọi người, một tay một ca cơ mỹ mạo, phân phó nói: “Đi, hảo hảo hầu hạ vị gia trên giường kia.”

Vệ Cẩm Chi cười lạnh, áo bào trắng dính vết máu, nhìn thấy mà giật mình, đám ca cơ thấy mà không dám đi qua.

”Chút năng lực ấy của điện hạ, ngày sau xưng đế, thần tử nếu có nói khó nghe như vậy, ngươi cãi lại không được, cũng đối xử mọi người như vậy?”

Thẩm Mậu thật sự không có cách nào khác, “Đại gia, Vệ đại gia, ngươi nói đi, làm gì mới bằng lòng xem bệnh, ta đều đáp ứng!”

Hắn muốn đoạt đế vị, ít nhất phải một năm, Vệ Cẩm Chi không thể chết được a!

Vệ Cẩm Chi thoáng hoà hoãn bực bội, nói: “Buổi tối phái mấy người tới đây, ta muốn đi đào mộ.”

Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, cho dù nàng thực chết rồi, cũng không thể lẻ loi trơ trọi mà chôn cất nàng ở bên ngoài. Thê tử của Vệ Cẩm Chi hắn, tất nhiên phải cùng hắn ngủ chung quan tài, đào phần mộ, mang nàng về Vọng Kinh, đợi ngày sau thân thể bệnh tật này của hắn không chịu nổi nữa, hai người chôn cùng một chỗ.

Nếu như sống không thể song túc song phi (như hình với bóng) thì chết phải như hình với bóng, da xương hoà hợp, thật cũng không oan uổng tình cảm kiếp này với nàng.

Thẩm Mậu nghe được trợn mắt há hốc mồm, miệng chậc chậc chậc chậc, cũng muốn hỏi, nhưng cuối cùng không thể hỏi ra lời. Được, muốn đào mộ chứ gì, liền đào thôi! Miễn sao nguôi giận là được!

Đợi đến buổi tối, Vệ Cẩm Chi dẫn người đi đến nghĩa địa; đào nửa canh giờ, mang quan tài ra ngoài.

Hạ nhân hỏi: “Công tử, muốn mở hòm quan tài sao?”

Vệ Cẩm Chi do dự một chút, quay đầu, không đành lòng nhìn.

Đêm tối gió lạnh, thổi vào người, ngẩng đầu nhìn qua, bầu trời một vầng trăng sáng.

Hắn nhớ tới đêm đó gặp gỡ nàng, bầu trời cũng treo một vòng tròn tròn sáng tỏ, trên đường khắp nơi đều là nam nữ vui cười, bầu không khí lễ thất tịch ồn ào cực kỳ náo nhiệt.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng cười tươi như hoa, lần thứ hai gặp mặt, nàng giá y như lửa, hiện nay đã đến lần thứ ba gặp mặt, nàng lại hương tiêu ngọc vẫn.

Buồn cười hắn cùng với nàng cả đời phu thê, nàng lại ngay cả dáng vẻ của hắn cũng chưa từng thấy qua, ngay cả gọi phu quân cũng không kịp nghe nàng gọi, đã người quỷ cách xa.

Ngày sau hắn kiếm tiền đồ cẩm tú, tán tụng cho ai nhìn?

Dặn dò hạ nhân mở hòm quan tài, quan tài mở ra, nghe được hạ nhân kinh hô: “Công tử, quan tài trống không!”

Vệ Cẩm Chi ngơ ngẩn, quay người lại, đi đến nhìn vào bên trong, trong quan tài không có vật gì.

Trong đầu cơ hồ lập tức toát ra một ý nghĩ -- nàng không chết?

Không có thi thể, người nhất định còn sống, bằng không thì còn có thể chạy đi đâu? Chẳng lẽ lại cón có người giống hắn, trộm thi thể sao?

Nghĩ lại lúc nhắc đến đại phủ che giấu Hòa Sinh cùng với vừa rồi lão gia Thịnh Hồ bối rối, hết thảy mọi thứ, chất chồng lên nhau, sinh ra trùng trùng điệp điệp nghi vấn.

Nói tóm lại, một ngày không nhìn thấy thi thể của nàng, nàng vẫn có khả năng còn sống.

Ý niệm trong đầu một khi sinh ra, liền giống như cắm rễ chôn dưới đáy lòng. Mặc dù có muôn vàn nghi hoặc, nhưng cũng hhông thể chú ý nhiều như vậy.

Về phần Vệ gia Thịnh Hồ và đại phủ vì sao phải nói dối, hắn từ từ sẽ biết rõ ràng. Chỉ cần còn có một chút hy vọng, hết thảy tất cả, hắn cũng phải tìm ra nàng, hoặc là thi thể của nàng.

Nàng nhất định ở nơi nào đó chờ hắn, nhất định là như vậy.

Giao người chôn quan tài trở về, lấp vũng hố y như ban đầu. Hai tay khoang lại dọc theo đường đi, lúc đi bước chân nặng nề, lúc về lòng tràn đầy vui mừng, cái gọi là thế gian đại bi đại hỉ, bất quá chỉ là như vậy.



Hòa Sinh có chút ưu sầu, vài ngày rồi, Thẩm Hạo mượn cớ không gặp nàng, ngay cả mỗi ngày cần phải học chữ, hắn cũng dùng lí do bận rộn chính vụ thoái thác.

Hòa Sinh bĩu môi, nghĩ thầm trước kia hắn có bận rộn đi chăng nữa cũng sẽ rút ra thời gian dạy nàng, nếu muốn gặp một người, núi đao biển lửa cũng có thể lội qua, hắn đã như vậy, chính là không muốn gặp nàng.

Đúng lúc thơ của Vệ Lâm đến, Hòa Sinh mở ra xem, đọc hiểu ý tứ của trong thư Vệ Lâm. Lúc trước nàng và Thẩm Hạo rời đi, vốn là để Thịnh Hồ Vệ gia vì nàng gánh phong hiểm, càng đừng nói lúc trước đại phủ muốn đốt chết nàng, mới liên lụy Thịnh Hồ Vệ gia bị hại liên lụy.

Vọng Kinh tuy có đại phủ ở, nhưng nếu Thẩm Hạo có thể che chở một nhà Vệ Lâm, đại phủ có lẽ cũng không dám làm gì. Nếu như mặc kệ, ngày nào đó nhà Vệ Lâm gặp bất trắc, cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Cầm thơ, đến thư phòng tìm hắn, Bùi Lương không đồng ý, nàng ở ngay bên ngoài chờ. Mặt trời nóng hừng hực, nàng rất nhanh liền phơi nắng đến váng đầu hoa mắt.

Không chỉ vì chuyện của Vệ Lâm, nàng còn muốn hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc làm sao vậy, nếu như là vì chuyện mấy ngày trước đây ở thư phòng, vậy thì phải giải thích cho rõ ràng.

Không thể cách một ngày lại cãi nhau, thời gian lâu, khó tránh khỏi sinh ra rạn nứt. Nàng thấy nhiều người ở chung tình cảm rất tốt nhưng bởi vì như vậy mà vỡ tan, không muốn mình cũng như vậy.

Nàng mới quen thuộc ở bên cạnh hắn, dễ nói chuyện, cuộc sống sau này mới có thể càng ngày càng tốt.

Mấy lần trước hắn cự tuyệt, nàng liền trở về phòng. Hôm nay bất đồng, ở ngoài phòng đã hơn nửa ngày, ngay cả Bùi Lương cũng nhìn không nổi.

Thẩm Hạo sợ nàng bị cảm nắng, cuối cùng nhả ra, “Để nàng vào đi.”

Hắn chịu gặp nàng, Hòa Sinh buông lỏng một hơi, vào phòng, nhưng không nhìn thấy bóng hắn.

Nhìn xung quanh phòng một vòng, mới phát hiện người đứng sau tấm bình phong.

Nàng sửng sốt, không phải bảo nàng vào nhà sao, sao còn không chịu gặp mặt? Cũng không nóng nảy đi qua, cách khoảng không hỏi hắn: “Vệ Lâm gửi thơ đến, nói là chuyện không gạt được, muốn đến Thượng Kinh, hỏi huynh có thể che chở hay không?”

Cách vài ngày không nghe thấy giọng nàng, hiện tại âm thanh dịu dàng ở bên tai, cảm thấy dường như đã mấy đời.

Suy nghĩ một chút, đáp: “Họ không đề cập tới, ta cũng đang nghĩ tới đón cả nhà bọn họ tới đây, chỗ ở phủ đã chuẩn bị tốt, nàng hồi âm bảo bọn họ tùy ý vào kinh.”

”Được.”

Một lát, trong phòng không có âm thanh. Thẩm Hạo cho rằng nàng rời đi, dạo bước từ sau tấm bình phong đi ra, vừa hiện thân, liền thấy nàng từ phía sau cửa nhảy ra ngoài.

Phồng quai hàm, bực bội bĩu môi trừng hắn: “Huynh vì sao không gặp ta?” Trong lòng nóng nảy, mới hỏi hắn như vậy, sợ thời gian cách xa lâu quá, chính nàng cũng phát hỏa, đến lúc đó hai người không để ý lẫn nhau, không phải tìm bực bội cho mình sao.

Thẩm Hạo tim đập mạnh và loạn nhịp, liếc nhìn thấy nàng, trong lòng cũng không biết tư vị gì. Luôn cho là mình là người vân đạm phong khinh, mặc dù trái tim thích nàng, nhưng cũng có thể khống chế được lòng của mình. Nghĩ đến nàng đợi ở bên cạnh, cũng đã đủ rồi, những chuyện khác, không thể cưỡng cầu.

Nhưng chuyện đêm đó, dáng vẻ bản thân hắn như lang như hổ ghi ở trong lòng. Cũng đã nghĩ đến lột quần xé váy nàng, ý nghĩ trực tiếp ngay tại chỗ làm nàng, ngày sau nếu như lại xúc động như vậy, thật sự cưỡng ép làm ra sự việc như thế, sợ là cả đời cũng không vãn hồi được.

Hòa Sinh thấy sốt ruột, đi qua, “Huynh nói cái gì đi, muốn ta làm cái gì đều được, chỉ cần là huynh yêu cầu, không được không để ý tới ta, trong lòng ta khó chịu. Nếu như huynh chán ghét ta, ta hiện tại liền chuyển ra ngoài, không khiến huynh phiền.”

Thẩm Hạo mở miệng muốn hỏi -- vì sao trong lòng khó chịu, là vì nhớ hắn sao?

Lời nói đến bên miệng, trở ngại mặt mũi, lại nuốt trở về. Mặt kéo căng, sợ nàng nhìn ra một tia chấn động, hỏi: “Chuyện đêm đó, nàng không trách ta?”

Cũng không phải chưa hôn qua, nhưng hôn dữ dội như vậy là lần đầu. Hòa Sinh suy nghĩ một chút, đáp: “Miệng bị cắn hơi đau, lúc ấy quả thật có chút sợ, sau lại trách huynh, nhưng lại cảm thấy quái lạ lắm.”

Thẩm Hạo hỏi: “Vì sao?”

”A..., huynh khẳng định có nguyên nhân của huynh. Huynh tốt với ta, sẽ không làm chuyện tổn thương ta, ta có lẽ tin tưởng huynh.”

Dáng vẻ nàng ngây thơ khắc trong mắt hắn, trong lòng Thẩm Hạo suy nghĩ: nàng đối với hắn, không phải là ưa thích, không phải ái mộ, mà là tin tưởng.

Lấy được cảm tình như vậy, cũng không biết là tốt hay là xấu, tóm lại nàng không chán ghét hắn. Chần chờ đi tới phía trước một bước, vừa duỗi ra chân, lại rụt trở về.

Hắn không đến, nàng liền đi qua. Hai ba bước tới phía trước, giật ống tay áo của hắn, ngửa mặt nói: “Huynh đã lâu rồi không có dạy ta luyện chữ, không có sư phụ dạy, chữ viết càng ngày càng khó coi, ta hướng Bùi Lương nghe ngóng, hôm nay huynh hưu mộc, có rất nhiều thời gian, chia cho ta một canh giờ được không?”

Nàng nháy mắt to, trong mắt không có nửa phần để ý, dường như chuyện phát sinh đêm đó ở thư phòng, là không thể bình thường hơn.

Thẩm Hạo thở dài, gật đầu đáp ứng, dẫn nàng đến án thư. Hiện trường gây án đang ở trước mắt, nghiêng mắt nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn như thường.

Ôm người trong ngực, tâm tình xoắn xuýt vài ngày bị dăm ba câu của nàng liền đánh tan. Tóm lại là tu vi hắn không đủ, rối loạn tâm trí, sau này từng giây từng phút ghi nhớ, mới có thể bình an vô sự trôi qua cùng nàng.

”16 tháng này, là đại thọ 50 của Tuân Dương Hầu Gia, ta dẫn nàng đi dự tiệc, được không?”

Nàng tất nhiên là cao hứng, vừa định đáp ứng, nhưng nghĩ đến trận xúc cúc lần trước ở trước mặt mọi người ném đi mặt mũi, quanh co nói: “Dùng thân phận gì đây, lần trước ta nói mình là biểu muội của Lục hoàng phi, bây giờ thấy ta và huynh ở cùng một chỗ, không được tốt.” Nhất định là, trong lòng sẽ cười hắn.

Thẩm Hạo mài mực, cười nói: “Nàng là người của ta, đương nhiên là dùng thân phận Bình Lăng vương phủ đến, có cái gì không tốt.” Dừng lại mấy giây, tiếp tục nói: “Vừa vặn dẫn nàng ra gặp người.”

Hòa Sinh đáp ứng, “Do huynh định đoạt.”
Bình Luận (0)
Comment