Sau khi Diêu Yến đưa An Thiến về An phủ, tim đập như sấm, sắc mặt đỏ thẫm.
Diêu nương thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, tưởng rằng rơi xuống nước nhiễm phong hàn, sốt ruột muốn tìm đại phu xem bệnh cho hắn.
Diêu Yến không thể không biết xấu hổ, không nói một lời trốn vào thư phòng.
... An đệ lại là con gái.
Nghĩ đến cả ngày lẫn đêm đi theo làm bạn nhiều ngày như vậy, Diêu Yến liền cảm thấy cả người nóng như thiêu đốt.
Ngược lại nghĩ tới chuyện hôm nay, hắn cảm thấy mình có lỗi với An Thiến.
Suýt nữa hại tính mạng nàng, lại nhìn thân thể trong sạch của nàng, sau này gặp mặt,hắn phải bồi tội như thế nào mới có thể đền bù một chút?
Diêu nương không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nghĩ đến hôm nay Đông Dương làm ầm ĩ trong phủ, trong lòng lại hoảng hốt.
Ngày sau nếu cưới phải nàng dâu như vậy, đoán chừng mỗi ngày cãi nhau gà chókhông yên.
Diêu Yến ở thư phòng chỉ đợi chốc lát, sau khi ra khỏi cửa phòng, dặn dò Diêu nương, ngàn vạn lần không nên đem việc này nói cho Hòa Sinh.
hắn không muốn làm tỷ tỷ phiền lòng.
hắn là đàn ông, tự mình gây ra chuyện thì tự mình giải quyết. Vô luận là Đông Dương hay là An đệ, hắn chắc chắn giải quyết mọi chuyện chu đáo.
Tuy rằng Diêu gia không có phái người thông báo, đến buổi tối, Hòa Sinh vẫn biết việc ban ngày.
Thẩm Hạo nắm tay nàng tản bộ, cười: "không nghĩ tới Đông Dương có quyết tâm như vậy, nhất định ầm ĩ đến mức muốn chết muốn sống như vậy."
Hòa Sinh nhíu lông mày, không nói lời nào.
Thẩm Hạo khẽ động cổ tay nàng, ghé sát vào: "Có muốn vi phu thay nàng giải quyếtmột chút hay không?"
Hòa Sinh lắc đầu, "Ta ngẫm lại, lúc nào cũng bảo chàng đi Tương Dương Vương phủ cũng không tốt. Đây là chuyện con gái của nhà người ta, tốt nhất hãy để ta ra mặt".
Nàng nói ra vẻ người lớn như vậy, Thẩm Hạo lờ mờ, rồi sau đó nâng khuôn mặt của nàng hôn, "Tiểu A Sinh của ta, trưởng thành rồi."
Hòa Sinh nhào vào trong lòng của hắn, nhìn một vòng trăng sáng trên trời, nhu nhunói: "Trưởng thành cũng vĩnh viễn là tiểu cô nương của chàng."
Thẩm Hạo ôm phía sau lưng của nàng, cúi đầu xuống thâm tình hôn.
Ngày thứ hai, Hòa Sinh tự mình đến Tương Dương Vương phủ bái phỏng.
Tương Dương Vương phi biết rõ chuyện hôm qua, có chút xấu hổ, khi tiếp đãi Hòa Sinh, cũng không dám lên mặt, hết sức ôn hòa nói chuyện phiếm với nhau.
Đông Dương núp ở phía sau nhìn trộm.
Hàn huyên một hồi, Hòa Sinh nói rõ ý đồ đến đây, "Ta thay đệ đệ nhà ta đến tạ ơn quận chúa ưu ái, hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, có nhiều chỗ đắc tội, mong Vương Phi và quận chúa bỏ qua cho."
Tương Dương Vương phi khi liếc mắt nhìn phía sau rèm, quay đầu lại cười nói: "Diêu gia thiếu niên lang tài hoa bốn phía, tiến thoái hữu lễ, là Đông Dương nhà ta nghịch ngợm, mong Vương Phi rộng lòng tha thứ mới phải."
Hòa Sinh lại nói: "Gia đệ tính tình chất phác, rất nhiều chuyện không hiểu rõ, chỉ sợ đảm đương không nổi ưu ái của quận chúa."
Lời này vừa nói ra, Đông Dương lập tức từ phía sau rèm nhảy ra, "Làm sao lại đảm đương không nổi hả? Ta nhìn trúng đệ đệ nhà các ngài, chẳng lẽ ngài không cho phép sao?"
Hòa Sinh nhíu mày, nhẹ giọng một câu: "Vậy cũng phải lưỡng tình tương duyệt, mới có thể được việc."
Đông Dương tính tình nôn nóng, đã cho rằng hôm nay Hòa Sinh đến nhà chính là vì ngăn cản nàng tới gần Diêu Yến, "Ngài chờ xem, không tới mấy ngày, ta chắc chắnhắn sẽ yêu mến ta. Đến lúc đó, cho dù ngài thay hắn đến đây xin để cưới ta, ta cũngkhông lấy chồng!"
Dứt lời xoay người lại rời đi, không cho Tương Dương Vương phi có thời gian và cơ hội răn dạy.
Hòa Sinh ngẩn người, trong lòng tâm tình phức tạp.
Tương Dương Vương phi có chút lúng túng, cười vài tiếng để hóa giải bầu không khí, "Tiểu nữ không hiểu chuyện, Vương Phi đừng để trong lòng."
Hòa Sinh nghĩ nửa ngày mới nặn ra được một câu: "... Quận chúa có tự tin là chuyện tốt."
Trở về phủ, vừa nghĩ tới chuyện Diêu Yến, tim lại muốn vỡ ra.
Thẩm Hạo nâng nàng từ trên giường dậy, điểm điểm chóp mũi của nàng, "Hôm qua còn khen nàng trưởng thành, hôm nay vừa về liền thấy nàng đang ở trên giường lăn qua lăn lại, ở bên ngoài bị ức hiếp hả?”
Hòa Sinh nhõng nhẽo gối lên bắp đùi hắn, nắm tay của hắn đặt ở trên trán, "Hôm nay ta đi Tương Dương Vương phủ, Đông Dương vậy mà lại nói, không tới mấy ngày, nhất định phải khiến Tiểu Yến yêu mến nàng ấy."
... Cảm giác cải trắng nhà mình nuôi dưỡng sẽ phải bị heo cướp đi.
không đúng, là Mẫu Dạ Xoa.
Thẩm Hạo cười khẽ, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, "Chỉ vì chuyện này sao?"
Hòa Sinh bĩu môi: "không phải?”
Thẩm Hạo cúi người ngăn chặn miệng của nàng, "Nếu không như vậy, ta cầu cho Tiểu Yến một cửa hôn sự, đính hôn, Đông Dương cũng liền hết hi vọng."
Hòa Sinh gật gật đầu, "Dù sao ta chính là không thích Đông Dương, cả nhà chúng ta cũng không thích nàng."
Thẩm Hạo sờ sờ đầu của nàng, "Biết rồi, nàng không thích, vi phu cũng không thích. Mấy ngày nữa ta bảo mẫu phi cầm danh sách tất cả các nhà cho nàng nhìn một cái."
Hòa Sinh vịn bờ vai của hắn ngồi xuống, ngọt ngào hôn trên mặt hắn.
Bên này, Đông Dương ầm ĩ không ngừng, nhưng chung quy chỉ là chuyện nữ nhi gia bốc đồng, không trở ngại đến cái gì, không so sánh được với đại sự phát sinh trêntriều đình.
Binh bộ xảy ra chuyện, bị tra ra tham ô nhận hối lộ gần vạn lượng tiền của.
Binh bộ Thượng thư là thân tín Đông cung, Thánh Nhân dưới sự giận dữ, cách chức Binh bộ Thượng thư, đem trực tiếp đánh vào thiên lao, tùy ý chém đầu răn chúng.
trên triều đình mọi người cảm thấy bất an, trong lúc nhất thời không dám có hành động lớn nào.
Thánh Nhân bên ngoài dù chưa giận chó đánh mèo Thái tử, nhưng mượn cớ khác, phạt Thái tử giam cầm một tháng, suy nghĩ lại lỗi lầm.
Hoàng hậu nghe nói, lo sợ bất an.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng bà quyết định bảo Thẩm Hạo ở trước mặt Thánh Nhân nóitốt vài câu cho Thái tử.
Chuyện này, vì tránh hiềm nghi, nhà mẹ đẻ cùng với người Đông cung không có khả năng đứng ra vì Thái tử nói chuyện, vừa mở miệng chính là sai.
Nhưng tình trạng này lại không thể không cầu, vạn nhất Thánh Nhân bởi vậy rơi xuống khúc mắc, từ nay về sau đối với Thái tử thất vọng, vậy thì cái được không bù đắp được cái mất.
Vẫn phải là thân huynh đệ đứng ra nói vài lời.
Thái tử phi tự mình đến thăm, uyển chuyển biểu đạt ý của mình. Chân trước vừa đi, chân sau Thẩm Hạo liền trở về phủ.
Hòa Sinh mở miệng nói không tới vài câu, Thẩm Hạo liền hoàn toàn hiểu, nhưng lạikhông thể đáp ứng.
Ngoài mặt nói hộ cho vài câu thì được, nhưng nếu cứ cầu Thánh Nhân xin tha, khẳng định không ổn.
Lý do Thánh Nhân trách phạt Thái tử cũng không phải vì chuyện Binh bộ, hiện tại Hoàng hậu nhảy ra bốn phía tìm người xin tha cho Thái tử, chẳng phải vừa lúc chứng thực Thái tử hiềm nghi sao?
Vì vậy ngày thứ hai Thẩm Hạo cũng nói ra vài câu, vẫn là xen lẫn ở bên trong một đám đại thần, đánh vào Đông cung chính là gương mẫu một quốc gia, động một chút lại phạt, thật sự mất uy nghi.
Thánh Nhân nghe xong những lời này liền bốc hỏa, ném sổ con, vội vàng liền bãi triều.
Hoàng hậu cho rằng Hòa Sinh ở bên gối thổi gió không được tốt, đem sai lầm đều đặttrên người nàng.
Lục Bình ở một bên nói: "Trắc phi chung quy không phải là người của chúng ta, cho dù mời chào như thế nào, lòng của nàng cũng sẽ không hướng về chúng ta."
Hoàng hậu thở phì phì mà ngồi xuống, "Như vậy giao phó cho nàng, nhất định phải làm cho Nhị Điện hạ dốc hết toàn lực xin tha cho Thái tử, Nhị Điện hạ khen ngược, ngoại trừ nói nói nhảm, một câu có ích cũng không có!"
Lục Bình tiến lên, "Nương nương, mặc kệ Nhị Điện hạ có tâm đoạt dòng trưởng haykhông, đều phải mau chóng cài người ở bên cạnh hắn."
Hoàng hậu thật vất vả bình phục tâm tình, cảm thấy một khắc cũng không thể đợi, hỏi: "Chuyện bảo ngươi lo liệu, đều làm xong?"
Lục Bình nịnh nọt nói: "đã sớm làm xong, mỗi người đều là tuyệt đỉnh, trong một vạn người mới có thể lựa ra một người."
Hoàng hậu gật gật đầu, "đi, lập tức gọi Bình Lăng Vương Trắc phi tiến cung."
Mấy ngày nay mọi cách nịnh nọt Bình Lăng Trắc phi, đợi bà cho người đi xuống, người mìnhở Vương phủ đứng vững chân, liền không cần Trắc phi này nữa.
Hòa Sinh thay xong quần áo, đang chuẩn bị đi đến chỗ Vệ Lâm.
Vương gia đã sai người hỏi thăm rõ ràng, Mạc Bắc Tứ Vương tử kia chưa đón dâu cũng chưa đính hôn, mà ở Mạc Bắc thanh danh rất tốt, nổi danh là thương dân yêu dân.
Bởi vì vậy, trái tim treo cao bấy lâu nay của Hòa Sinh mới hạ xuống được.
Bạn thân đã có người trong lòng, nàng tự nhiên cao hứng, vội vã muốn nghe Vệ Lâm kể nghe một chút về chuyện tình cảm tiểu cô nương ôm ấp mấy ngày nay.
Cỗ kiệu mới ra phủ, rời đi chưa được mấy bước, xoay người lại bị người đuổi theo, vén rèm vừa nhìn, là nội thị trong cung
"Hoàng hậu nương nương có việc gấp tuyên Vương phi tiến cung gặp mặt."
Được thôi, hôm nay sợ là không đi nhà Vệ Lâm được rồi.
Hòa Sinh đành phải hồi phủ, thay đổi phục sức mệnh phụ tiến cung yết kiến, lợi dụng lúc đổi giày, đề bút viết thư cho Vệ Lâm.
Mặc dù không thể tự mình nói cho nàng biết tình huống của Thác Bạt Luân, nhưng cũng không thể trì hoãn, không chừng Vệ Lâm hiện tại đợi sốt ruột dữ lắm rồi.
Nàng viết hết tình huống thăm dò được vào trong thư, sai người đưa đi nhà Vệ Lâm.
Hòa Sinh lắc lắc đầu, xốc lại toàn bộ tinh thần. đi vào cung, khi nàng vừa rảo bước tiến vào trong điện, liền cảm thấy bầu không khí không bình thường.
... Trong cung Hoàng hậu, ngày bình thường không có nhiều nô tỳ như vậy.
Hơn nữa mỗi người đều là mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, da trắng như tuyết môi đỏ mọng.
Hòa Sinh thu hồi ánh mắt tìm hiểu, tiến lên hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu thân thiết nâng nàng dậy, đưa mắt liếc Lục Bình ra hiệu một cái, Lục Bình lập tức phái người mang ghế dựa lê hoa ra.
Hoàng hậu đè nàng ngồi xuống, thân thiết nói: "Nhìn một chút sắc mặt của con này, lại tiều tụy như vậy! Nhị Điện hạ cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc."
Hòa Sinh khẽ giật mình, vô thức xoa mặt của mình, tiều tụy?
Hoàng hậu sai người giơ lên tấm gương, chỉ vào khuôn mặt trong gương nói: "Chính con nhìn xem, có phải dáng vẻ thể xác và tinh thần mệt mỏi hay không?"
Hòa Sinh mở to hai mắt nhìn, nhìn trái một chút nhìn phải một chút.
... Rất có tinh thần nha, nhìn ra mệt mỏi ở chỗ nào?
Giữa trưa Vương gia hồi phủ dùng bữa, còn kéo nàng phàn nàn, rõ ràng tối hôm qua hai người hô mưa gọi gió ồn ào đến canh hai, trước mắt hắn nổi lên quầng xanh, nàng lại nửa điểm mệt mỏi cũng không có.
Trong lòng Hòa Sinh thầm nhủ, Hoàng hậu nương nương căn bản chính là nói mò.
Hoàng hậu chỉ chớp mắt một chút, đột nhiên nắm tay nàng, "Bổn cung cũng là đau lòng con, dáng vẻ một bộ mỹ nhân xinh đẹp lại bị tàn phá thành như vậy, thật sựkhông đành lòng. nói đến nói đi, hay là bởi vì chỗ ở của con cơ thiếp quá ít, chỉ có mộtmình con, nếu như có người có thể vì con phân ưu, cũng không sợ Nhị Điện hạ mỗi đêm giày vò ngươi nữa."