Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 98

hắn vừa bước vào nội điện, đã biết rõ hôm nay tâm tình nàng không tốt.

không ăn cơm, đèn trong nội điện cũng không đốt lên, đoán chừng là chịu đả kích từ linh đường của Hoàng thế tôn trở về.

Đừng nói là nàng, nội tâm của hắn làm sao không có chấn động đây? hắn chưa từng có hài tử, không biết khi hắn ôm hài tử, nhìn đứa bé ở trong cánh tay mình dần dầnkhông có hơi thở là một loại thương tâm khổ sở như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của Thái tử, đoán chừng là so với bảo bản thân hắn đi tìm chết còn thống khổ gấp trăm lần.

hắn không nói lời nào, đi qua lẳng lặng ngồi cùng nàng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hòa Sinh nhìn nhìn nắm tay, lên tiếng nói: "Chàng cũng không hỏi tại sao à."

Thẩm Hạo cười cười: "không cần phải nói cũng biết."

Hòa Sinh cúi đầu xuống: "Là ta suy nghĩ nhiều quá sao?"

Thẩm Hạo xoa xoa cổ tay trắng của nàng: "không, chuyện như vậy ta cũng rất sợ."

Hòa Sinh hỏi: "Chàng cũng sợ sao?"

Thẩm Hạo gật đầu: "Sợ."

Nàng nhíu mày, có chút không biết làm sao. Nếu như ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ, vậy cũng nên làm cái gì bây giờ?

hắn tiếp tục nói: "Nhưng sau này ta sẽ cố gắng hết mình, không cho chuyện như vậy phát sinh ở trên người chúng ta."

Vẻ mặt buồn rầu của nàng nhìn thật là khiến người ta lo lắng, hắn hôn nhẹ khuôn mặt của nàng, nói: "Ta không phải Thái tử, sẽ không có lửa thiêu lông mày rồi mà cònkhông có bất kỳ phát hiện nào. Nàng phải tin tưởng ta. Bé ngốc, cười một cái xem nào, không cho phép suy nghĩ lung tung."

Ngón tay của hắn duỗi đi lên, đè lại khóe miệng của nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, làm ramột người nụ cười rực rỡ.

Hòa Sinh nhìn thẳng hắn, trông thấy trong mắt của hắn tràn ngập tự tin vui vẻ, đột nhiên liền an tâm.

hắn thật sự cường đại như vậy, nàng không nên hoài nghi.

Tâm tình bi thương thoát ra, đầu óc lập tức thanh tỉnh, nàng ho khan, chuyển đề tài: "Vương gia, buổi tối chúng ta ăn cái gì?"

Thẩm Hạo phối hợp mà suy nghĩ một chút, nói: "Nàng muốn ăn cái gì?"

Nàng hé miệng, nói: "Muốn ăn móng heo."

hắn hặc hặc cười cười, điểm đầu mũi của nàng: "Nàng tại sao có thể ăn đồng loại của mình, quá tàn nhẫn."

Nàng a một tiếng, kịp phản ứng hắn nói cái gì, trên mặt phiền muộn, giận cười véohắn: "Chàng mới là heo!"

không nghĩ tới hắn căn bản không có phản bác, ngược lại rất hào phóng mà thừa nhận: "Nương tử của ta là heo mẹ đầu nhỏ, ta đương nhiên cũng là heo mới xứng đôi chứ."

hắn nói nghiêm trang, không chút nào mang vẻ mặt nói giỡn, cũng không biết là bình tĩnh như thế nào mới nói ra lời này được. Hòa Sinh nhào vào trong ngực hắn cười, tâm tình lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng vậy a có cái gì mà phải sợ, cùng lắm thì nàng liều mạng, cũng muốn cùng hắnmột chỗ bảo vệ tốt hài tử tương lai của mình. Vương gia nói cũng đúng. hắn khôngphải Thái tử, nàng cũng không phải là Thái tử phi, bọn họ cũng không phải bằng mặtkhông bằng lòng như hai người kia, ngay cả muốn gặp mặt một lần, Thái tử phi cũng phải trăm phương ngàn kế mà trù tính.

Đúng như hắn nói trước kia, bọn họ muốn làm phu thê ân ái hạnh phúc nhất trên đời này.

Phu thê đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim (1), những lời này không phải là không có đạo lý.

(1): Nghĩa là 2 người hợp sức có thể làm được những điều lớn lao, ý chỉ sức mạnh củasự đoàn kết hợp lực (mà ở đây là phu thê)

Nàng phải tin tưởng hắn.

Hôm nay đã là đầu Xuân, băng tuyết hoàn toàn tan ra, đã nhiều ngày mưa lớn, thậtvất vả thời tiết mới trong lại, thiếp mời của Tống Dao liền đưa tới.

Mặt trời treo cao nhưng cũng không nóng bức, gió nhẹ nhàng thổi, thổi lòng người sung sướng thoải mái.

Trong xe ngựa, Tống Dao cúi đầu, trên xe nhoáng một cái, nàng mơ mơ mộng mộng,không nói gì.

Đối diện Vệ Cẩm Chi ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, hắng giọng nói mộtcâu: "Ngươi không cần phải làm như vậy."

Tống Dao ngẩng đầu lên nói: "không, đây là ta tự mình nguyện ý." Chuyện ngày ấy, nàng đều nghĩ rõ ràng rồi.

Lâm Dương ca ca là nam nhân đầu tiên nàng yêu, trải qua mấy ngày nay, nàng chỉ học được như thế nào nhớ hắn thương hắn, hoàn toàn không biết nên hận hắn như thế nào.

Nàng nên hận hắn, hắn cơ hồ hủy tất cả tưởng tượng của nàng, thế nhưng nàngkhông cam lòng, nàng không muốn cứ như vậy chạy khỏi hắn, thất bại chạy đi giống như bại binh, rời xa chiến trường thuộc về mình.

hắn ổn định lại ánh mắt, không nói thêm lời thừa thãi, nhìn nàng: "Ngươi muốn lấy được cái gì?"

Tống Dao cơ hồ là không chút do dự trả lời: "không được làm bất kì chuyện gì bất lợi đối với Hòa Sinh..." Đầu nàng rủ xuống thấp hơn, cắn môi thanh âm nhỏ xíu: "khôngđược thương tổn ta, nếu như có thể."

Nàng nói xong, đột nhiên có chút hối hận. hắn đã tổn thương nàng, hơn nữa đối vớihắn mà nói, hắn có thể không từ thủ đoạn mà tiếp cận Hòa Sinh, tự nhiên cũng sẽkhông làm ra chuyện bất lợi gì.

Vệ Cẩm Chi ngước mắt. Lần này, ánh mắt của hắn không hề nhạt như nước. Hiếu kỳ, tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc hỗn hợp trong nháy mắt, rồi lại chợt biến mất, thâm trầm như hắn, có một số việc chỉ cần một giây, liền có thể tìm ra chính xác tất cả điểm lợi và hại.

rõ ràng là kết quả hắn muốn, lần này, lại có chút do dự.

Cho nên hắn nhiều lần hỏi nàng, "thật sự có thể chứ?"

Đều nói nữ nhân đố kị so với mãnh thú còn đáng sợ hơn, ngoài miệng khi nghĩ tới tên Hòa Sinh, trong mắt của nàng rõ ràng từng có ghen ghét thậm chí là căm hận, nhưng vẫn có thể cùng hắn nói như vậy.

Nàng nguyện ý giúp hắn, điều kiện duy nhất chính như theo như lời nàng nói.

không nên thương tổn Hòa Sinh, không nên thương tổn chính nàng.

hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên cảm thấy thẹn, có lẽ là bởi vì trên đời này lại có vấn đề hắn nhìn không thấu nghĩ không ra, có lẽ là ánh mắt của nàng quá mức cố chấp, cố chấp cơ hồ khiến hắn nghĩ lầm, hắn có bao nhiêu đáng giá để yêu.

Xe ngựa đi chỉ chốc lát, đã đến Đông Giao, nàng xuống ngựa, sợ hãi hỏi hắn: "Ngươi ngồi ở chỗ này sao? thật sự không qua?"

Các nàng hẹn cùng một chỗ chơi diều, hôm nay thời tiết tốt, ba người đúng lúc đều rảnh, liền cùng nhau tụ tập.

Hòa Sinh tới, Tống Dao cho rằng Vệ Cẩm Chi sẽ nmuốn đi qua.

Nhưng Vệ Cẩm Chi chỉ cười nhạt một tiếng: "không cần."

hắn chỉ muốn ngồi trên ở trên xe ngựa xa xa nhìn một cái là được.

Tống Dao rủ ánh mắt xuống, trong lòng có chút phức tạp không nói ra được.

Lâm Dương ca ca… đến cùng yêu Hòa Sinh bao nhiêu? So với nàng yêu hắn còn nhiều hơn sao?

Nàng có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, bởi vì nàng biết mình muốn không nhiều lắm, chỉ cần hết thảy có thể giống như lúc trước, như vậy là tốt rồi.

Hòa Sinh đến đầu tiên, kéo tay Tống Dao, hai người cười cười nói nói, thoải mái vui vẻ.

Trong lòng Hòa Sinh ghi nhớ chuyện lần trước, vẻ mặt nàng ưu thương như vậy, lúc đivẻ mặt ảm đạm, tuy rằng không không có vạch trần, nhưng vẫn lo lắng.

Càng nghĩ, đang muốn nói gì đó, xa xa đi tới hai thân ảnh, là Vệ Lâm và Mạc Bắc Tứ Vương tử.

Hòa Sinh vẫy tay với bọn họ, Vệ Lâm nhảy dựng lên lắc lắc tay đáp lại.

Hòa Sinh mắt nhìn Tống Dao, nói: "Nghe nói A Tứ và Tứ Vương Tử thường xuyên cãi nhau, cãi nhau ầm ĩ, rồi lại ân ái giống như keo. Ngẫm lại cũng đúng, có cái gì đáng tranh chấp bướng bỉnh đâu, hôm nay ầm ĩ đỏ mặt, ngày mai thì tốt rồi, dù sao ở cùngmột chỗ cũng không dễ dàng."

Tống Dao sững sờ, lúc đầu còn không kịp phản ứng, ánh mắt quay đầu lại nhìn Hòa Sinh, cẩn thận từng li từng tí, dường như sợ nói lời khiến nàng không vui.

Tống Dao lập tức hiểu được, Hòa Sinh còn nhớ chuyện mấy ngày trước nàng đi Vương phủ.

Tống Dao cười cười, "Đúng vậy a ở cùng một chỗ không dễ dàng, khẳng định phải hảo hảo quý trọng."

Hòa Sinh thấy nàng có thể nói như vậy, yên lòng, không nhắc lại nữa, nói sang chuyện khác: "Trước kia nghe ngươi nhắc tới Vương đại nhân thích đi câu, vừa vặn Vương gia mới được Ba Tư tiến cống cần câu hoàng kim, đang lo không ai cùng hắn cùng đi câu, nếu không ngươi hỏi Vương đại nhân một chút, xem hắn có rảnh hay không?"

Đây là muốn mời Lâm Dương ca ca rồi. Tống Dao cơ hồ nhìn thấu, một lời đáp ứng: "Được."

không cần nghĩ, Lâm Dương ca ca khẳng định cam tâm tình nguyện đi. Nàng thậm chí cảm thấy chỉ cần là chuyện Hòa Sinh đề xuất, Lâm Dương ca ca nhất định sẽ đồng ý.

Khi thích một người, xông pha khói lửa cũng cảm thấy là chuyện phải làm. Huống chi, đây là cơ hội hắn có thể tiến thêm một bước quang minh chính đại tiếp cận nàng.

Tống Dao nghĩ, chính là bảo Lâm Dương ca ca phản bội Tam Điện hạ đầu nhập vào Nhị Điện hạ, nói không chừng cũng chỉ là một câu nói tình cảm của Hòa Sinh.

Lúc nào thì nàng cũng có thể giống như Hòa Sinh, chỉ cần một câu nói một ánh mắt, Lâm Dương ca ca cũng đều vì nàng làm chuyện như vậy?

Vệ Lâm kéo tay Mạc Bắc Tứ Vương tử đi đến bên cạnh, xấu hổ nghiêm mặt giới thiệu.

Hòa Sinh và Tống Dao giở trò xấu hỏi: "Ai vậy ta? A Dao ngươi lập lại lần nữa coi?"

Vệ Lâm xấu hổ cười nhìn các nàng, giậm chân: "Hay lắm, hai người các người, cố tình để cho ta thẹn thùng phải không?"

Mạc Bắc Tứ Vương tử kéo nàng, nhìn Hòa Sinh, thấp giọng nói với Vệ Lâm: "Đây chính là Bình Lăng Vương phi, ngươi chú ý một chút, cẩn thận Bình Lăng Vương gọt ngươi."

hắn tự cho là nói giọng nhỏ, giọng nói của nam tử, cho dù tận lực giảm thấp xuống, nhưng vẫn bị Hòa Sinh và Tống Dao nghe được.

Hòa Sinh khoát tay cười: "A Tứ cùng ta, vẫn luôn là như vậy, Vương tử không cần khách khí."

Vệ Lâm một chưởng đập qua đi, đâm đâm lồng ngực Thác Bạt: "Có nghe hay không, chỉ có ngươi thích quan tâm vớ vẩn."

Đường đường đại hán, vậy mà chu môi: "Còn không phải lo lắng cho nàng sao, chó cắn Lữ Động Tân không nhìn thấu lòng người." Câu nói phía sau kia đặc biệt nhẹ, nhẹđến mức gần như nghe không được.

Vệ Lâm cách gần đó, trừng mắt nhìn hắn, trong mắt có yêu thương. Nàng khẩu thị tâm phi nói: "Được rồi ta biết rồi, hiện tại ta đã an toàn được ngươi hộ tống đến tận đây, ngươi mau trở về đi."

Thác Bạt không đi, vô lại dựa vào một gốc cây đại thụ cao: "Vẫn là ta ở chỗ này trông coi tương đối yên tâm hơn."

Lời này của hắn tràn ngập yêu thương, Vệ Lâm không quá không biết xấu hổ mà dời ánh mắt, vừa hạnh phúc vừa vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Ngươi ở đây chúng ta như thế nào thỏa thích chơi đùa, tỷ muội gặp nhau không dễ dàng, cũng không nên bị ngươi phá hủy như vậy, ngươi mau trở về đi."

Thác Bạt bất mãn đi ra "Ta lát nữa tới đón ngươi."

Vệ Lâm cười khoát tay, ngữ khí điềm mật, ngọt ngào: "Được ta chờ ngươi."

Thác Bạt đi ra thật xa, Vệ Lâm lúc này mới quay đầu lại, thấy hai người trước mặt cong cong mắt cười, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Vệ Lâm bĩu môi, cười: "Nhìn ta làm gì, các ngươi cũng không có sao?"

Hòa Sinh ôm tay của nàng: "Có thì có, thay ngươi cao hứng mà thôi, ai có thể nghĩ tới người cương quyết bướng bỉnh như Tứ Vương tử lại như thế, A Tứ của chúng ta rấtkhông đơn giản."

Vệ Lâm đâm mặt nàng: "Lại trêu ghẹo ta."

Dứt lời nàng nhìn Tống Dao, thấy nàng ngơ ngẩn không nói chuyện, có chút kỳ quái, hỏi: "A Dao ngươi làm sao vậy?"

Có thể làm sao chứ, không phải là nhớ đến chuyện thương tâm rồi sao. Tống Dao lắc đầu, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, chi bằng có thể làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên, giả vờ ngạc nhiên: "Nhìn ngươi ngạc nhiên luôn đó, ta có thể làm gì, không phải là nghĩ tiểu tỷ muội của mình bị người ta đoạt lấy, trong đầu ghen tị." Nàng che ngực, làm ra dáng vẻ vô cùng đau lòng.

Vệ Lâm và Hòa Sinh bị trêu chọc cười, ba người cầm diều thả, chạy chơi khắp núi.

"A Tứ, Tứ Vương tử lúc nào quay về Mạc Bắc?" Hòa Sinh xoay người, đối diện hỏi Vệ Lâm.

Tính toán ra, Tứ Vương tử đã lưu lại nửa năm, triều đình tuy có phái binh trợ giúp hắnbình phục nội loạn, nhưng chung quy vẫn cần hắn trở về chủ trì đại cục.

Vệ Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Khả năng tháng sau, hoặc có thể qua một khoảng thời gian."

Hòa Sinh hỏi: "Vậy ngươi cùng hắn trở về à?"

Vệ Lâm không chút do dự: "Đương nhiên phải đi theo hắn rồi."

đi, đời này có thể liền không còn cơ hội gặp mặt rồi. Hòa Sinh có chút khó chịu, nói: "Cha mẹ ngươi thì sao? Bọn họ đồng ý à?"

Vệ Lâm cười: "Cha mẹ ta nói, hơn nửa đời người sinh ra ta đây là một đứa nhóc hỗn thế, nhất định là muốn đi theo đấy. Bọn họ đồng ý cho ta cùng đi."

Nàng cười đến vui vẻ, tiếp tục nói: "không cần lo lắng, ta sẽ thường xuyên viết thư cho các ngươi. Chờ sau này ta có hài tử, nhất định là phái nó trở về Vọng Kinh. Ta còn muốn cùng các ngươi hứa hôn cho mấy đứa trẻ, làm sao có thể không trở lại?"

Hòa Sinh nghe nàng nói lời này, giống như là cuối cùng phải xa nhau, phảng phất nàng lập tức liền phải rời khỏi.

Hòa Sinh kéo tay của nàng nói: "Vậy ngươi nhất định phải trở về."

Vệ Lâm gật gật đầu.

Tống Dao nghĩ đến chuyện Vệ Lâm phải rời khỏi, trong lòng buồn cực kỳ. Từ nay về sau, nàng ở Vọng Kinh liền không còn bằng hữu nói lời tri tâm.

Hòa Sinh tuy tốt, nhưng nàng không quá để trong lòng, nàng sợ mình không cẩn thận, liền thuận miệng nói ra chuyện của Lâm Dương ca ca.

Hòa Sinh quay đầu lại, hết sức ngạc nhiên nói; "A Dao, sao ngươi lại khóc vậy?" Nàng vội vàng cầm khăn lau nước mắt.

Vệ Lâm tiến tới, trong miệng ai ô ô la hét, cau mày nói: "A Dao ngoan của ta, ta biết ngươi không nỡ bỏ ta, ta không phải là không nỡ bỏ các ngươi sao?"

Tống Dao không nói chuyện, cúi đầu khóc nức nở.

Vệ Lâm cũng khóc lên.

Hòa Sinh một người luống cuống tay chân, lau xong nước mắt người này, lại phải an ủi người kia, dứt khoát ngừng động tác, hai mắt tròn nhìn chằm chằm, "không cho phép khóc, lại khóc nữa..." Giọng nói của nàng quét ngang, dáng vẻ đáng yêu: "Ta cũng khóc cho các ngươi xem!"

Hai người ngừng lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nhau, không biết vì sao cảm thấy buồn cười, thổi phù một tiếng toàn bộ bật cười.

trên xe ngựa, Vệ Cẩm Chi vung màn che cửa sổ xe lên, ánh mắt định ở một phương hướng.

hắn đang nhìn Hòa Sinh, nhìn khuôn mặt hắn tưởng nhớ đã lâu.

Đối với hắn mà nói, con cờ Tống Dao này, sau khi nàng phát hiện tâm tư của hắn, cũng đã trở thành quân cờ vô dụng.

hắn cũng không muốn mượn Tống Dao làm gì, những chuyện hắn muốn làm kia, Tống Dao làm không được, cũng không thể làm. Chỉ cần hắn có thể không bị hoài nghi mà nhìn Hòa Sinh thêm vài lần, cùng nàng nói thêm hai câu, vậy là đủ rồi.

Trước khi đại sự hết thảy đều kết thúc, hắn không thể tự loạn trận tuyến.

Có lẽ chú ý tới tầm mắt của hắn, Tống Dao theo bản năng thoáng nhìn về phía hắn.

Vệ Cẩm Chi lập tức buông màn xe xuống.

một tầng gấm xanh hơi mỏng, ngăn chặn ánh mắt khát vọng của nàng.

trên đời này giày vò giày vò, chính là tình yêu cay đắng.

Tống Dao tự giễu mà tiếp nhận hiện thực, nàng đây xem là tình yêu cay đắng sao? A, khả năng trong mắt hắn, nàng căn bản cái gì cũng không phải.

Sau đầu mùa Xuân, thời tiết dần dần khô nóng lên, cảnh sắc dần dần tốt hơn, vạn vật sống lại, đỏ xanh trùng trùng điệp điệp.

Thẩm Hạo mang Hòa Sinh đi trồng cây, hai người không ngồi kiệu mềm, hắn đi tương đối nhanh, đứng trên thềm đá ở phía trước vẫy tay gọi nàng: "A Sinh, mau tới đây."

Hòa Sinh vẻ mặt tràn đầy mất hứng, "Ta đi không nổi, chàng cõng ta đi."

Thẩm Hạo chính nghĩa nghiêm trang cự tuyệt: "Ngày hôm qua lúc cầu khẩn ta nói như thế nào? Đường núi phải tự mình đi."

Hòa Sinh nhớ tới lời mình đã nói, ước gì có thể đem đầu lưỡi nhai xuống.

Hôm qua đại phu trong phủ đến xem mạch bình an, nói thân thể nàng gần đây có chút hư nhược, cần phải chú ý nhiều hơn. Đại phu nói uyển chuyển, nói trắng ra là, chính là mỗi ngày nàng ăn quá nhiều lại không vận động gân cốt, tay không thể xách vai khôngthể khiêng, quá yếu đuối.

Thẩm Hạo nghe xong, sâu sắc bày tỏ đồng ý.

A Sinh quả thật bị hắn nuôi dưỡng quá tốt, gần đây ở trên giường đều lười nhác vận động, toàn bộ đều nhờ hắn dùng sức, một hồi sẽ hô to mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, hắncũng xấu hổ không dám làm nàng.

Vì tính phúc suy nghĩ, nhất định phải cải thiện vấn đề từ căn bản.

Kết quả là hắn lấy chuyện trồng cây dụ nàng, Hòa Sinh cảm thấy thú vị, xin hắn mang mình đi.

Thẩm Hạo giả bộ như khó xử, vuốt cằm của nàng: "Bộ dạng nàng như vậy, trồng cây rất mệt đó, phải chọn xong giống cây trước, sau đó đào lỗ, xới đất, lấp đất, vùi gốc, làm rất mệt đó."

Hòa Sinh ngồi xếp bằng đối mặt với hắn, vung tay nhỏ lên: "Ta không sợ mệt!"

Thẩm Hạo tiếp tục giả vờ: "Tự nàng nói là không sợ mệt, dẫn nàng đi có thể, nhưng đường núi phải tự mình đi a." hắn cố ý kéo dài âm điệu cuối cùng còn tăng thêm chữ a.

Hòa Sinh cười hì hì: "Phu quân tốt quá!"

Sau đó nàng cứ như vậy bị dụ vào tròng.

Ai. Hòa Sinh vẻ mặt đau khổ nhấc chân, từng bước một khó khăn bò lên trên.

Tự mình nhảy vào vũng hố, bị chôn cũng phải cười.
Bình Luận (0)
Comment