Độc Sủng Ái Phi

Chương 1

"Về đi, trở về lại với nơi nàng thuộc về. Mau trở lại bên nam nhân của nàng. Mau trở về!!!"

Ai da~ Thật đau đầu. Mỗi lần nàng ngủ đều nghe thấy giọng nói này vang lên trong đầu, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ, ngày này qua tháng khác. Nhưng là...nàng biết về đâu? Nhà của nàng ở đây, cha mẹ của nàng ở đây, chẳng phải nàng vẫn luôn ở đây sao? Về đâu? Nam nhân của nàng là ai? Hơn nữa, chẳng phải mọi lần chỉ là nghe thấy giọng nói hay sao? Cớ sao lần này lại còn trông thấy người? Nữ nhân kia mặc một thân y phục màu hồng phấn hoa hoa lệ lệ đứng nơi hoàng cung nguy nga tráng lệ đang gọi nàng. Tà áo phiêu dật, suối tóc bay bay, thật xiết bao diễm lệ. Thế nhưng màn sương mờ ảo lại che khuất đi gương mặt của nữ nhân kia. Dù nàng có cố gắng cũng chẳng thể nhìn ra dung nhan của nữ nhân ấy, chỉ thấy giọng nói đó, sao thật quen. Còn nữa, tiếng nói ấy sao lần này lại thống thiết đến thế? Nhưng mà khoan, chẳng phải nàng đang lái xe tới chỗ làm sao? Làm thế nào lại có thể ngủ? Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, nhất định phải mau tỉnh dậy!!!

Vì thế nên...nàng tỉnh rồi.

Nhưng mà...nơi đây là cái nơi nào? Cớ sao lại có lắm người vây xung quanh nàng đến như vậy? Còn nữa, còn nữa, tại sao tất cả bọn họ đều mặc trang phục cổ trang chứ hả? Không lẽ...nàng nàng nàng nàng nàng, chính là...chính là đã xuyên không rồi sao??? Không thể nào xui xẻo đến vậy chứ? Nàng muốn xỉu thêm lần nữa. Chỉ là nàng không có cơ hội đó, một nữ nhân mập mạp mặc thanh y mặt đầy mừng rỡ ôm chầm lấy nàng, vô cùng vui mừng kêu lên.

"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư đã tỉnh rồi. Thiên Thiên mừng quá."

Này, này, mừng gì thì mừng, có thể đừng ôm nàng như vậy không? Mập như vậy, lại còn ráng ra sức ôm nàng thật chặt. Lục phủ ngũ tạng của nàng bị ép tới mức sắp thổ huyết rồi. Việc đầu tiên nàng cần làm lúc này là đẩy nữ nhân đang ôm mình chặt cứng ra, nếu không, nàng chắc chắn sẽ không phải ngất xỉu lần nữa mà là thăng thiên luôn đó. Hơn nữa, việc đầu tiên nên làm không phải là đỡ nàng dậy sao? Có lí nào lại quỳ trên nền đất mà ôm nàng như vậy chứ?

"Ngươi, trước tiên bỏ ta ra đã. Đè chết ta." Nàng gắng sức đẩy nữ nhân kia ra, chỉ là cơ thể này dường như quá yếu ớt, hoặc là nữ nhân này quá mạnh mẽ, không cách nào đẩy ra được. Cũng may là nữ nhân này nghe nàng nói vậy, vội vội vàng vàng buông nàng ra. Mừng mừng tủi tủi gạt đi chút xíu nước mắt vương trên đôi mắt một mí híp tịt.

"Xin lỗi tiểu thư, Thiên Thiên mừng quá, quên mất." Nói rồi liền vội vàng đỡ nàng dậy, phủi đi bụi bẩn trên y phục của nàng. Lúc này nàng mới chú ý tới, trước mặt nàng là một nam nhân có bộ dạng tuấn mĩ, cùng một nữ nhân mập mạp, còn mập hơn cả nữ nhân tên Thiên Thiên đi cùng nàng tới mấy phần. Nam nhân kia nhìn thấy nàng đã tỉnh, tia hối lỗi trong mắt lập tức tắt đi, hắn hằm hằm nhìn nàng, chỉ thẳng vào mặt nàng mà gằn giọng.

"Hừ, điêu phụ kia, ngươi nhớ lấy. Lần sau nếu còn xuất hiện trước mặt ta, làm cho Liễu nhi của ta thấy khó chịu thì đừng trách sao ta không khách khí."

Nữ nhân mập mạp tên Liễu nhi kia càng thân thiết níu lấy tay nam nhân kia, che miệng cười khúc khích.

"Lý ca ca, muốn nàng ta không bám lấy huynh, có phải là quá khó rồi không?"

Nàng nhìn nữ nhân tên Liễu nhi kia, cơ mặt cứng nhắc, khóe miệng khẽ giật giật. Nữ nhân này như vậy mà lại gọi Liễu nhi? Nếu gọi là Bồ Đề nhi, Ngô Đồng nhi, hoặc là...Tượng ( voi) nhi thì nàng mới thấy có lí. Nhìn coi, nhìn coi, mập tới như vậy, da mặt toàn dầu nhờn bóng loáng, hai mắt cũng bị mỡ lấp đến mở không ra rồi. Vậy mà lại còn mặc một thân hồng y, nhìn chẳng khác gì một con heo mặc váy. Thật sự là quá đau mắt nàng rồi mà. Đã vậy, giọng nói lại cố tỏ ra nũng nịu, yểu điệu. Lúc này nàng không phải muốn ngất, mà là muốn ói luôn rồi.

Nhưng là...nàng xuyên không tới đây, chẳng biết sự thể gì đang diễn ra, cũng chẳng hiểu bản thân mình lúc này đang là ai. Hơn nữa, những người đứng chung quanh nàng dường như chỉ là một bộ dáng xem chuyện vui, thậm chí còn có vẻ đồng tình với đôi nam nữ đang đứng trước mặt nàng. Vì vậy, nàng phi thường bình tĩnh, đưa tay lên trán, sờ tới nơi vết thương đã khô máu, nhíu mày nhìn hắn, nàng lãnh đạm hỏi.

"Ngươi đánh ta?"

Lý Dịch Chi những tưởng rằng khi nàng tỉnh lại sẽ lập tức chửi bới hắn cùng Liễu nhi, sẽ gào thét đòi mách phụ thân của nàng, mượn tay phụ thân đòi lại công đạo cho nàng. Không ngờ tới câu đầu tiên nàng nói sau khi tỉnh lại lại là muốn hỏi tội hắn, hơn nữa lại nói với thái độ vô cùng bình thản như vậy nên thoáng chút bối rối. Suy cho cùng, hắn cũng là một trang nam nhi đỉnh thiên lập địa, ra tay đánh một nữ nhân tới mức ngất xỉu thì thật là không hay ho chút nào. Quách Liễu cũng có chút bất ngờ, thấy Lý Dịch Chi ậm ờ không nói được gì, liền liếc xéo nàng, vội nói.

"Hừ, đánh ngươi thì có sao chứ? Thứ đồ nữ nhân không có liêm sỉ, một mực bám lấy Lý ca ca, huynh ấy chỉ khẽ đẩy một cái, ngươi đã tự ngã lăn ra, đập đầu vào tảng đá. Là do ngươi tự chuốc lấy thôi. Ngươi..."

"Câm mồm, ta không có hỏi ngươi, tới lượt ngươi lên tiếng sao?"

Nàng lạnh lùng lên tiếng, đánh gãy câu nói của Quách Liễu, khiến nàng ta ngạc nhiên tới trợn mắt há mồm, kế đó chính là giận tới trợn mắt há mồm to hơn.

"Lý ca ca!!!" Quách Liễu hậm hực kéo tay áo Lý Dịch Chi, bất mãn kêu lên.

Lý Dịch Chi thấy nàng mắng Quách Liễu, lập tức liền nổi giận. Mặc dù hắn ra tay đánh một nữ nhân yếu đuối là không nên, nhưng mới nãy hắn cũng chỉ là vì quá tức giận mà lỡ tay thôi, cũng không phải là cố ý. Nhưng nàng thấy hắn không nói gì lại được nước làm tới, dám mắng Liễu nhi của hắn. Hắn bực tức chỉ vào mặt nàng, vừa định mắng nàng thì liền bị nàng cắt ngang.

"Ngươi." Nàng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, khiến cho không gian xung quanh đột nhiên lặng ngắt không một tiếng động. Những người đứng xung quanh cũng nín thở, chờ xem nàng sẽ chửi mắng những gì. Nàng nhìn hắn chằm chằm, vô cùng nghiêm túc nói "Ngươi...cái đó...ngươi có thể lại đẩy ta một lần nữa giống như vừa nãy được hay không?"

"..."

Ngoài tiếng hít vào thật sâu đồng loạt vang lên thì dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng dây thần kinh căng thẳng đứt phựt một cái. Chẳng lẽ nàng đã nói sai cái gì sao?

Ngón tay Lý Dịch Chi run run giữa không trung, cơ mặt co giật mãnh liệt, sắc mặt đen kịt vô cùng khó coi. Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn mới hạ tay xuống được, khinh bỉ liếc nàng một cái.

"Ả đàn bà điên, Liễu nhi, chúng ta đi. " Nói xong, Lý Dịch Chi kéo theo Quách Liễu rời khỏi. Những người xung quanh cũng nhìn nàng khinh bỉ, sau đó dần tản đi hết. Nàng khóc không ra nước mắt. Sao chứ? Nàng chỉ muốn xuyên không trở về thôi mà. Chẳng phải nàng xuyên không tới đây là vì nữ nhân này bị té đập đầu vào tảng đá hay sao? Thế nên nàng mới nghĩ rằng nếu có thể làm lại, có thể nàng sẽ lại được trở về thế giới của mình. Nhưng nếu nàng tự làm, đương nhiên là nàng không dám rồi, thế nên nàng chỉ muốn mượn tay hắn thôi mà. Dẫu sao hắn cũng đã làm vậy một lần rồi, làm lại lần nữa cũng đâu có sao. Cuối cùng, sau một hồi lôi lôi kéo kéo, nàng đành đi theo Thiên Thiên trở về nhà, chỉ là nàng không ngờ tới, nhà của nàng ở nơi này, lại chính là...phủ tể tướng. Nhìn phủ đệ rộng lớn, tráng lệ trước mắt, nàng không khỏi kinh ngạc. Bước chân vào tới đại sảnh, nàng nhìn thấy một đôi phu thê đã lớn tuổi đang ngồi uống trà. Vừa nhìn thấy nàng, hai người liền đứng dậy, nhìn vào vết thương trên trán của nàng. Tể tướng gia liền nộ khí xung thiên, lập tức túm lấy vai nàng mà hỏi.

"Tâm nhi, bảo bối của ta. Ai? Là ai đã làm con bị thương? Mau nói, ta giúp con đòi lại công đạo." Tới lúc này, nàng mới biết nữ nhân này tên là gì. Bắt đầu từ lúc này, nàng mang một thân phận mới - Lưu Tuệ Tâm, ái nữ của tể tướng gia Lưu Khải.

Tể tướng phu nhân thì dịu dàng hơn một chút, bàn tay mảnh dẻ nhẹ nhàng sờ vào vết thương trên trán nàng, xót xa nói.

"Tâm nhi, con bị ngã hay bị ai đánh, sao lại bị chảy máu thế này. Thiên Thiên, còn không mau đi gọi đại phu."

Tuệ Tâm nhìn tể tướng phu nhân, không khỏi kinh ngạc. Người này nhìn còn rất trẻ, mắt đen mày liễu, làn da mịn màng điểm vài nếp nhăn khó nhìn thấy. Bà mặc một thân y phục màu huyết dụ, không quá rực rỡ, lại mang một vẻ nền nã, dịu dàng. Vẻ đẹp của bà khiến nàng phải ngơ ngẩn. Nhìn qua tể tướng gia, nàng muốn khóc thầm. Mẫu thân đẹp như vậy, phụ thân cũng vô cùng đẹp, hiền lành, phúc hậu, cớ sao lại không cho nữ nhi một chút gen tốt chứ? Để cho người ta chỉ vào mặt nàng mà mắng, nói nàng là xú nữ, quả thật là đau lòng mà. Nàng đưa tay che lên vết thương, hơi lùi bước lại một chút, mỉm cười nói.

"Phụ thân, con không sao. Chỉ là bất cẩn té ngã, người đừng lo lắng quá."

Tể tướng gia hơi ngạc nhiên vì thái độ của nàng, hoàn toàn không giống thường ngày, nhưng ông còn chưa kịp thắc mắc thì Thiên Thiên đã hậm hực nói.

"Tể tướng gia, không phải đâu, là Lý công tử xô tiểu thư té ngã bất tỉnh, còn chảy rất nhiều máu."

Nàng thở dài, nghĩ thầm trong lòng "Chẳng phải ngươi đi kiếm đại phu sao? Về sớm thế làm gì? Đâu ai mượn ngươi nhiều chuyện." Nàng hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói. "Phụ thân, con cảm thấy hơi mệt, muốn lui về phòng nghỉ ngơi trước. Khi nào đại phu tới thì bảo ông ta vào phòng con."

"Được, được, mau đi nghỉ ngơi đi." Tể tướng gia vội vàng vỗ nhẹ vào lưng ái nữ, ân cần vỗ về nàng, thở dài một hơi. "Bảo bối, đều là tại chúng ta không tốt, không thể sinh con ra sinh đẹp một chút, nên bây giờ con mới bị tên khốn Dịch Hạch đó khi dễ. Uỷ khuất cho con rồi."

"Phụ thân, là Lý Dịch Chi, không phải Dịch Hạch." Nàng có lòng tốt nhắc nhở.

"Hừ, hắn chính là Dịch Hạch, là tên Dịch Hạch chết tiệt. Cái tên chết tiệt đó, có ngày ta sẽ..." Tể tướng gia tức giận tới nỗi hàm ria mép cũng vểnh cả lên.

"Phu quân." Giọng nói nhỏ nhẹ của tể tướng phu nhân vang lên, khóe miệng dịu dàng khẽ nhếch thành nụ cười hiền từ. "Chú ý hình tượng."

"Phu nhân, phu quân biết rồi." Tể tướng gia lập tức cúi đầu, vẻ hung hăng ban nãy biến mât trong chớp mắt. Tuệ Tâm suýt chút thì bật cười. Chỉ vừa nghe thấy phu nhân nói một câu, tể tướng gia đã lập tức giống như một tiểu hài tử nhận lỗi trước mẫu thân. Xem ra, người này không những thương con hết mực, mà lại còn sợ vợ. Nét mặt của ông cũng hiền từ phúc hậu, có lẽ cũng không phải hạng tham quan vơ vét tiền của của dân chúng.

Tuệ Tâm trở về phòng cùng với Thiên Thiên, trước khi đi còn ngoái lại nhìn tể tướng gia đang bồi phu nhân uống trà, khẽ mỉm cười.

Đại phu tới thăm bệnh cho nàng, chỉ nói nàng bị thương ngoài da, vết thương cũng không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài bữa, uống thuốc đúng giờ là vết thương sẽ sớm đóng vảy, ngoài ra còn đưa cho nàng một lọ thuốc bôi ngoài da, tránh để lại sẹo. Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, lúc đại phu bắt mạch cho nàng, nàng cũng mơ mơ màng màng, tới lúc đại phu vừa đi khỏi là nàng ôm lấy gối ngủ luôn. Tể tướng gia cùng tể tướng phu nhân cũng không làm phiền nàng. Chỉ cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng rồi ra ngoài.

Tại đại sảnh, tể tướng gia phiền muộn nhấp một ngụm trà. Đầu lưỡi đọng lại vị đắng chát của trà khiến ông cảm thấy chua xót. Phu thê hai người họ, cố gắng lắm mới sinh được một nữ nhi, thể chất của tể tướng phu nhân lại yếu đuối, lần đầu hạ sinh nữ nhi đã suýt mất mạng. Chính vì thế, ông đối với nữ nhi này chính là hết mực cưng chiều, yêu thương hơn tất thảy, mọi thứ tốt nhất đều dành cho nàng. Nhưng cũng vì quá nuông chiều nên nàng đâm ra kiêu ngạo, tính cách không được tốt, hay mắng chửi người, ngoa ngoắt, điêu toa, vì thế nên mới bị người dân trong kinh thành chê cười, gọi là điêu phụ. Hơn nữa, nàng lại không may mắn, có dung nhan không được xinh đẹp, nên không những bị gọi là điêu phụ mà còn bị gọi là xú nữ. Bởi thế, dù mang tiếng là ái nữ của thừa tường, tới nay đã tròn mười tám, mà vẫn không có nam nhân nào ngó ngàng đến, người làm phụ thân như ông thật đau buồn lắm thay.

Tể tướng phu nhân đôi mắt ngấn lệ, tay ngọc khẽ nâng, khăn lụa nhẹ chấm

lên mi mắt, thút thít khóc.

"Là tại thiếp, tại thiếp xấu xí, nên mới sinh ra Tâm nhi xấu xí như vậy. Thiếp một đời làm hổ danh phu quân, lại không thể sinh cho phu quân một nam nhi để nối dõi tông đường. Tất cả là tại thiếp không tốt."

"Phu nhân, nàng nói gì vậy? Ai dám nói nàng cùng Tâm nhi xấu xí, ta cắt lưỡi kẻ đó, nàng chính là người đẹp nhất, hiền lành, thánh thiện nhất thế gian này, Tâm nhi của chúng ta là tiểu bảo bối đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, nàng và Tâm nhi chính là bảo bối của ta, là tất cả của cuộc đời Lưu mỗ này. Phu nhân, sau này đừng nói như vậy nữa, ta và Tâm nhi sẽ đau lòng." Tể tướng gia thâm tình nắm lấy tay tể tướng phu nhân mà nói, lời lẽ chân thành, cảm động, khiến mắt phượng ngấn đọng lệ quang, gò má hây hây đỏ ngượng ngùng như thiếu nữ. Bà nhẹ nắm lấy tay tể tướng gia, e thẹn mỉm cười ngọt ngào. Đời này của bà, lấy được phu quân tốt như tể tướng gia, chính là phúc phận lớn nhất.

Tuệ Tâm chìm trong giấc ngủ sâu, tận tới khi nàng tỉnh dậy, sắc trời xung quanh đã tối. Nhìn tới chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, thức ăn đã được sắp sẵn. Nàng ngây ngẩn ngồi trên giường hồi lâu, chân tay dường như thừa thãi không biết phải làm gì. Đột nhiên lại tới một nơi hoàn toàn xa lạ, với những con người không quen biết, nàng vẫn chưa thể nào thích ứng ngay được. Nàng không biết nơi đây là nơi nào, số phận mai sau sẽ ra sao, những lời mà nữ nhân trong giấc mơ đã nói với nàng là có ý gì, nàng hoàn toàn không biết. Còn thế giới của nàng, thân xác của nàng, liệu ở nơi đó, nàng đã chết hay chưa, còn cha mẹ nàng, họ sẽ ra sao, có nhớ thương nàng tới mức nào? Càng nghĩ, lòng nàng càng thêm rối ren, càng đau xót, nước mắt bất giác rơi xuống. A hoàn Thiên Thiên vừa đúng lúc bê một thau nước vào phòng, vội vàng chạy đến bên hỏi.

"Tiểu thư, tiểu thư còn đau lắm sao?"

Nàng khẽ lắc đầu, đưa tay áo lên quệt nước mắt. Thiên Thiên vỗ nhẹ vai nàng, phiền muộn nói.

"Tiểu thư, người đừng buồn nữa, Lý công tử không thích tiểu thư thì cũng không cách nào cưỡng ép được. Sau này tiểu thư thích một người tốt hơn Lý công tử là được."

Tuệ Tâm suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, Lý công tử ở đây là Lý Dịch Chi, là nam nhân tuấn mĩ mà nàng đã gặp lúc chiều. Nàng tuy không phải là khóc vì hắn, nhưng cũng chẳng buồn giải thích. Nàng xỏ giầy vào, muốn tới ăn một chút.

Thiên Thiên thấy vậy vội vàng đỡ lấy tay, dìu nàng xuống giường.

"Thiên Thiên, ta muốn đọc sách, trong phủ có bao nhiêu sách viết về triều đại của chúng ta đều mang hết tới đây."

"Tiểu thư, tiểu thư muốn đọc sách?" Thiên Thiên dường như không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn nàng.

"Ừm." Nàng gật đầu, khẽ vén tay áo gắp thức ăn. Chỉ là muốn tìm hiểu về thời đại này một chút, đâu cần phải kinh ngạc đến vậy chứ? Vậy mà Thiên Thiên kích động tới mức nước mắt đầm đìa, miệng cười không khép lại được, Vội vàng chạy đi kiếm sách cho nàng. Vừa chạy ra tới cửa liền bị nàng gọi giật lại, Thiên Thiên lại chậm chậm đi về phía nàng, nét mặt có vẻ hơi thất vọng, có lẽ là tưởng nàng đã đổi ý, không muốn đọc sách nữa.

"Trước khi đi, mau lấy cho ta cái gương trước đã." Nàng bật cười.

Thiên Thiên hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, chỉ vào một vật đặt trên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, gần phía giường nằm của nàng.

"Tiểu thư, chẳng phải gương kia sao?"

"À, đúng rồi. Thôi được rồi, em mau đi lấy sách về đây cho ta đi." Nàng quên mất thời đại này không giống thời đại nàng đang sống, vẫn còn dùng gương đồng.

Thiên Thiên lại vui vẻ chạy ra khỏi phòng, còn nàng thì đặt đũa xuống, đi tới ngồi trước bàn trang điểm soi gương. Nàng muốn biết, rốt cuộc dung mạo của nữ nhân này như thế nào mà lại bị Lý Dịch Chi gọi là xú nữ. Nàng không nghĩ tới, giây phút nhìn thấy chính mình trong gương, nàng lại không thể tin nổi vào mắt mình.
Bình Luận (0)
Comment