Trên đường từ Lợi Châu về kinh thành, Lãnh Phi không nói một lời. Cùng với hai đoàn người hùng dũng trở về. Như vậy trong mắt mọi người vừa thể hiện được Hoàng thượng rất mực sủng ái Lãnh Phi, lại càng biểu hiện được phân lượng và công lao của Lãnh Phi.
Chỉ là bọn họ không biết, Hoàng thượng cờ trống phô trương như vậy, chính là để dẫn rắn ra khỏi hang. Cho nên càng nhiều người biết, như thế chiếc lỗ khoan sẽ càng dễ dàng rò rỉ (ý nói tin tức truyền đi càng nhanh).
Cuộc hành trình trở nên chậm đi rất nhiều, huống hồ Lãnh Phi chỉ là một phi tử, không thể dùng đến cấm quân bảo vệ, lại càng không có quá nhiều người đi kèm...
Đi được nửa đường, tới một nơi đường nhỏ hẹp, Lãnh Tịch đột nhiên dừng ngựa, tiểu Thuận tử không hiểu tiến lên phía trước hỏi "Lãnh đại vệ, tại sao lại..."
"Công công chúng ta nghỉ một chút!" Lãnh Tịch lạnh lùng mở miệng, tiểu Thuận tử tự nhiên hiểu ra cũng không hỏi thêm gì nữa.
Một bên là vách đá cao chót vót, một bên là vực thẳm, Lãnh Tịch nhìn xung quanh bốn bề. Đây là con đường bắt buộc phải đi qua cũng là địa điểm nguy hiểm nhất. Nếu như có mai phục, có lẽ cũng sẽ ở chính đây đi.
"Mọi người ở đây chú ý một chút, bảo vệ tốt nương nương!" Lãnh Tịch giao phó, lập tức nhận được sự đồng tình.
Còn đoàn tùy tùng cũng toàn lực cảnh giác, từ từ mà tiến.
Chưa đi được vài bước, bên vách đá cao đột nhiên rầm rầm rơi xuống những tảng đá rất to.
"Mọi người cẩn thận, bảo vệ Lãnh Phi nương nương!" Lãnh Tịch một lần nữa hạ lệnh, nhưng trên mặt không có lấy một chút vội vã, nở một nụ cười có vài phần không hiểu "Thật không ngờ, các ngươi thật sự đã đến rồi. Hừ, lần này nhất định đánh cho các ngươi phải tìm đường về nhà!"
Đá tảng cứ ầm ầm lao xuống, nhìn thấy đoàn xe bắt đầu bị phân chia, không nhịn được mà cười lên, một tay giơ lên ra hiệu cho bốn năm mươi tên hắc y từ trên vách đá nhảy xuống, lạnh lùng nhìn hai ba mươi người đang bảo vệ Lãnh Phi.
"Giết cho ta!" Một âm thanh đầy hàn ý xé rách không trung. Đám hắc y nhận được mệnh lệnh, đồng loạt tiến lên.
"Bảo vệ Lãnh Phi nương nương!" Lãnh Tịch cũng hạ một lệnh, nhìn đoàn xe ngựa xung quanh đã bị chia thành mấy tổ, một bên chuyên tâm bảo vệ Lãnh Phi, một bên cùng với đám hắc y ra sức chiến đấu.
Cát bụi mù mịt, ngựa hí vang trời, kiếm thanh bất tuyệt, máu tươi cùng âm thanh "sát, sát" rền vang khắp địa đạo.
Đoàn tùy tùng đứng phía sau biết rõ bên này khốc liệt mà không cách nào tới giúp, chỉ có thể đứng phía sau sốt ruột nhìn.
Như có vẻ là thủ lĩnh của bọn hắc y, hắn chỉ lạnh lùng nhìn tất cả xung quanh. Hắn cho rằng, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không được xảy ra một nửa khả năng thất bại, bởi vì lần này đi cùng tất cả đều là cao thủ, đồng thời, nhìn tình hình phía bên Lãnh Phi cũng không phải là tốt lắm....
Lãnh Tịch vẫn một khuôn mặt bình tĩnh, kiếm hoa xuất chiêu lấy mạng của kẻ đối diện, không một chút lưu tình. Bởi vì hắn biết Lãnh Phi ngồi trong xe ngựa cũng tuyệt đối không phải là kẻ dễ bắt nạt, nên nhất quyết ra tay lần lượt đánh gục từng tên từng tên.
Tàn vân quyển phong, máu tươi lẫn lộn, toàn bộ địa đạo nhỏ là một màu đỏ tươi của máu.
Nhìn thấy từng tên hắc y lần lượt bị hạ, tên có vẻ như thủ lĩnh kia không còn bình tĩnh được nữa, nhảy một bước, gia nhập vào trận chiến...