Độc Sủng Băng Phi

Chương 12

“Nguyệt nhi không biết người là Thái hoàng thái hậu nên mới có lời mạo phạm, mong Thái hoàng thái hậu tha thứ” cúi người quỳ xuống, tôi sao có thể không suy nghĩ trước sau để gây ra tai họa như bây giờ ….

Tôi vừa quỳ vừa thầm thì cầu xin, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì …

“Thái hoàng thái hậu, nương nương của nô tỳ vừa đến hoàng cung, chưa từng gặp qua thánh nhan của người, xin người niệm tình bỏ qua cho.” Bên tai vang lên tiếng nói của Tử nhi, trong hoàng cung này ngoài Lan nhi ra nàng là người tôi tín nhiệm nhất…

“Ha ha….” tôi nghe được tiếng cười truyền ra từ miệng của bà lão ấy.

“Mau đứng lên đi, ai gia không trách các ngươi đâu, đứng lên hết đi “

“Tạ ơn Thái hoàng thái hậu”

“Ngươi vừa mới nói nàng là nương ngương của ngươi? Vậy là người ở cung nào? Sao ta không biết?”

“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, khi Thái hoàng thái hậu đi cầu phúc, Hoàng thượng khâm điểm Băng phi nương nương vào cung, ở tại Lãnh thu cung” Tử nhi cúi người trả lời

“Lãnh thu cung? Sao ai gia chưa từng nghe qua?”

“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, nơi đó trước đây là Loan phượng cung, Hoàng thượng vừa đổi tên thành Lãnh thu cung”

“Vậy sao? Ta mới vừa nghe ngươi tự xưng là Nguyệt nhi? Vậy ngươi chính là thiên kim của Lãnh đại tướng quân có đúng không?” Thái hoàng thái hậu quay qua tôi hỏi

“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, đúng là dân nữ” vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy vẻ mặt hiền từ của bà ấy nhìn tôi

“Xem ra khoảng thời gian ai gia không có ở trong cung đã bỏ lỡ không ít chuyện”

———————

(Thái hoàng thái hậu)

Vừa mới hồi cung, thì ta đã nghe đám nô tài báo lại là Hoàng thượng vừa mới nạp con gái của Lãnh Phong làm phi, sắc phong là Băng phi, nghe nói không những không được sủng ái mà còn …. Nghe đồn đãi Băng phi đối với mọi người rất lãnh đạm, hôm nay được gặp, trong lòng ta lại tự hỏi nữ tử trước mặt có thật sự lạnh lùng như lời đồn hay không?

Một thân bạch y, dáng người xinh đẹp, khăn sa che mặt, cặp mắt to long lanh nhưng lại không kém phần ấm áp. Nghĩ đến nàng vừa mới không kiêng nể gì mà thật tâm trách cứ ta, thật sự là một đứa bé đáng yêu, không ngờ ở nơi như chốn hoàng cung này ta lại tìm thấy được một trái tim lương thiện như vậy…

Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong lòng lại có chút đau xót, từ phẩm cách đến khí chất toát ra từ người nàng đều thu hút ta, cho ta có cảm giác thân thuộc, giống như là cháu gái của ta vậy ….

Vài giọt màu đỏ chảy xuống từ cánh tay nàng, gương mặt có chút trắng nhợt, chân mày khẽ nhíu lại xem ra nàng rất đau, dù sao cũng là con gái …

Khi nàng đỡ ta đứng lên, câu đầu tiên nói không phải là nàng đau đớn ra sao, mà là bà bà người không sao chứ?

Bà bà, dùng cách xưng hô của người bình thường để nói chuyện với ta, còn quan tâm đến đôi chân bệnh tật của ta ….

“Người đâu, tuyên thái y đến băng bó cho Băng phi nương nương ” ta nhìn vẻ kinh hãi của nàng, để ta nói đến mới biết rằng mình đã bị thương, đứa nhỏ này không khỏi khiến người ta đau lòng …

“Nguyệt nhi, ngươi vốn là phi tử của Hoàng thượng cũng chính là cháu dâu của ta, đừng gọi Thái hoàng thái hậu nữa hãy gọi ta một tiếng Hoàng tổ mẫu đi!” ta cười nhìn nàng nói

“Bẩm Thái hoàng thái hậu, Nguyệt nhi không dám”

Các phi tử khác nếu nghe được ta cho phép họ xưng hô như vậy nhất định sẽ vui đến ngất xỉu. Vậy mà nữ tử trước mắt, trên mặt lại không có nửa điểm thay đổi gì, cứ bình thản như không. Làm ta không còn cách nào đành phải uy hiếp bức bách, mới chịu đổi cách xưng hô với ta ….

“Hoàng tổ mẫu, người thật sự rất giống với bà của ta!” ta nhìn thấy khóe mắt của nàng đã ngấn lệ gương mặt không giấu được bi thương xem ra quan hệ giữa nàng và bà rất tốt, nghĩ vậy trong lòng ta chợt ánh lên tia hâm mộ…
Bình Luận (0)
Comment