Đại bản doanh của Kiêu Kỵ Hầu.
"Vân Chúc, gần đây tình hình ở kinh thành sao rồi?" Kiêu Kỵ Hầu mặt nặng như chì nhìn chằm chằm vào bản đồ bày trên bàn. Trên bản đồ sớm đã bị bút đỏ vòng những vòng tròn, ý cười trong tâm càng lúc càng rõ rệt...
" Bẩm Hầu gia, kinh thành hiện nay đang rất hỗn loạn. Để không cho đám dân tị nạn kia vào thành, triều đình quả nhiên đã hạ lệnh đóng cửa thành, đã mấy ngày nay không một ai được ra vào cả."
"Tốt, tốt. Tiếp tục chú ý, đồng thời, phân phó cho ta để các anh em huynh đệ chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp lệnh!" Kiêu Kỵ Hầu buông chiếc bút trong tay, nhìn Vân Chúc phía trước mắt mình. Anh em hắn là hai người trợ thủ đắc lực nhất, thậm chí còn hơn cả hai đứa con trai. Thật đáng tiếc, trong 3 đứa con trai, đứa đầu và đứa thứ hai quá kiêu căng ngạo mạn, không có năng lực gì, còn đứa thứ ba, mặc dù đúng như ý ta, nhưng lại yếu đuối, lương thiện quá. Còn anh em Vân Chúc...chỉ tiếc là bọn chúng không phải là con của ta, mặc dù bản thân ta cũng coi chúng như con, nhưng......... Bất lực lắc lắc đầu, có điều, nếu như anh em bọn chúng vẫn cứ phò tá cho đám con của ta, kỳ thực cũng không có gì phải lo lắng cả....
"Vâng, Hầu gia!" Vân Chúc cung kính trả lời. Lúc đó, nếu không phải Hầu gia thu nạp anh em họ, bây giờ e rằng cũng không còn sống nổi đi. Mấy năm này đều ở gần Hầu gia, cũng không có gì ấm ức cả, chỉ là không ngờ, Hầu gia lại có dã tâm như vậy....
"Được rồi, Vân Chúc, ngươi lui ra đi. Nhớ phải mật thiết chú ý việc ở kinh thành, có bất cứ việc gì cũng phải thông báo gấp cho ta"
"Vâng, thuộc hạ cáo từ!" Vân Chúc nói xong rời đi, bèn đâm sầm vào người đang vội vội vàng vàng chạy vào.
"Hầu gia, Hầu gia, không xong rồi....." Vân Chúc một tay giữ lại kẻ đang hoảng sợ kia, "Có việc gì từ từ nói, đừng có hoang mang như thế!" Vân Chúc biết, Kiêu Kỵ Hầu ghét nhất thuộc hạ mình tỏ ra hoang mang, sợ hãi.
"Có việc gì? Nói!" Quả nhiên nhìn thấy kẻ đó như vậy, mặt Kiêu Kỵ Hầu liền tối sầm. Nghe thấy Vân Chúc nhắc nhở như thế, mới giãn ra.
"Thuộc hạ biết tội!" Người kia đã quỳ xuống rồi, nhưng sắc mặt rất gấp "chỉ là, trong kinh thành vừa truyền đến tin tức, đám dân kia đã được bố trí sắp đặt xong xuôi rồi, kinh thành lại trở về bình tĩnh như cũ!"
"Cái gì?Ngươi nói cái gì?" Nghe xong lời nói, Kiêu Kỵ Hầu sững người, nỗi hoang mang trên mặt chỉ một chớp mắt đã biến mất "Rút cuộc có chuyện gì?"
Vân Chúc vốn dĩ định lui xuống, nghe thấy vậy cũng sững sờ, bèn đứng lại đó. Có điều mới một ngày, trong kinh thành ai có bản lĩnh đó, nhanh như vậy đã có thể sắp đặt mọi thứ dễ dàng?
"Bẩm Hầu gia, kinh thành vừa đưa tin đến, nói sáng sớm hôm nay có một nữ tử đến cổng thành, ra lệnh mở cửa, lại còn bố trí chỗ ăn ở cho tất cả đám dân đó, để cho bọn họ ở trong những trại dành cho người tị nạn ngoài thành!"
"Cái gì? Cái gì mà trại tị nạn? Cái gì nữ tử?"
"Bẩm Hầu gia, là trại tị nạn hôm nay vừa mới được dựng lên, nghe nói nữ tử đó là Lãnh phi nương nương!"
"Cái gì?" Kiêu Kỵ Hầu tức giận hét lên, làm cho người quỳ ở dưới không chịu được mà run rẩy. "Ngươi nói là ai?"
"Bẩm.....bẩm...bẩm Hầu gia....là...là....là Lãnh phi nương nương!" Người quỳ phía dưới kia mồ hôi đã ướt đẫm lưng, sớm biết như thế này, bản thân đã không thèm xông vào cấp báo cho rồi. Thật không ngờ hôm nay sắc mặt của Hầu gia đã biến thành dạng như thế này.
"Ngươi lui ra đi!" Vân Chúc nhìn rõ sự tức giận của Kiêu Kỵ Hầu, ôn tồn mở lời, hắn biết, Kiêu Kỵ Hầu không phải tức giận hắn, chỉ là hiện tại hắn không chịu được khi mà chỉ trong vòng một ngày đã có người đã an bài xong cho đám dân kia rồi.