Độc Sủng Băng Phi

Chương 2

“Tiểu thư, nô tì cũng không biết hết toàn bộ sự việc, nô tì bảy tuổi thì mới vào phủ, bất quá nô tì sẽ đem những gì mình biết nói cho ngừơi!” Lan Nhi do dự một chút nói với tôi.

Thì ra, cuộc sống của tôi còn tốt hơn cuộc sống ở đây của Lãnh Tâm Nguyệt rất nhiều. Mặc dù cha mẹ bức tôi lập gia đình, nhưng dù sao bọn họ đã từng cho tôi một tuổi thơ sung sướng! Nghĩ vậy, tôi không khỏi thương thay cho Lãnh Tâm Nguyệt, nhưng tôi từ bây giờ phải thay thế nàng tiếp tục cuộc sống. Bởi vì, tôi không nghĩ sẽ trở về, nơi kia đã không còn là nhà nữa rồi!

Mẫu thân của nàng vốn là Mộng Nguyệt,chính thê của Lãnh Phong, mà Lãnh Phong đối với mẫu thân thương yêu vô cùng, nên ông ta không lấy bất cứ tỳ thiếp nào, sau khi nàng sinh, ông ta dành mọi thương yêu cho nàng. Nhưng đến năm nàng ba tuổi, mẫu thân không biết vì nguyên nhân gì qua đời, Lãnh Phong đắm chìm trong đau khổ mất vợ đã quên đi nàng. Cho đến sau đó, Mộng Điệp cũng chính là muội muội của mẫu thân nàng đến trong phủ, bởi vì Mộng Điệp có dung mạo cùng mẫu thân cực kỳ giống nhau, mới làm cho trái tim phụ thân bắt đầu lệch hướng về phía bà ta! Nửa năm sau, Mộng Điệp trở thành nhị phu nhân, mặc dù mẫu thân đã qua đời, nhưng Lãnh Phong kiên trì giữ lại danh hiệu Đại phu nhân cho người!

Kể từ đó, mẹ kế của nàng chính là Mộng Điệp bề ngoài đối với nàng rất tốt, phụ thân nhìn thấy rất vui mừng.Cho đến một ngày, bà ta mang thai, theo đại phu nói là một bé trai, chỉ là không biết tại sao có một ngày, bà ta bị xảy thai, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người một đứa trẻ chưa tới sáu tuổi như nàng. Sau đó, bà ta lại không ngừng nói xấu nàng với phụ thân, mà phụ thân cũng càng ngày càng chán ghét nàng. Sau khi Mộng Điệp sinh hạ hai nữ nhi là Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ, đối với nàng lại càng ……….

Lúc nàng tám tuổi, phụ thân đem nàng an bài đến ở hậu viện này, từ đó chưa từng quan tâm đến nàng. Chỉ có lễ mừng năm mới ăn tết lúc đó nàng mới có thể gặp mặt bọn họ! Bình thường, nàng ở đây căn bản không người nào đến, chỉ có Lan Nhi ở cùng nàng ……

Chỉ có một mình Lan Nhi quan tâm đến nàng, nghĩ đến đây, lệ bắt đầu ướt khoé mi của tôi …

Nhẹ nhàng nhìn qua Lan Nhi “Cám ơn ngươi, vẫn luôn ở cùng ta “, Lãnh Tâm Nguyệt, tôi thật sự xin lỗi, nhưng từ nay về sau tôi đành phải chiếm cứ thân phận của nàng. Có Lan Nhi bên cạnh tôi, vốn là niềm hạnh phúc! Tại cuộc sống của tôi trước đây cũng chưa từng có người như thế đối với tôi!

“Tiểu thư, người đừng nói như vậy, nếu không nhờ người cứu nô tì đã sớm chết rồi! Càng huống chi tiểu thư đối với nô tì tốt như vậy, chưa bao giờ xem nô tì là nha hoàn!” Lan Nhi trong mắt lại ánh lệ

“Mùa đông năm ấy nô tì té xỉu tại cửa tướng quân phủ, là tiểu thư đã cứu nô tì, sau đó lại còn thu nhận nô tì, trên danh nghĩa nô tì là một nha đầu, nhưng tiểu thư cho tới bây giờ chưa bao giờ xem nô tì là nha đầu! Có thể gặp được tiểu thư vốn là hạnh phúc của Lan Nhi!”

“Lan Nhi, ta năm nay bao tuổi, ngươi bao nhiêu tuổi?” nghe nàng cứ gọi tiểu thư tiểu thư, thật không quen lắm! Mọi người đều bình đẳng, đây vốn thói quen của cuộc sống trước đây vốn không thể thay đổi được.

“Tiểu thư năm nay mười sáu, Lan nhi đã mười tám rồi!”

“Thì ra nàng nhỏ tuổi như vậy đã bị bức lập gia đình rồi, ngẫm lại ở thế giới trước tôi đã hai mươi sáu rồi, thật sự là không giống nhau! …” Tôi trầm tư!

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Lan nhi lo lắng nhìn tôi đang trầm mặc

“Không có việc gì, Lan nhi, sau này đừng gọi tiểu thư nữa, ngươi so với ta lớn hơn, ta gọi ngươi tỷ tỷ, ngươi bảo ta nguyệt nhi đi!”

“Không thể được, tiểu thư, thật sự không thể!” Lan nhi nhanh chóng, cuống quít khoát tay! Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ!

Chứng kiến vẻ mặt bất lực của nàng như vậy, tôi cũng không muốn miễn cưỡng nàng, thời đại này vốn là như vậy! Tôi biết, nàng khẳng định không có cách trực tiếp gọi tôi Nguyệt nhi!

Tôi giật giật người, thấy bên giường dao động xuất hiện đôi hài hoa khéo léo, nhỏ như vậy, tôi sao có thể mang được? Đột nhiên nghĩ đến tôi không phải là tôi trước đây, tâm lý không khỏi tò mò, bây giờ tôi sẽ trông như thế nào?

“Lan nhi “

“Tiểu thư, làm sao vậy?”

“Giúp ta đem cái gương đến đây “

“Dạ,Tiểu thư “

“Hả…” Chứng kiến từ gương đồng hiện ra một bóng hình, tôi kêu sợ hãi lên tiếng……
Bình Luận (0)
Comment