Trở mình thức giấc, tôi xoa hai mắt. Cái gì vậy? Sao tôi lại đang ở trên giường? Tôi nhớ rõ tối hôm qua ngồi ngủ ở trên bàn mà. Còn Hoàng thượng đâu?
“Tiểu thư, người đã thức dậy rồi”
“Lan nhi, bây giờ đang là giờ gì?”
“Tiểu thư, đã gần giờ ngọ rồi”
“Hoàng thượng đâu?” sao tôi lại ngủ đến tận bây giờ, rõ ràng tối hôm qua Hoàng thượng đã ở đây mà …
“Hoàng thượng đã lâm triều, trước lúc đi người có căn dặn không cho phép ai đánh thức tiểu thư” Lan nhi từ tốn nói
Vậy sao tôi lại ở đây? Không lẽ là Hoàng thượng bế tôi lên giường? Lòng tôi tràn đầy thắc mắc …
“Là do Hoàng thượng bế tiểu thư lên giường” Lan nhi hình như đoán được ý
nghĩ của tôi “Xem ra tối hôm qua tiểu thư cùng Hoàng thượng rất tốt
rồi?”
“Lan nhi, không được nói lung tung” tôi hung dữ nói, Lan nhi này càng ngày càng to gan …
“Dạ, tiểu thư, Lan nhi sẽ không nói nữa”
Chuyện gì xảy ra vậy hả? Đầu óc bắt đầu rối loạn …
Tối hôm qua, Hoàng thượng bỗng dưng lén lút xuất hiện. Hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với tôi, gọi là ái phi. Còn cho phép tôi ở trước mặt người không cần tự xưng là thần thiếp.
Cuối cùng người bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do hoàng tổ mẫu và mẫu hậu?
Đêm qua, còn tỏ ý muốn ở lại đây, cũng may là người không ép buộc tôi. Mặc
dù tôi luôn mơ ước về một tình yêu thần thánh, nhưng đối với người vẫn
có vài phần sợ hãi, càng huống chi người là Hoàng thượng, làm thế nào có thể …
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người thật sự rất đẹp
trai. Tối hôm qua cũng như lần đầu nhìn thấy rõ dung mạo của người, tim
tôi không khỏi có chút loạn nhịp … (thì ra Băng tỷ cũng có bệnh mê zai
a, chỉ là ko bít level của tỷ thế nào >”<)
Người con trai ở trước, đôi mắt oai hùng như chim ưng, đường nét khuôn mặt đầy cương
nghị, đôi môi đầy đặn … vừa nhìn liền khiến người khác phải chú ý.
Khi Hoàng thượng hỏi câu “Ái phi, Trẫm thật sự anh tuấn như vậy sao?” tôi liền trả lời ngay không hề suy nghĩ “Đúng vậy”
Thật sự là muốn giết người mà …
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ như vậy cả …
Chẳng lẽ tôi đã động tâm với Hoàng thượng, sẽ không đâu … (chuẩn đó tỷ ơi)
Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ thì lại loạn bát nháo cả lên …
Nhưng sao người lại có ý nghĩ bế tôi lên giường, cũng không còn nghiêm khắc
như trước đây. Những lần trước chúng tôi chạm mặt nhau, người luôn lạnh
lùng thờ ơ, nhưng tối hôm qua thì lại rất ôn nhu … (tại hắn thấy đc sắc
đẹp của tỷ ~~~ tên này hám gái mà)
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
“Sao? Có việc gì vậy?” tôi kinh ngạc quay qua nhìn Lan nhi
“Tiểu thư, chẳng lẽ người không có ý định xuống giường rửa mặt sao?” Lan nhi khó hiểu trước vẻ thất thần của tôi
Bỏ tất cả sang một bên, tôi nhanh chóng đi rửa mặt. Tôi vừa rời khỏi
giường, Lan nhi liền xem kỹ từng nơi trên giường để tìm kiếm, vừa hiểu
ra ý định của nha đầu đó tôi lập tức đỏ mặt ngay. (ai hok hiểu chỗ này
nhớ nói nhé, để các fan giảng giải cho)
Cởi bỏ y phục hôm qua ra, tôi không chút suy nghĩ mặc ngay bộ y phục màu lam nhạt mà Lan nhi đưa
cho. Nghĩ đến cũng may là quần áo tối hôm qua vẫn còn trên người. Nhìn
lại y phục màu lam nhạt đang mặc, tôi nhớ trước đây chưa từng thấy qua.
“Lan nhi? Y phục này lấy ở đâu vậy?” tôi nhớ ngoài mấy bộ quần áo không phải màu trắng của hoàng tổ mẫu cho, tôi cũng không có nhiều quần áo lắm mà
đa số chúng đều là màu trắng.
“Dạ, cái này là do Hoàng thượng ban thưởng” Lan nhi thong dong đáp
“Sao?”
“Sáng nay, Hoàng thượng phái Quế công công đem đến. Nhưng lúc đó tiểu thư còn đang ngủ, nên không quấy rầy tiểu thư”
Hoàng thượng? Hoàng thượng sao lại làm vậy …
“Đúng rồi tiểu thư, Hoàng thượng còn bảo Quế công công truyền lời lại, nói
Điệp Yên công chúa sắp hồi cung, căn dặn tiểu thư chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi đón công chúa …”
Không biết là rốt cuộc Hoàng thượng
đang nghĩ cái gì? Trong lòng lại rối loạn trở lại, không muốn nghĩ tiếp
tôi đi đến phong cầm tiện tay gảy đàn giải tỏa phiền muộn đang trỗi dậy …