Độc Sủng Băng Phi

Chương 64

Lúc tôi tỉnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm bên ngoài, nhìn đám thái y quỳ đầy trên mặt đất, tôi biết, tiểu bảo bảo đã bỏ tôi mà đi…

Lòng tôi rất đau xót, thế nhưng, tôi phải làm thế nào đây, tôi nên làm như thế nào…

Hoàng tổ mẫu, thái hậu cùng Yên nhi đều đến thăm tôi, ngay cả Dương, cũng đến chỗ tôi… Không đành lòng thấy bọn họ đau lòng, tinh thần buộc phải tỏ ra mạnh mẽ…

Yên nhi tất nhiên là đứng về phía tôi, an ủi tôi, muốn thay tôi trút giận…

Còn hoàng tổ mẫu cùng thái hậu, 2 người cũng an ủi tôi, thương xót tôi, dù sao đây cũng mới là hài tử đầu tiên, nhưng mà, lời nói ấy, cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu tôi…

Bốn người các nàng, thân phận của mỗi người đều cao quý như vậy, phía sau các nàng… Cho dù biết rõ ràng việc đó các nàng cố ý làm, cũng không thể động chạm tới các nàng nửa phần. Hoàng tổ mẫu và thái hậu mặc dù thương yêu tôi, thế nhưng, càng hiểu quy tắc trong cung này…

Cho dù tôi căm hận các nàng ấy, cho dù tôi muốn rời khỏi nơi này, cho dù trong lòng tôi có rất nhiều sự bất mãn… Nhưng tôi bây giờ, lại không thể làm bất cứ chuyện gì, lại chỉ có thể mặc cho các nàng khi dễ… Thôi được, vì Hoàng thượng, vì giang sơn này, tôi đành chịu ủy khuất…

Nhưng Hoàng thượng, từ sau ngày ấy cũng không có tới qua, tôi thực sự không biết, không biết trong lòng hắn rốt cuộc là…

Trong lòng nghĩ tới hắn, rồi lại không thể đi tìm hắn, trong lòng tôi, muôn phần không biết phải làm sao…

Tất cả những bất lực cùng chua xót đó, tôi không có bất cứ cách nào nói cho bọn họ, may mà còn có Dương làm bạn, chỉ có hắn mới có thể thực sự hiểu rõ tôi, thực sự biết tôi đau đớn và bất đắc dĩ, thực sự xem tôi như người bình thường, xem như một người bằng hữu có thể bộc lộ tâm tình…

Trong đầu, từng việc từng việc đã qua ở trong óc lại hiện về, có những chuyện với Thụy, có những chuyện với Dương…

“Tiểu thư, ta nghe Quế công công nói Hoàng thượng sắp xử trí Hoàng quý phi và các nàng kia rồi, cái này có thể giúp tiểu thư báo thù…” vẻ mặt Lan nhi rất vui mừng chạy ào tới…

“Lan nhi, ngươi nói thật chứ?” Trong lời nói của nàng đã dâng lên chút kinh sợ…

“Đúng vậy, tiểu thư, nghe nói Hoàng thượng đang ở Huyền Thanh Cung cùng các đại thần bàn bạc đó… Trong lòng tiểu thư không nỡ, thế nhưng Hoàng thượng…”

“Ngươi biết cái gì, ngươi quên ta đã nói những gì với ngươi rồi sao?” Sắc mặt tôi đầy giận dữ

“Lan nhi biết tiểu thư là vì Hoàng thượng, nhưng mà, chuyện này là do các nàng tự làm tự chịu a!”

“Được rồi, Lan nhi, Tử nhi, dìu ta đến Huyền Thanh Cung”

“Tiểu thư…” Không đợi nàng nói xong, tôi liền kéo nàng đi ra ngoài, nàng chẳng còn cách nào khác đành phải dìu tôi…

Bên ngoài Huyền Thanh Cung, tôi nghe thấy bên trong các đại thần đang tranh luận, “Không thể nghiêm phạt Hoàng quý phi như thế a… Mong Hoàng thượng hãy suy xét cẩn thận…”

Từng tiếng từng tiếng phản đối truyền vào trong tai, cũng có cả sự bá đạo của hắn nữa…

Tôi để Quế công công đi vào thông báo, nếu như Hoàng thượng không gặp tôi, vậy thì tôi sẽ ở ngoài cửa quỳ mãi không thôi… Dứt lời đã thực sự quỳ xuống luôn…

Thân thể tôi bây giờ, hoàn toàn chống đỡ không nổi, Hoàng thượng cũng biết, cho nên tôi tin hắn nhất định sẽ gặp tôi…

“Nguyệt nhi, sao nàng lại tới đây”

“Mau đỡ nương nương nhà ngươi đứng lên”

“Hoàng thượng nếu không đồng ý với Nguyệt nhi dừng việc truy cứu lại, Nguyệt nhi sẽ tiếp tục quỳ ở đây”

“Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?”

“Hoàng thượng, hài tử đã mất còn có thể có lại, thế nhưng…”



“Nàng không cần nói nhiều nữa, không nghĩ tới, nàng thực sự chán ghét hài tử của Trẫm như vậy”

“Hoàng thượng, không phải…” Sao hắn lại nghĩ tôi như vậy, sao có thể… Tôi vội vàng giải thích, nhưng lại bị hắn ngắt lời

“Trẫm chưa từng thấy mẫu thân nào nhẫn tâm đến như vậy, là Trẫm đã nhìn lầm nàng rồi!” Ngữ khí như vậy, thật lạnh lùng (Pig: haizzz, thực sự cũng khó trách cái tên HT này, thôi cả nhà chịu khó thêm chút nữa, sắp qua rùi ~~~ Sò: ta tưởng nàng là hội trưởng nhóm anti-fan của tên HT)

Nước mắt tôi nhịn không được cứ tuôn mãi xuống, mặc cho Lan nhi cùng Tử nhi đỡ tôi trở về…

Tôi một lòng vì hắn, nhưng hắn lại nói tôi như vậy, khiến lòng tôi sao có thể chịu nổi đây, mất đi tiểu bảo bảo, đau khổ nhất chính là tôi chứ không phải hắn a, Hoàng thượng…
Bình Luận (0)
Comment