Độc Sủng Băng Phi

Chương 87

Chiếc hồ nhỏ ở Ngự Hoa Viên, rất ít người đến, đó là nơi ta yêu thích nhất. Vừa yên tĩnh, vừa đầy ắp cảm giác...

Trước khi vào trong cung, ta không hề đến Huyền Vũ điện mà lại đến bên chiếc hồ này, theo thói quen mà đi dạo lang thang...

Chỉ là không ngờ lại gặp ngay một nử tử. Một thân bạch y, mạng che mặt cũng màu trắng, nhìn không rõ mặt. Nhưng từ sâu thẳm phát ra một thứ cảm giác rất thuần khiết làm thu hút ta. Nàng ấy thật đơn thuần, thật đẹp...

Không có sự phức tạp của người trong cung, càng không hề "câu tâm đẩu giác" (thủ đoạn), cứ như một đóa hoa lan nở nơi kín đáo, tỏa ra một thứ hương thơm thanh khiết đặc biệt.

Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng nhảy dưới làn nước, chớp mắt nước bắn tung như hoa, đôi mắt nàng cơ hồ như biết cười.

Có lẽ không chú ý dưới đáy hồ trơn trượt, lúc nàng xoay tròn đột nhiên hướng về phía hồ mà ngã xuống.

Còn ta, không chút do dự đã lao tới đỡ nàng...

Nghe thấy nàng nói câu đa tạ, như thế mà thanh cao, như thế mà ưu mỹ...

Thế nhưng không chờ ta lên tiếng hỏi, đã nghe thấy nha hoàn của nàng gọi "tiểu thư, tiểu thư" rồi kéo nàng chạy mất.

Tiểu thư, ta trong lòng phỏng đoán, trong cung này, có tiểu thư nào vào? lẽ nào là thiên kim của gia đình nào bị đưa vào trong cung?

Nếu như vậy, thế thì tốt quá rồi, nữ tử như thế, sao ta có thể bỏ qua...

.........

Dạ tiệc bắt đầu, tuyệt nhiên không hề nhìn thấy Yên nhi, càng không hề nhìn thấy Lãnh phi như nghe nói...

Lúc Yên nhi cười đùa tiến vào, ta lại nhìn thấy nàng, nử tử bên hồ, vẫn đẹp như thế....

Trang điểm thập phần tự nhiên, hoàn toàn không giống những nử tử đang ngồi ở đây. Nàng chỉ là tùy ý chải lại mái tóc dài, trên đầu cài một chiếc trâm đơn giản, càng làm nàng trở nên thoát tục, giống tiên nữ không vướng chút bụi trần.

Thật không ngờ, lại có thể trong tối nay gặp lại nàng, thế nhưng, sau khi nghe xong giới thiệu tuyệt làm ta như đánh mất đi tất cả trái tim mình...

Nàng, thật không ngờ là Lãnh Phi nương nương.

Kỳ thực nên sớm nghĩ ra mới phải, Lãnh Phi nương nương là người đã khiến Hoàng tổ mẫu phải để ý đến, cũng không hề đi cầu Hoàng huynh sủng ái, vốn dĩ là một người nên phải mờ nhạt như thế này... Lúc ta nhìn thấy nàng, ta nên nghĩ đó là nàng, nhưng vì sao, ta vẫn cứ để trái tim đi lạc...

Nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Hoàng tổ mẫu, nghe Hoàng huynh gọi nàng "ái phi, ái phi". Xem ra nàng không chỉ thu phục được trái tim của Hoàng tổ mẫu, Thái hậu, Yên nhi, ngay cả đến Hoàng thượng cũng đối đãi với nàng đặc biệt. Trong mắt hoàng huynh hiện ra một ánh nhìn trìu mến, hoàn toàn chưa từng có đối với các nữ tử khác... Có lẽ Hoàng huynh không biết, nhưng ánh mắt của huynh ấy đong đầy tình thương yêu...

Tứ phi cười nhạo, người bên cạnh lại lãnh đạm. Nàng chỉ cười cười như thể tất cả đối với nàng không có quan hệ gì. Người như nàng càng làm cho người khác không chịu được mà phải kiếm tìm.

Lúc nàng bỏ mạng che mặt xuống, sự kinh ngạc của tất thảy hoàn toàn không tác động đến ta, đó là khuôn mặt không hề có một chút son phấn, nhưng thật thanh cao. Nàng không hề xấu, ngược lại đẹp tới mức làm người khác phải lóa mắt, làm người ta phải quên đi tất cả, chỉ cảm thấy duy nhất một cảm giác tinh khiết đơn thuần...

Vẻ đẹp của nàng, không phải là một vẻ đẹp dung tục, mà là một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết. Vẻ đẹp đơn thuần này, ta chưa hề nhìn thấy bao giờ, nhưng tuyệt làm cho ta không thể nào không dụng toàn tâm toàn ý...

Nếu như nói, lúc nghe Yên nhi kể nàng dùng chiếc là mà thổi thành bài hát là một loại cảm giác ngạc nhiên, thế thì một lần nữa nghe thấy nàng đề xuất, ta cũng cảm thấy háo hức, hiếu kỳ. Nhưng, ta vô duyên...

Sau đó, nàng còn làm cho ta cảm thấy rung động hơn. Cùng hoàng huynh hợp tấu, thiên y vô phùng, ta không kinh ngạc, chỉ là, giọng hát của nàng, bài hát với giai điệu đẹp, lời bài hát thật dũng cảm, đã làm cho ta rung động hoàn toàn người con gái trước mắt. Nàng muốn một tình cảm như thế nào, không quyền thế, không phú quý cao sang, chỉ cần một trái tim...

Ta biết, trái tim ta đã không có cách nào giữ lại được rồi, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết, nàng đã khắc sâu trong trái tim, trong tâm khảm ta. Biết rõ nàng là người của Hoàng huynh, biết rõ chúng ta vĩnh viễn không thể, nhưng ta, vẫn cứ muốn cùng với nàng, làm bạn với nàng, bảo vệ cho nàng....
Bình Luận (0)
Comment