Độc Sủng Băng Phi

Chương 99

Người đứng phía ngoài nghe thấy tiếng người trong bức trướng, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười.

Chờ cho hai người kia đi ra mới lấy tay vén bức mành và bước vào.

"Nguyệt nhi, những gì con nói cha đã nghe hết rồi. Thật không ngờ, con gái ta lại có chí khí và biết suy nghĩ như vậy... Nếu như con là thân nam tử, chắc chắn sẽ là mãnh tướng!"

"Cha, cha lại cười con rồi" Tôi phất phất tay, khuôn mặt thể hiện sắc thái tình cảm của một tiểu nữ tử.

"Haha, xem ra con gái ta thật không đơn giản chút nào" Thấy ông ấy ha ha cười, tôi thu nét mặt.

"Cha, cha đến chỗ Nguyệt nhi, có phải là phát hiện ra điều gì?"

"Nguyệt nhi của ta ngày càng thông minh!" Lãnh Phong nhìn tôi cười cười. " Kỳ thực ta có điều tra ra một chút..." nói xong ông ấy bèn ghé sát tai tôi thì thầm.

"Quả nhiên là hắn, thật không ngờ hắn rút cuộc lại gấp gáp như vậy..."

"Cha, một vạn binh sĩ cha mang theo có đáng tin không?" Tôi đột nhiên mở lời, nghiêm túc hỏi.

"Nguyệt nhi yên tâm, bọn họ đã theo ta bao nhiêu năm, không có vấn đề gì đâu"

"Thế thì tốt"

Gọi đến Cao Phong, tôi đưa cho hắn một chiếc bình nhỏ, thì thầm nói như thế này... như thế này....

Buổi sáng hôm thứ hai

Phía ngoài có một giọng nói gấp gáp, rồi Lãnh Phong đột ngột xông vào

"Không xong rồi, Nguyệt nhi" Mặt ông ta hoang mang.

"Cha, có chuyện gì vậy?"

"Nguyệt nhi, không biết vì sao, một nửa binh sĩ ngã bệnh, con mau đi xem sao"

Cùng với Lãnh Phong vội vàng qua doanh trại, nhìn thấy dưới đất la liệt binh sĩ, tay ôm bụng đau đớn đang lăn lộn dưới nền.

"Mau tìm đại phu" Tôi giao phó.

"Vâng, vâng"

Trong doanh trại.

Khuôn mặt vội vã, ưu sầu.

"Đại phu, sao rồi? Bọn họ mắc phải bệnh gì?" Tôi sốt ruột hỏi.

"Bẩm nương nương, thảo dân vô dụng, không kiểm tra ra được bệnh gì. Có điều nhìn bộ dạng bọn họ như thế này cơ hồ như trúng độc. Nhưng là độc gì, thảo dân không biết..."

"Được rồi, ngươi lui ra đi"

"Nương nương, nương nương, không xong rồi!" Cao Phong vội vàng chạy vào.

"Nương nương, đã có không ít binh sĩ bỏ mạng rồi"

"Mau đưa ta đi xem"

Nhìn thấy đám người nằm la liệt dưới đây, tôi vội vàng tới xem, thế nhưng rất nhiều người đã không còn thở....

Tôi đau đớn nhìn bọn họ, cả người khuỵu xuống đất, mặc dù tôi biết sẽ có kết quả thế này nhưng khi tôi tự mình đi xem bọn họ, vẫn cảm thấy....

"Nương nương, chúng ta nên về trước thôi, nương nương..." Lục Ý đã đứng đấy đỡ tôi dậy.

Chính là lúc Lục Ý đỡ tôi đứng dậy để rời đi, một tên hắc y đột ngột xuất hiện trước mắt. Lúc Ý vội vàng bảo vệ tôi, nhưng không kịp, mũi kiếm trực tiếp đâm tới bả vai tôi, hắn đâm một nhát mạnh, máu tươi bắt đầu chảy ra...

Lục Ý một tay đỡ tôi, rút kiếm chống đỡ, Cao Phong và Lãnh Phong bọn họ nghe thấy âm thanh đã kịp chạy tới, nhưng đã để tên hắc y đó chạy mất rồi.

....

"Nương nương, người không sao chứ!" Lục Ý đứng bên cạnh gọi to

"Ta không sao, mau đỡ ta về thôi" tôi vùng đứng dậy, còn may, chỉ bị thương ở bả vai... Nhưng xem ra bọn họ đã bắt đầu hành động...

Nghỉ ngơi hai ngày, tin tức truyền đến càng ngày càng xấu, đã có hơn một nửa tướng sĩ đang thoi thóp. Nếu cứ tiếp tục, sẽ phải làm sao để xử lý hai bên bờ sông đây.

Gọi Lãnh Phong lại, rồi lại gọi những người chỉ huy sửa đập lại.

"Nguyệt nhi, sức khỏe của con... hay là nghỉ ngơi thêm đi, những việc khác chúng ta sẽ bàn sau" Lãnh Phong đỡ tôi dậy.

"Cha, yên tâm đi, con không sao"

Rút ra bản đồ Lợi Châu, tôi liệt ra trước mắt bọn họ

"Cha, bác Lý, bác Vương, Lý Nhị, mọi người nhìn đi..." Tôi vẽ lên trên bản đồ "Chúng ta không cần làm đập chắn nước, mà làm như thế này, dẫn lưu..." Tôi lại vẽ vài đường ở hai bên bờ sông, "Ở đây, chúng ta đào thêm kênh ngòi, không cần sâu quá, đất đã đào có thể dùng để xây đập thêm, hơn nữa những kênh rạch nhỏ này, đến khi nước dâng lên, sẽ dâng lên đây, cũng thuận tiện cho bách tính tưới tiêu..." Tôi từng chút từng chút giải thích, không nhịn được nữa mà ho lên vài tiếng....
Bình Luận (0)
Comment