Chương 141: Mau Quay Về A
Tây Vệ Nữ hoàng Mộ Dung Lãnh Hạ lại vang danh thiên hạ thêm lần nữa!
==
Mà lúc này, Lãnh Hạ đang ngồi trong ngự hoa viên phơi nắng.
Đứng đối diện nàng là Thí Thiên bốn trăm linh hai người, cả đám đang che miệng nín cười, ánh mắt đảo loạn, chết sống gì cũng không nhìn nàng.
Lãnh Hạ hung hăng liếc mắt, nguy hiểm nói: "Cười đi......."
Lập tức cả đám khom người ôm bụng, hơn bốn trăm cười ha ha, có kẻ còn cười lăn ra đất, trực tiếp không nhìn sắc mặt đen kịt của Lãnh Đại Nữ hoàng, một chút mặt mũi cũng không cho.
Đây là hậu quả của lần đoạt vị trước đó, thủ đoạn của Lãnh Hạ không chỉ khiến triều thần sợ hãi mà còn làm cho bách tính khiếp sợ.
Bây giờ, nhà nào có trẻ con không nghe lời, người lớn sẽ trừng mắt lên hét: "Tây Vệ Nữ hoàng tới!"
Hiệu quả nhanh chóng!
Đứa bé liền run rẩy rồi chui vào lòng bố mẹ, không dám nhiễu nữa.
Tây Vệ Nữ hoàng, trực tiếp thay thế chó sói trong lòng trẻ con, trở thành danh hiệu đáng sợ nhất.
Đến tận lúc Thí Thiên cười chán rồi mới sợ sệt liếc nhìn mỗ Nữ hoàng đang sát khí ngút trời, mau chóng xếp thành hàng đứng ngay ngắn, giả vờ không biết gì.
Ánh mắt u ám đảo qua mọi người làm họ run hết lên, Lãnh Hạ mới chậm rãi nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến, là muốn hỏi ý các ngươi một chút, sau này định thế nào?"
Từ lúc tiến hành đoạt vị xong, mọi người đều ai về nhà ấy, dù sao thì trừ Lâm Thanh và Lý Tuấn, bọn họ đều là người Tây Vệ, đều có gia đình anh chị em, chẳng qua là đã bị nghiêm lệnh trọn đời không được về Tây Vệ, bây giờ mọi chuyện đã khác, cũng không cần theo nàng vào sống ra chết nữa.
Đối với Thí Thiên, Lãnh Hạ không chỉ coi bọn họ là thuộc hạ, còn là huynh đệ, thân nhân.
Mọi người còn chưa hiểu ý nàng thì Lãnh Hạ đã nói tiếp: "Các ngươi là do ta dạy dỗ, năng lực thế nào ta hiểu rất rõ, nếu muốn làm quan ta sẽ sắp xếp vị trí thích hợp trong quân ngũ, còn nếu muốn quy ẩn thì ừm, chắc là phí nghỉ việc sẽ hơi ít, dù sao quốc khố cũng không nhiều."
Phịch!
Tề Thịnh nóng tính nhất liền quỳ xuống đầu tiên, vội vàng hỏi: "Cô nương, người không cần chúng ta nữa sao?"
Dù nàng đã làm Nữ hoàng, nhưng bọn họ vẫn không đổi xưng hô.
Lãnh Hạ nhướn mày, bĩu môi nói: "Ta là vì các ngươi........"
Phịch!
Còn chưa nói xong, Trì Hổ cũng đã quỳ xuống, ngắt lời nàng: "Chúng ta sống là người của cô nương, chết là quỷ của cô nương, dù đến âm tào địa phủ, chúng ta cũng chỉ có một tên."
Lãnh Hạ thở dài, giải thích: "Ta là vì các ngươi........"
Phịch!
Chu Trọng cơ trí cũng quỳ xuống, ngắt lời nàng, rồi ra vẻ tủi thân: "Cô nương không cần chúng ta nữa, chúng ta cũng không muốn sống nữa, để lát nữa mỗi người một sợi dây, tạm biệt gia đình người thân rồi gặp lại ở địa phủ đi!"
Lãnh Hạ bất đắc dĩ nhìn bốn trăm ánh mắt cố chấp kia, lắc đầu nở nụ cười.
Thấy nàng như vậy, Chu Trọng liền vui vẻ hô to: "Nói cho cô nương biết, chúng ta tên gì?"
"Thí Thiên!"
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc, vang tận đến trời xanh.
Khóe môi Lãnh Hạ khẽ cong lên, trong phượng mâu có chút nước, có lẽ là cảm động, có lẽ là vui mừng, nàng không thể nói rõ cảm giác lúc này, vì hai chữ vang vọng kia mà trái tim cũng thấy ấm áp, đây không giống như tình tỷ muội với Tiêu Phượng, không giống tình cảm vợ chồng với Chiến Bắc Liệt, nhưng đều làm nàng thấy hạnh phúc thỏa mãn.
"Vậy thì sau này, các ngươi là thân vệ của ta, còn giờ thì......." Nhìn bốn trăm khuôn mặt cười hì hì, Lãnh Hạ ho khan một tiếng, mất tự nhiên phất tay một cái, ra vẻ không thể chịu nổi: "Đều cút đi đi!"
"Nói sớm có phải tốt không!" Thí Thiên rung đùi đắc ý, sóng vai nhau bước đi.
Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, trợn mắt nhìn một đám không lớn không nhỏ gì cả, trừng thì trừng nhưng miệng vẫn nở nụ cười, đang định xuống khỏi tháp, thì bỗng nhiên..........
Một cơn gió phả vào mặt, cùng với đó, một bóng đen xuất hiện ở ngay bên cạnh, ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng kêu lên: "Thai khí! Thai khí a!"
Bụng nàng càng ngày càng lớn, cục cưng cũng càng ngày càng lớn, chân bắt đầu có hiện tượng sưng, luôn cảm thấy mệt mỏi.
Lúc đầu Chiến Bắc Liệt chỉ theo sát một bước cũng không rời, sau thì lo lắng tất cả mọi chuyện, ngày ngày vùi đầu vào phê duyệt đống tấu chương, rồi cứ một lúc lại liếc mắt nhìn mỗ Hoàng đế đang nằm trên long sàng, đảm bảo chỉ cần có chút biến động nhỏ là hắn có thể lao đến ngay lập tức.
Chỉ cần vợ hắn có thể ngoan ngoãn dưỡng thai, tuyệt đối là một khẩu lệnh một động tác.
Ngay cả lúc ở Đại Tần, cũng chưa từng chăm chỉ như thế.
Nếu để cho Chiến Bắc Diễn biết, nhất định khuôn mặt hồ ly sẽ biến dạng, rồi lao lên cắn cổ hắn hỏi một câu, sao đệ có thể không có tính người như thế.
Mà hôm nay, Lãnh Hạ thừa dịp hắn đang miệt mài phê duyệt nên len lén ra ngoài phơi nắng, ai ngờ, mới được một lát, người này đã lao đến rồi.
Phượng mâu quay sang nhìn người nào đó đang kinh hồn bạt vía, nàng chậm chạp đứng lên, thở dài nói: "Nếu cứ ở trong cung ngột ngạt thế này, sẽ sinh ra chứng u buồn tiền sản đấy."
Chiến Bắc Liệt chớp mắt mấy cái, ưng mâu mơ hồ: "Chứng..... chứng gì?"
Lãnh Hạ xoay người nhìn hắn, giải thích: "Không có việc gì lớn, chỉ là....... tâm tình sa sút......."
Chiến Bắc Liệt vừa mới thở phào một hơi sau câu Không có việc gì lớn đến lúc như được bốn chữ sau liền cau mày lại, cái này không thể được!
Gia quy điều ba, khi Vương phi đau khổ phải vô cùng đau đớn, cực kỳ bi thương, không được có hành động lộ vẻ vui sướng.
Gia quy điều tám, khi Vương phi nhàm chán thì phải nghe lệnh mà diễn xuất, y phục rực rỡ làm trò tiêu khiển, không được có hành động dửng dưng.
Không đợi hắn tự hỏi là phải làm thế nào để giúp mẫu sư tử tiêu khiển, Lãnh Hạ đã nói: "Không thèm ăn......"
Cái này lại càng không được!
Chiến Bắc Liệt đã cau mày thành một đường rồi, tức phụ không ăn được, con gái cũng không ăn được!
"Da nhăn nheo, đau bụng, sưng phù, phiền não trong lòng, lo âu, nôn mửa, sinh non sinh non!"
Nói ra một từ, sắc mặt Chiến Bắc Liệt lại trắng thêm một phần, nàng vừa dứt lời, thì Chiến Bắc Liệt đã trợn tròn mắt, mặt trắng bệch, run rẩy, căng thẳng,.......
Lãnh Hạ cũng hoài nghi, không phải là người này chỉ nghe thôi mà cũng mắc bệnh chứ?
Một lúc sau, hắn đáng thương nhìn nàng, yếu ớt hỏi: "Tức phụ, nàng dọa ta phải không?"
Hoàng tẩu mang thai mười tháng cũng không nghe thấy nói là bị chứng gì a!
Lãnh Hạ lại than nhẹ một tiếng, vẻ mặt chân thành tha thiết, lời nói thành khẩn: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!"
Còn chưa nói xong, nàng đã thấy mình bị nhấc bổng lên, người nào đó ôm nàng vào lòng ra bay ra khỏi hoàng cung.
Mùa hè ngập tràn ánh nắng rực rỡ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không khí còn thơm mùi hoa sen, mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Phía trên hoàng cung, giữa không trung, có hai bóng dáng một đen một trắng ôm nhau, đang cười nói.
"Đi đâu thế?"
"Muốn đi đâu thì đi, chỉ cần không bị cái chứng kia là được!"
==
Chiến Bắc Liệt nói muốn đi đâu thì đi chẳng qua cũng là gạt nàng, cuối cùng hai người tới Cổ Mặc Trai.
Gã sai vặt ở cửa có ấn tượng rất sâu với Lãnh Hạ, nhận ra nàng thì không dám ngăn lại, để hai người nghênh ngang đi vào.
Đi tới hậu viện liền nhìn thấy năm cái tháp đặt xếp hàng, ba người Cuồng Phong với Mục Thiên Mục Dương chán đến sắp mọc lông rồi, buồn bã than thở.
"Aizz....... Gia vào cung một tháng rồi!" Đây là Cuồng Phong.
"Aizz....... Để chúng ta ở đây chăng mạng nhện!" Đây là Thiểm Điện.
"Aizz....... Chúng ta còn muốn gặp thần tượng mà!" Đây là Lôi Minh.
"Aizz....... Gia và Tiểu Vương phi cũng không cần chúng ta!" Đây là Mục Thiên.
"Aizz....... Tình chàng ý thiếp, sao còn nhớ chúng ta a!" Đây là Mục Dương.
"Aizz....... Không trượng nghĩa a không trượng nghĩa!" Năm người cùng than thở.
"À, nếu chúng ta đã không trượng nghĩa như thế, thì cứ không trượng nghĩa đến cùng đi." Một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
"Đã bảo nàng đừng ra ngoài rồi, vậy thì, hồi cung?" Một giọng nam hỏi.
"Hồi cung làm gì?" Nữ tử ngạc nhiên hỏi.
"Tình chàng ý thiếp!" Nam tử trả lời.
Cùng với đó, tiếng bước chân của hai người càng ngày càng xa.
Năm người chớp chớp mắt mấy cái, vẻ lười biếng biến mất, thay vào đó là hai mắt sáng ngời, lập tức nhảy lên, một nam một nữ đang đi đến cổng hậu viện, một đen một trắng, không phải Vương gia và Tiểu Vương phi thì là ai!
Vụt vụt vụt vụt vụt!
Năm người lao nhanh như tên bắn, níu lấy tà áo hai người, ôm chân, cúi rạp xuống, lệ rơi đầy mặt gào khóc hô Vương gia, thảm thiết hét Vương phi, cảnh tượng này, rất hùng tráng!
"Gia a, Vương phi a, chúng ta sai rồi! Năm cái miệng tiện a!" Năm người níu kéo cầu xin, đánh chết cũng không buông tay.
Thật vất vả mới được gặp gia và Tiểu Vương phi, cái gọi là cốt khí của ngũ đại ám vệ của Đại Tần Chiến thần, là cái gì, là cái gì?
Quả nhiên trời không phụ người có lòng, quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim, năm người lệ nóng doanh tròng nhìn hai người trước mắt, mỗi người một cước đá căng bọn họ, rồi chậm rãi quay người lại.
Sau đó.........
Năm con ngươi đồng loạt rơi xuống, lăn lông lốc.
Thiểm Điện dại ra, há hốc mồm, cứng ngắc kéo kéo góc áo Cuồng Phong: "Huynh đệ, tát ta một cái."
"Bốp." Lôi Minh y lời tát cho hắn một cái rồi ngơ ngẩn hỏi: "Ngươi đau không?"
Thiểm Điện chép chép miệng, ngơ ngác gật đầu: "Rất đau!"
Bốn người chết lặng quay đầu, nhìn dấu tay hằn trên mặt hắn, lẩm bẩm: "Đúng là rất đau a......."
Bốp! một tiếng rõ to, năm người lại chết lặng quay đầu, thấy Chung Thương vừa mới ra ngoài, đập đầu vào cành khô, kết cục là đầu rơi máu chảy!
Hắn lảo đảo hai bước, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc lần đầu có vài phần ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của Lãnh Hạ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn bụng, bước lên hai bước, tự đập đầu mình vào cây lần nữa, gật đầu xác định: "Đau thật."
Nhờ một tiếng xác nhận này mà năm người Cuồng Phong mới hoàn hồn, hoảng sợ chỉ Lãnh Hạ, lắp bắp: "Vương vương vương vương......"
Aizz, sao ám vệ của Chiến Bắc Liệt đều như thế! Nàng bĩu môi, mỉm cười nhắc nhở: "Vương phi!"
"Đúng, Vương phi!" Năm người gật đầu, lại trợn tròn mắt lần nữa: "Không! Mang mang mang mang mang......"
Lãnh Hạ lại mỉm cười, nhắc nhở: "Mang thai."
"Đúng, mang thai!" Năm người tiếp tục gật đầu, rồi lập tức ngửa đầu nhìn trời, lệ rơi đầy mặt, Tiểu Vương phi a, sao người có thể không nhắc chúng ta một tiếng đã mang thai!
Sao người có thể âm thầm mang thai!
Sao người không cho chúng ta thời gian để chuẩn bị tâm lý!
Loại chuyện không bằng cầm thú như thế, sao người làm được a!
Nghĩ như vậy, năm người không khỏi bình thường trở lại, oán hận nhìn phương xa, được rồi, Tiểu Vương phi bưu hãn nên mang thai cũng phải bưu hãn..........
Mấy hôm nay Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vẫn luôn ở trong cung, còn tin Tây Vệ Nữ hoàng mang thai thì đương nhiên bách tính không dám tùy tiện thảo luận, hơn nữa ba người biết tin tức, Chung Ngân thì từ hôm họ tới đã thu dọn y phục chuồn mất, Mộ Nhị thì ngơ ngẩn không bao giờ nói lời nào, lão ngoan đồng lại càng không đáng tin, không có việc gì thì chạy loạn khắp nơi, làm gì có thời gian nói cho bọn họ cái này.
Nên đến tận giờ, lục đại ám vệ của Đại Tần Chiến thần đều không biết gì cả!
Oán thán xong, bọn họ liền hưng phấn, cuối cùng cũng có tiểu chủ tử!
Thiểm Điện chớp chớp mắt, nhìn bụng Lãnh Hạ rồi thở dài nói: "Nhìn tiểu chủ tử của chúng ta xem, đúng là không giống người thường!"
Lôi Minh ít khi đồng ý với hắn: "Đương nhiên, còn không xem là con của ai, kết tinh của Vương gia và Vương phi, người khác sao so được!"
"Đúng vậy, nhất định là suất hơn tiểu Hoàng tử!" Cuồng Phong cũng đồng tình.
Suất?
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ chữ này, lập tức đen mặt, con gái của lão tử sao có thể dùng từ suất.
Nhưng mấy người kia đang chìm đắm trong vui mừng nào có ai để ý tới vẻ mặt của hắn.
Mục Dương vuốt cằm, vui đến nở hoa: "Chắc chắn là tiên hoàng phù hộ a, gia nhà chúng ta cuối cùng cũng có người nối dõi!"
Mục Thiên gật đầu liên tục: "Chờ tiểu vương gia ra đời, nhất định phải thắp nén hương cho tiên hoàng."
Chung Thương bịt miệng vết thương lại, khuôn mặt cứng ngắc nhìn bụng Lãnh Hạ một hồi, rồi lắc đầu, hơi có chút sùng bái nhìn năm người kia, còn ở trong bụng, sao các người nhìn được?
Chiến Bắc Liệt đã đen đến mức không thể đen hơn, ưng mâu cuộn trào sát khí, hung tợn trừng mắt nhìn năm người, ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng: "Mẹ nó, đều câm miệng cho lão tử!"
Kỷ luật nghiêm minh, năm người vốn đang quang quác cái mồm, lập tức ngậm lại, rồi thoáng nhìn qua Chiến Bắc Liệt rõ ràng đang rất khó chịu, không hiểu chuyện gì.
Đại Tần Chiến thần đen mặt, nghi hoặc nhìn bụng vợ mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà hắn vẫn luôn chắc chắn, không phải là một thằng nhóc chứ?
Sẽ không chứ?
Sẽ không.......
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn quăng luôn, tự thuyết phục bản thân, sẽ không!
Nhưng mà cái suy nghĩ kia vẫn cứ bám lấy hắn, không phải là một thằng nhóc chứ.......
Được rồi, dù là một thằng nhóc, chỉ cần là mẫu sư tử sinh, hắn cũng............
Đại Tần Chiến thần có vài phần đau lòng, không tự chủ mà ra vẻ đáng thương nhìn Lãnh Hạ, hai mắt như chú chó nhỏ lưu lạc làm Lãnh Hạ mềm lòng, lần đầu tiên không thấy nổi da gà.
Bọn họ không biết tại sao Chiến Bắc Liệt khác thường, nhưng đương nhiên là Lãnh Hạ biết, nàng ho nhẹ một tiếng, kéo tay hắn hỏi thử: "Lỡ như..."
Chiến Bắc Liệt cố chấp quay mặt đi, tự nói trong lòng, nếu quả thật là thế, được rồi, lão tử cũng thương nó, cực kỳ thương.
Cái này, mọi người đều đã nhận ra vài phần, ngạc nhiên liếc nhìn hắn, hay thật, có ai không muốn có con trai để kế thừa hương hỏa, gia nhà chúng ta quả nhiên là khác biệt a!
Mọi người đều nhìn bụng Lãnh Hạ, nghĩ một chút, nếu như là một tiểu quận chúa, ừ, cũng không tồi!
Bị mấy ánh mắt đầy hưng phấn nhìn chằm chằm, dù là một người bình tĩnh như Lãnh Hạ, cũng không khỏi dựng tóc gáy, nàng quan sát xung quanh một vòng rồi nhướn mày, âm trầm hỏi: "Sao không thấy Chung Ngân a?"
Câu hỏi này liền thay đổi lực chú ý của mọi người, đều cảm thấy có gì đó không đúng, gió lạnh thổi phía sau gáy, đồng loạt nuốt nước miếng một cái.
Chung Thương khóe miệng giật nhẹ, bẩm báo: "Vương phi, từ ngày chúng ta tới, Chung Ngân đã thu thập đồ đạc chuồn mất, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, nhưng mấy hôm trước có gửi về một bức thư, Cổ Mặc Trai vì có sai phạm trong việc cống trà nên bị phạt, rồi Vương phi lại ra quy chế thi cử mới, gần đây không có thời gian, nhưng hình như cũng đã xong xuôi rồi, hôm trước nói là hôm nay về, có lẽ cũng sắp về đến nơi rồi."
"À......" Lãnh Hạ đáp lại một tiếng, chắc chắn Chung Ngân không ngờ, hôm nay bọn họ đến.
Khóe môi chậm rãi cong lên, độ cong quỷ dị kia làm cho những người hiểu nàng, đều đổ mồ hôi thay Chung Ngân.
Huynh đệ, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Sau đó, mọi người đều nhìn phía Chiến Bắc Liệt, tuy rằng không biết tại sao Chung Ngân đắc tội Tiểu Vương phi, nhưng chắc chắn là đắc tội Vương gia!
Chuyện Vương phi mang thai lớn như vậy mà cũng dám gạt chúng ta, gạt Vương gia,........
Nghĩ như vậy, vẻ đồng tình trong mắt lập tức biến thành hả hê, nhất là nhớ tới, vừa rồi bọn họ bị kinh sợ, cả đám cười gằn, xoa xoa tay vạn phần mong đợi.
Quả nhiên, Chiến Bắc Liệt nhếch môi, gợi lên một độ cong y như Lãnh Hạ, ưng mâu sâu thăm thẳm chợt lóe lên chút ánh sáng xanh.
Hắn nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Mau quay về a..........."