Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 190


Chương 190: Ba Đôi Phu Thê Chiến Gia
Vì tính phúc của bản thân, Đại Tần Chiến thần bay vút về phía Hoàng cung.
Giữa không trung thành Trường An, chỉ thấy một bóng đen lao vun vút, tốc độ kia, như sấm như sét, chỉ có thể dùng một chữ là rất nhanh để hình dung!
Chắc chắn rằng nếu lão ngoan đồng có khinh công đệ nhất thiên hạ ở đây vào giờ phút này, thì cũng sẽ chép chép miệng, than thở không bằng.
Cho nên mới nói, nam nhân vì một chuyện nào đó, nhất là một con sói đã nhịn mấy tháng liền, lúc thấy miếng thịt trước mặt, thật sự là có thể phát huy tiềm lực vô hạn.
Bỗng nhiên, mỗ nam chợt dừng lại, trong ưng mâu lóe lên một tia giả dối, hắn chuyển đường sang phủ Thừa tướng Tả Trung Trạch.
Nửa khắc sau, cửa chính phủ Thừa tướng.
Mỗ nam nghênh ngang ra ngoài, đi theo sau là Tả Trung Trạch vẻ mặt đau khổ, cúi đầu khom lưng cung tiễn Liệt Vương gia, hai mắt nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt, à không, là một tiểu nha đầu bị Chiến Bắc Liệt kéo theo.
Tiểu nha đầu năm tuổi hai mắt long lanh như nước, ngũ quan chưa rõ ràng nên không thể nói là đẹp đến mức nào nhưng thanh tú đáng yêu rất khiến người khác yêu thích, đầu thắt bím nhỏ, mặc một bộ váy hoa màu trắng, giờ đang tội nghiệp bị Chiến Bắc Liệt xách theo, vành mắt chứa lệ, chớp chớp mắt nhìn Tả Trung Trạch, như là ngay giây sau đó sẽ rơi xuống.
Bộ dáng này làm Tả Trung Trạch đau xót trong lòng.
"Vương... Vương gia......."
Mỗ nam vờ như không nghe thấy, kẹp tiểu nha đầu ở trước ngực, với trẻ con nhà khác, hắn sẽ không dịu dàng ấm áp đâu.
Ưng mâu trợn lên: "Không được khóc!"
Thân thể nho nhỏ run lên, thu nước mắt lại, sợ hãi gật gật đầu, mím môi mà không dám khóc.
Tả Trung Trạch xoắn hết cả ruột gan lại, có chuyện gì đây, vào phủ Thừa tướng không nói hai lời bắt cháu gái mình đi, chỉ ném lại một câu Bản vương mượn dùng một chút. một câu từ chối ông cũng không dám nói, cúi đầu khom lưng, nói luôn miệng Cựu thần hân hạnh rồi mau mau chóng chóng đưa ra ngoài.
Ngươi nói ngươi mượn một chút, mà không biết bắt người tay ngắn sao?
(Bắt người tay ngắn: trích từ câu Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ý là, ăn đồ của người ta thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn, lấy thứ gì đó của người ta thì cũng nương tay hơn với người ta)
Không hòa nhã, còn dọa dẫm cháu gái ta, có loại người nào thế không?
Cựu thần ba triều còn chưa kịp đấu tranh, nam nhân kia đã vút một cái bay đi mất, cả đứa cháu gái đáng yêu cũng biến mất theo.
Tả Trung Trạch nhìn phía mỗ nam biến mất, nghĩ ngợi một phen, nam nhân này mượn xong chắc chắn không trả, có khi dùng xong liền ném người đến một góc nào đó tự sinh tự diệt, âm thầm phỉ nhổ hành vi thổ phỉ của Đại Tần Chiến thần một phen, còn có chút hả hê, ông nghe nói, sau khi Liệt Vương phi về liền vào cung, để mình tên nam nhân nào đó chăn đơn gối chiếc, ôi, giờ chắc vẫn đang ở cùng Hoàng hậu nương nương.
Nghĩ như vậy, lão Thừa tướng liền thấy thoải mái hẳn.
Khuôn mặt giãn ra, đi đứng cũng linh hoạt hơn, chống gậy đi còn rất có tiết tấu, vô cùng vui vẻ.
Dặn dò tổng quản: "Ra cửa cung chờ, lúc nào thấy Liệt Vương ra, thì vào cung đón Loan Loan về."
Ánh hoàng hôn đỏ rực.
Trong Ngự hoa viện nhuốm màu ráng chiều, Lãnh Hạ đang lau mồ hôi cho Chiến Tiểu Quai, gật đầu nói: "Đúng vậy, có độ mạnh yếu, nhưng tốc độ còn thiếu một chút."
Chiến Tiểu Quai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu cảm nào, còn rất giống Tiêu Phượng, hạnh mâu lóe sáng lên rất đáng yêu, nhưng luôn mặc y phục màu đen, quanh người còn bao phủ một tầng lãnh ý nhè nhẹ, ít khi lộ ra vẻ nhu hòa như bây giờ, nó kéo kéo góc áo Lãnh Hạ: "Sư phụ, đêm nay ở lại đi, sáng mai đi chạy bộ với con."
Lãnh Hạ còn phải suy nghĩ, nếu hôm nay không về, nam nhân kia có thể bùng phát hay không, chưa nghĩ xong thì một giọng nói truyền đến: "Ưm..... ở lại đi, chơi cùng lão nương mấy hôm nữa, chẳng biết đến bao giờ mới đợi được muội quay về."

Tiêu Phượng mặc y phục đỏ rực, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm đùi gà, uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, thô lỗ không cần phải bàn, muốn bao nhiêu đàn ông thì có bấy nhiêu đàn ông, Lãnh Hạ còn thấy xấu hổ thay nàng chứ đừng nói là băng sơn tiểu khốc nam kia, vẻ mặt nó rõ ràng là ghét bỏ.
Bàn tay bóng nhẫy trực tiếp xoa xoa đầu tiểu băng sơn, Tiêu Phượng cười tủm tỉm, du dương nói: "Tiểu Quai a....."
Băng sơn tiểu khốc nam trực tiếp bùng nổ, toàn thân lại tỏa ra lãnh khí.
Lãnh Hạ thấy nhưng không thể trách.
Chỉ cần ở cạnh cùng với Chiến Tiểu Quai, Tiêu Phượng liền thích đùa giỡn nó, hai mẹ con dù không thuận mắt nhau nhưng giờ đều có chung một ý kiến, đó là muốn mỗ nữ nhân ở lại, kết quả là, bốn con mắt chớp chớp nhìn Lãnh Hạ.........
Ý tứ rất rõ ràng: Ở lại đi?
Lãnh Hạ bật cười, đang định đồng ý thì một giọng nói hổn hển đã truyền đến: "Nhị tẩu, xúc động là ma quỷ a!"
Lúc nói Nhị tẩu còn rất xa nhưng khi dứt lời đã ở ngay cạnh.
Nhưng nàng chưa kịp nhìn, bóng người kia đã lao vút qua, chỉ quay đầu lại chớp chớp mắt nhìn nàng, rồi lại nhanh chóng tăng tốc độ, hoa cỏ mới mọc đều bị hắn làm rụng hết.
Lãnh Hạ chớp chớp mắt, mờ mịt: "Sao thế?"
Tiêu Phượng và Chiến Tiểu Quai rõ ràng là đã nhìn quen rồi.
Tiêu Phượng lại dùng bàn tay bóng nhẫy kia xoa xoa lên đầu con trai, rồi cười tủm tỉm xem kịch vui.
Ở phía xa xa, có một bóng người màu xanh đang đuổi theo, hai mắt ngùn ngụt lửa giận, thở hổn hển đứng trước mặt Lãnh Hạ, chống nạnh ngắm nàng vài lần, sau khi xác định không có thương tích gì.........
Lại trợn mắt nhìn phía trước, đuổi theo.
Lãnh Hạ chép chép miệng, than thở: "Sao vẫn còn như thế?"
"Quản chúng làm gì, tự vui tự chơi."
Nàng ngẩn ra, nhìn Tiêu Phượng đang ngửa đầu uống rượu, khuôn mặt mạnh mẽ, động tác phóng khoáng, trên khuôn mặt không thông minh kia lại có vài phần đại trí giả ngu.
Nhìn đôi phu thê đang đuổi nhau kia, Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi đôi phu thê sẽ có cách chung sống khác nhau, ai dám nói họ không hạnh phúc, dù có đuổi nhau cả đời nhưng trong quá trình ấy, có biết bao tình cảm.
Ừm, nhớ tới ánh mắt Bắc Việt lúc nãy, rõ ràng là đầy ngọt ngào.
Vừa rồi Bắc Việt đã nói cái gì, xúc động là ma quỷ, hay là nàng nên quay về an ủi nam nhân nào đó đang chăn đơn gối chiếc, cũng không thể nhất thời xúc động mà khiến hắn bùng nổ được.
Lãnh Hạ vươn vai đứng dậy, đang định nói với Tiêu Phượng và Tiểu Quai là nàng phải về, nhưng còn chưa kịp nói, một tiếng hắng giọng đã vang lên.
"Khụ!"
Trong tiếng khụ này có ấm ức, oán niệm, làm nũng, khiến lòng nàng cảm thấy hổ thẹn, ừm, cần phải vuốt giận.
Vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt chó con đi lạc điển hình.
Mỗ nam oán niệm lượn lờ, trong ưng mâu hiện rõ sự lên án, giọng nói triền miên: "Tức phụ......"
Cảm giác áy náy càng đậm!

Đại mãnh thú thi thoảng giả vờ yếu đuối liền khiến mỗ nữ nổi lên tình mẫu tử, ôm chầm lấy hôn rồi hôn một cái, làm mỗ nam cười vô cùng vui vẻ.
Góc áo bị kéo xuống, Lãnh Hạ vừa cúi đầu đã thấy ánh mắt chờ mong của băng sơn tiểu khốc nam: "Sư phụ....."
"Lãnh Hạ......" Tiêu Phượng ở bên cạnh lập tức phối hợp rất ăn ý.
Từ một cái bánh bao lạnh chó cũng không thèm, đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, chỉ trong chớp mắt đã biến thành bánh thơm ngào ngạt, khiến nàng có chút khó tiếp nhận.
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, ánh mắt đầy lãnh khí đảo qua hai người, Tiêu Phượng và Chiến Tiểu Quai nhất thời liên thủ kháng địch, hai đôi hạnh mâu giống nhau như đúc ném trả cho hắn ánh mắt khiêu khích.
Mày kiếm giương lên, lập tức đáp trả, lần này mỗ có chuẩn bị mà đến, một chút lo lắng cũng không có.
Lãnh Hạ đang nghi hoặc tại sao người này lại có lòng tin như thế thì thấy hắn xách một tiểu nha đầu từ sau lưng ra, đôi mắt vừa sợ hãi vừa cố chấp kia có vài phần quen mắt........
Tả Loan Loan?
Đây không phải là bé gái vì một quả táo mà bị Chiến Tiểu Quai túm lấy không buông trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai sao?
Tả Loan Loan bị xách lên như xách gà, vì là cháu gái Thừa tướng đương triều nên từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ bị đối xử như thế, vành mắt lập tức đầy nước, tội nghiệp nhìn Chiến Tiểu Quai, cầu cứu: "Thái tử ca ca, cứu Loan Loan!"
Thân thể nho nhỏ cứng đờ, Chiến Tiểu Quai lại tỏa ra lãnh khí.
Hắn nói nhanh như tên bắn: "Sư phụ và Nhị thúc quay về đi, ở trong cung lâu như thế chắc Nhị thúc rất nhớ nhung, chạy bộ tập võ các thứ con đều có thể tự làm được, nếu có chuyện thì con sẽ đến quý phủ tìm người, sư phụ đi thong thả, con hồi cung luyện võ đây!"
Kinh ngạc nhìn Chiến Tiểu Quai xoay người rời đi, đứa bé này trong suốt năm năm chưa bao giờ nói một câu dài mà trôi chảy như thế, nhất là bóng lưng kia có thêm vài phần chạy trối chết.
Lãnh Hạ lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Quai giống một đứa trẻ năm tuổi, không khỏi nhìn về phía Tả Loan Loan với một ánh mắt kính ngưỡng.
Cô bé này, thâm tàng bất lộ a!
Từ lúc bắt đầu đi học, Tả Loan Loan đã làm thư đồng của nó, luôn ở bên cạnh, giống như một cái đuôi theo sau Tiểu Quai, cô bé nhỏ như vậy nên không biết gì cả, chỉ sùng bái công phu học thức và phong thái của tiểu Thái tử, đáng tiếc tính tình Chiến Tiểu Quai cực kỳ giống cậu nó là Tiêu Chấp Vũ, già dặn, trầm ổn, người lạ chớ gần.
Nhất là tất cả mọi người đều biết trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, đã khó hiểu túm lấy một bé gái, nên mỗi lần thấy Tả Loan Loan ở cạnh nó liền dùng ánh mắt mập mờ che miệng cười trộm, cái gì mà Thanh mai trúc mã hai đứa vô tư tất cả đều bay vào trong tai nó, lúc đầu, Chiến Tiểu Quai không biết gì cả, chẳng qua chỉ cảm thấy ngày nào cũng có một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược đi theo......
Phiền, rất phiền.
Cô bé không ngừng lải nhải ở bên cạnh: "Thái tử ca ca, cái gì huynh cũng biết, thật là lợi hại!"
Lại còn vỗ tay sùng bái: "Thái tử ca ca, huynh biết cả công phu, thật là lợi hại!"
Sau này, khi đã hiểu ý của câu thanh mai trúc mã hai đứa vô tư, Chiến Tiểu Quai nổi giận.
Nó quyết định tránh xa tiểu cô nương đáng ghét này, vì thế nên nó thỉnh giáo Chiến Thập Thất, giật tóc, làm bẩn váy, dùng sâu dọa, nhưng dù thế nào, tiểu cô nương này vẫn cứ hai mắt đỏ hồng lảo đảo chạy theo nó: "Thái tử ca ca...."
Chiến Tiểu Quai thầm nghĩ ngửa mặt lên trời mắng to một câu, đi con mẹ nó Thái tử ca ca!
Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, băng sơn tiểu khốc nam không thể làm gì khác ngoài nhịn xuống, tiếp tục tỏa đầy lãnh khí, dùng hành động thực tế cho thấy lập trường của bản thân, đó chính là trốn.
Ta không thể trêu vào, còn không trốn được chắc?
Cho nên, Chiến Tiểu Quai áp dụng điều được sư phụ dạy dỗ, cũng chính là Lãnh Hạ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nó cố gắng giữ vững sự uy nghi của Thái tử rồi dùng tốc độ nhanh nhất biến mất.

Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, sợ hãi cảm thán, tốc độ này, không kém lão tử lúc đến là mấy a!
Hắn buông lỏng tay, tiểu cô nương lập tức rơi xuống đất, lảo đảo hai bước rồi đứng thẳng, quay đầu lại nhìn hắn, không dám động đậy.
Chiến Bắc Liệt ra lệnh một tiếng: "Đuổi theo!"
Tả Loan Loan lập tức cười tươi, chạy theo: "Thái tử ca ca, chờ Loan Loan với!"
Tiêu Phượng cười ngả nghiêng, nhìn con trai có chút hả hê, cầm hạt dưa lên cắn răng rắc, tiện thể ném cho Chiến Bắc Liệt một ánh mắt: Con ta chạy rồi, còn lão nương, ngươi định giải quyết như thế nào?
Chiến Bắc Liệt mỉm cười, nhướn mi đáp lại: Giải quyết ngươi chỉ là một bữa ăn sáng!
Lãnh Hạ bật cười, ngồi xuống, nếu mỗ nam nhân có thể giải quyết được Chiến Tiểu Quai, vậy thì nhất định Tiêu Phượng cũng sẽ không được thoải mái, nàng khoanh tay lại, một chút lương tâm cũng không có, chuẩn bị xem tỷ muội tốt bị giải quyết như thế nào?
Hạnh mâu trợn lên: Muội không nghĩa khí!
Lãnh Hạ nhìn trời, giả vờ không phát hiện.
Một mùi hương Long Tiên Hương thanh nhã bay tới, Tiêu Phượng nghiêng đầu sang nhìn, thấy Chiến Bắc Diễn mặc long bào cao quý, mắt hồ ly hơi híp lại, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới, rõ ràng không khác gì bình thường nhưng Tiêu Phượng lại nhướn mày.
Không đúng!
Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cảm tình đã hơn mười năm, một động tác, một ánh mắt của đối phương cũng có thể hiểu rõ, lúc này, Tiêu Phượng cũng cảm thấy, có vấn đề lớn!
Trên long bào cao quý, không có một nếp nhăn nào, không đúng!
Trong đôi mắt híp lại kia, có xuân sắc nhè nhẹ, không đúng!
Bước chân chậm rãi, có một chút nhẹ nhàng, không đúng!
Trong nụ cười biếng nhác kia, có một chút chờ mong, không đúng!
Trước khi ra ngoài, cố ý là phẳng long bào, mặt mày hàm xuân, bước chân nhẹ nhàng, nụ cười vui vẻ, hắn thấy ba người ở trước mặt liền sửng sốt, trong mắt nhanh chóng lướt qua tia hoảng loạn, rồi hồi phục bình tĩnh nhanh như chớp.
Không cần nhiều, chỉ trong một cái chớp mắt kia, vẻ hoảng loạn đã bị Tiêu Phượng tóm được!
Mỗ nữ nghi hoặc nhìn a nhìn, càng nhìn lòng càng hoảng, trong lòng đầy đố kỵ, thở hổn hển nghiến răng, nên không hề chú ý đến ý cười trong mắt Lãnh Hạ, tên hồ ly gian xảo kia nếu muốn làm chuyện xấu thì một con dê ngốc như ngươi sẽ không túm được đâu!
Một cơn gió ào đến, một thiếu niên mặc tử y lao vút qua, hét to một câu với Chiến Bắc Diễn: "Hoàng huynh, xúc động là ma quỷ! Thiên kim phủ Trịnh thái y sao có thể so với Hoàng tẩu?"
Nói xong liền trợn mắt, ánh mắt gian xảo đảo xung quanh rồi che miệng lao đi.
Bãi cỏ vừa được yên lành lại bị tàn phá, phía sau, Niên Tiểu Đao vừa chạy vừa gào: "Ngươi mà không dừng lại, ta sẽ cho ngươi ngủ ở phòng khách!"
"Nếu Bản vương dừng lại, có lẽ cũng phải quỳ chà xát y bản!"
Mấy người mỉm cười nhìn đôi tiểu phu thê kia chạy xa, chỉ có Tiêu Phượng là nhướn thẳng mày, ngơ ngẩn hỏi: "Lãnh Hạ, vừa rồi muội nghe thấy cái gì?"
Lãnh Hạ thành thật trả lời: "Thiên kim phủ Trịnh thái y."
Ngay lập tức, mỗ nữ nhảy dựng lên, trên mặt đầy ý chí chiến đấu, lao về phía Chiến Bắc Việt vừa chạy tới, vừa đi vừa mím môi, oán hận lẩm bẩm: "A, hồ ly tinh kia, dám đoạt nam nhân của lão nương? Lão nương cho ngươi vào đứng ra ngang!"
Đi được nửa đường chợt dừng bước.
Hạnh mâu trợn trừng nhìn mỗ Hoàng đế đang đứng chôn chân tại chỗ như là không biết phải làm sao: "Đứng thẳng lên cho lão nương!"
Chiến Bắc Diễn lập tức đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, mặc long bào quý phái, càng làm tôn lên vẻ tuấn tú thanh nhã của hắn.
Làm Tiêu Phượng tàn bạo giậm chân một cái: "Đứng tại chỗ nói một vạn lần, Chiến Bắc Diễn yêu Tiêu Phượng!"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng run lên một cái, hai người này, rất ghê!

Chiến Bắc Diễn lại rất nghe lời, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên, khi hắn vừa đọc lần đầu tiên thì Tiêu Phượng mới thấy thỏa mãn, giận dữ đi dạy dỗ hồ ly tinh.
Đến tận khi mỗ nữ nhân chạy đi xa, ba người ở lại vẫn nghe được tiếng oán giận của nàng: "Áo choàng hồ ly chết tiệt, về sẽ xé rách, con ngươi hồ ly gian tà, dám hàm xuân, cái chân hồ ly đê tiện, dám đi gặp người khác, dám đi vụng trộm, dám đi vụng trộm, chờ đấy, ta về sẽ trừng trị ngươi...."
Chiến Bắc Liệt vỗ vỗ bả vai Hoàng huynh, an ủi: "Oan ức!"
Mỗ Hoàng đế lại không thấy oan ức chút nào, giờ mới cười thật lòng, khóe môi không tự chủ mà càng cong lớn, mắt hồ ly híp lại thành hình trăng khuyết, vô cùng vui vở, ảo tưởng đến hình ảnh mỗ nữ nhân xé rách long bào của hắn, a, thật là chờ mong........
Lãnh Hạ nhướng mắt, thấy môi Mỗ Hoàng đế mở ra khép lại, nàng ngạc nhiên nói: "Thật sự đọc a?"
Trên khuôn mặt tuấn tú nhu hòa của Chiến Bắc Diễn hiện ra vẻ chịu đựng, dung mạo tuấn lãng của hắn được tắm trong gió xuân nên càng trở nên rực rỡ, hắn dương dương đắc ý nghĩ, các người làm sao hiểu được lạc thú khi bị Phượng nhi phạt!
Tiêu Phượng mãi mãi cũng không thể nghĩ ra Chiến Bắc Diễn có ý định gì, một con dê ngốc đương nhiên sẽ không biết trong lòng hồ ly rốt cuộc là vòng quanh bao nhiêu vòng.
Một đơn thuần khiến kẻ khác giận sôi.
Một gian xảo khiến lòng người oán thán.
Nhưng một đôi như thế, dù qua vài chục năm vẫn ân ái như thuở ban đầu.
Lãnh Hạ nghĩ, trong đó, hồ ly này cũng phải bỏ ra nhiều.
Khóe môi không tự chủ mà cong lên, vui mừng cho Tiêu Phượng và ủng hộ cho phần tình cảm này, chớp chớp mắt thì thấy Chiến Bắc Diễn vừa lẩm nhẩm đọc vừa ném cho nàng ánh mắt ai oán.
Đương nhiên nàng hiểu là tại sao, mỗi lần nàng ở Trường An, hai người luôn luôn tỷ muội tình thâm ở chung với nhau, hoàn toàn lạnh nhạt với hai nam nhân này, nghĩ lại một phen thì nàng ở đây ngày nào, Tiêu Phượng hình như luôn ở bên nàng ngày ấy, ban ngày cùng ăn, ban đêm cùng ngủ, không hề liếc mắt đến mỗ Hoàng đế chút nào.
Cho nên mới ép hắn phải ra vờ vượt tường, kích thích nữ nhân kia một chút!
Lãnh Hạ cười xin lỗi rồi kéo tay Chiến Bắc Liệt: "Đi, về nhà thôi!"
Nam nhân ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nàng nghi hoặc nhìn thì thấy đôi mắt vốn là chó con đi lạc thì giờ đã thành mắt sói xanh lè, đang thèm nhỏ dãi nhìn mình, Lãnh Hạ ho khan hai tiếng, lui về phía sau một bước.
Chiến Bắc Liệt tiến lên một bước.
Lãnh Hạ lại lui, Chiến Bắc Liệt lại tiến.
Hắn dần dần áp sát, dồn mỗ nữ nhân đến tận chân tường, ngầm nghĩ câu nói vừa nãy thì cảm thấy oán khí trong lòng đã biến mất không ít, nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra: "Tức phụ, nàng còn biết về nhà?"
Lãnh Hạ lập tức thức thời: "Trước khi ngươi tới, ta đã định đêm nay sẽ về!"
Oán khí lại tiêu mất vài phần, Chiến Bắc Liệt âm thầm phỉ nhổ chính mình, chỉ một câu như thế thôi mà hắn đã không thể giận tiếp được.
Hắn cười gằn, cúi đầu xuống áp lên môi nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tức phụ, giải quyết xong Chiến Tiểu Quai và Hoàng tẩu, còn lại...... nàng hiểu chứ?"
Đương nhiên Lãnh Hạ hiểu, còn lại chẳng phải là mình sao........
Phượng mâu trong trẻo vụt sáng, hàng mi dài sượt qua gò má Chiến Bắc Liệt, xúc cảm ngưa ngứa lao thẳng đến tim hắn, nam nhân chậm rãi áp môi xuống, Lãnh Hạ ôm lấy cổ hắn, phượng mâu mỉm cười đáp lại.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, gió xuân nô đùa qua các phiến lá, vang lên những tiếng xào xạc vui tai, ánh trăng bàng bạc thay thế ánh vàng rực rỡ của mặt trời, phủ khắp thế gian.
Ngoài Ngự hoa viên, Đại Tần Hoàng hậu tìm khắp cả Hoàng cung cũng không tìm được hồ ly tinh kia, liền mím môi quay lại........
Ở giữa Ngự hoa viên, Đại Tần Hoàng đế đang đứng nghiêm, hai mắt cong cong, lẩm nhẩm đọc lần thứ một nghìn ba trăm bảy mươi tám: "Chiến Bắc Diễn yêu Tiêu Phượng......."
Một trận gió ào đến, Việt Vương gia giương nanh múa vuốt chạy qua.......
Lại một trận gió ào qua, Việt Vương phi thở hổn hển đuổi theo.......
Mà ở một góc tường, Đại Tần Chiến thần và Tây Vệ Nữ hoàng đang nhu tình ôm hôn, dùng môi để truyền bá quan hệ bang giao hòa thuận giữa hai nước.......
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt ôm ngang Lãnh Hạ lên, áo bào màu đen tung bay, lao vút về hướng Liệt Vương, nữ tử trong lòng được ôm như trân bảo, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe tiếng gió thổi bên tai và tiếng tim đập thình thịch của người nào đó.

Bình Luận (0)
Comment