“Ta không định rời khỏi đây!” Bạch Tiểu Mễ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như
thần tiên của Lý Mặc Nhiên, trước kia biết da hắn rất trắng, dù râu đen
che kín nhưng nàng vẫn thấy da hắn dưỡng quá tốt, hiện tại nhìn lại,
nàng cảm thấy so với khuôn mặt đầy râu kia, quả thật khác biệt quá lớn.
Nguyên lai trên khuôn mặt hắn đôi mắt là đẹp nhất, hiện tại đôi con
ngươi kia như hai viên ngọc đen xứng với ngũ quan xuất sắc càng khiến Lý Mặc Nhiên tuyệt mỹ xuất trần, tuy nàng không dễ bị cái đẹp khống chế
nghiêm trọng nhưng đối với mỹ nhân thì quả thực lực miễn dịch có thấp
một chút, Bạch Tiểu Mễ không dám khẳng định, nếu trước kia Lý Mặc Nhiên
dùng dung mạo này đối mặt với nàng, có lẽ nàng đã sớm bị hắn phá vỡ rồi.
“Nương tử ở đâu vi phu ở đấy!” Lý Mặc Nhiên gật đầu, thật ra khi tới đây hắn cũng có nghĩ tới vấn đề này, nếu nương tử ở đây, hắn ở lại chỗ này
cũng không phải không được, dù sao phủ Lam Tinh cũng đã giao cho Lý Cảnh Nhiên, tin tưởng về phương diện quản lý thì Lý Mặc Nhiên càng thích hợp hơn so với hắn.
“Vậy phủ Lam Tinh thì sao?” Bạch Tiểu Mễ vẫn nhìn vào đôi mắt đẹp quá
phận kia, càng nhìn càng như bị đôi con ngươi thâm thúy hút vào bên
trong.
Cảm giác cuộc thương lượng bất lợi, Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía chân
giường mới phát hiện bừa bộn, khiến nàng lập tức nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt của hai người đêm qua, mặt nhất thời đỏ lên.
“Phủ Lam Tinh còn có Cảnh Nhiên? Những việc này nương tử không cần lo
lắng, Cảnh Nhiên rất có năng lực quản lý!” Đối với bản lĩnh của Nhị đệ
nhà mình, Lý Mặc Nhiên tự nhiên tin tưởng.
Bạch Tiểu Mễ không nói tiếp, nếu hắn muốn ở lại cũng tốt, hơn nữa nàng
vốn đã thích hắn, cùng người trong lòng chung một chỗ, nàng tự nhiên chờ mong.
“Được rồi! Nhìn tiểu công tử khá đẹp, bản phu nhân sẽ cố thu ngươi, dù
sao bản phu nhân cũng không thiếu một chút tiền nhỏ ấy!” Tâm tình Bạch
Tiểu Mễ tốt liền dõng dạc vỗ bả vai Lý Mặc Nhiên, một bộ dáng đắc ý.
“Ha ha ha! Vậy về sau vất vả cho nương tử rồi!” Lý Mặc Nhiên nhìn bộ
dáng đáng yêu của nàng, khóe miệng hiện ý cười, lập tức như chim lớn nép trên bờ vai nhỏ xinh của nàng, đương nhiên Lý Mặc Nhiên không chế lực
đạo cực tốt nên Bạch Tiểu Mễ không cảm thấy hắn nặng.
“Được rồi! Quan trọng là bản đại gia có thịt ăn, bảo đảm đem tiểu công
tử dưỡng trắng trẻo mập mạp!” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên thức thời
như vậy, lập tức đem bả vai dày rộng kia kéo vào trong lòng.
“Nương tử, nàng thật tốt!” Lý Mặc Nhiên vẫn làm bộ dáng “chim lớn”.
Lúc này nếu có người đi ngang qua, nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh cực
kỳ quỷ dị, một mỹ nam tử tuấn mỹ tuyệt luân vẻ mặt thâm tình dựa vào
trong lòng một thiếu nữ mỹ lệ, hình ảnh kia có bao nhiêu quái dị.
Đáng tiếc hai người căn bản đều không chú ý tới hình ảnh này, họ đang đắm chìm trong khung cảnh ấm áp vui đùa.
“Cốc cốc cốc” “Đại ca, đại tẩu, Mạc tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân
cùng Mạc thiếu gia qua đây!” Ba tiếng đập cửa rất nhỏ vang lên, giọng Lý Thụy Nhiên có chút gượng gạo vang lên bên ngoài cửa.
“À!” Thiếu chút nữa đã quên, bọn họ còn có quái thú cần giải quyết? “Ai
ôi!” Nghĩ đến chính sự, Bạch Tiểu Mễ nhất thời kích động muốn đẩy Lý Mặc Nhiên ra, nhưng người vừa nhúc nhích, toàn thân bắt đầu đau mỏi.
“Nương tử, nàng không sao chứ!” Lý Mặc Nhiên nhanh chóng đỡ lấy Bạch
Tiểu Mễ suýt chút nữa muốn rơi xuống đất, có chút mất hứng vì nàng đẩy
mình ra, đẩy hắn ra thì thôi vậy mà còn không cẩn thận thiếu chút nữa
rơi trên đất, bất quá nhìn hậu quả nàng phải chịu vì bản thân hắn đêm
qua không biết tiết chế tạo thành, Lý Mặc Nhiên vốn mất hứng liền biến
thành đau lòng cùng áy náy.
Lý Thụy Nhiên đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Bạch Tiểu
Mễ, trong lòng có chút khẩn trương nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa
xông vào, nếu khi trước thì có lẽ sẽ làm vậy nhưng hiện tại đại ca ở
trong, Tiểu Mễ hẳn không có việc gì, Lý Thụy Nhiên cúi đầu có chút mất
mác nhìn dưới mặt đất.
“Tên hỗn đản chàng còn hỏi à, nếu không phải tại chàng, ta có thể biến
thành dạng này sao?” Bạch Tiểu Mễ phẫn nộ trừng mắt hướng tên đầu sỏ gây nên, nếu không phải tên chết tiệt nhà hắn, hiện tại trên người nàng sẽ
không đau như vậy?
“Được được, đều là lỗi của vi phu!” Lý Mặc Nhiên gật đầu làm một bộ dáng thê nô, thật cẩn thận đỡ Bạch Tiểu Mễ trở về nằm trên giường.
“Không được, ta còn có việc phải làm?” Bạch Tiểu Mễ vừa mới bị nằm
xuống, nghĩ trong phòng khách còn có người đang chờ mình, lập tức lại
muốn ngồi dậy nhưng Lý Mặc Nhiên tay mắt lanh lẹ liền đem Bạch Tiểu Mễ
đè xuống.
“Nương tử hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp giao cho vi phu là được!” Về chuyện quái vật, Vũ đã hướng hắn báo qua, cũng từ Tam đệ nói biết rõ
hai nhà tính toán chuyện hợp tác, nếu hắn ở đây, hắn sao có thể để nương tử vất vả, những việc nặng này nên để nam nhân làm.
“Cái gì giao cho chàng, Lý Mặc Nhiên, chàng nghe kỹ cho ta, chúng ta là
phu thê, phu thê vốn nên có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, nếu chàng còn lấy phương thức như ở phủ Lam Tinh đối đãi với ta, vậy thừa dịp
hiện tại hai người cảm tình không sâu, chàng nên sớm rời khỏi đây đi!”
Kỳ thật Lý Mặc Nhiên nói không sai nhưng Bạch Tiểu Mễ nghe xong lời này
bỗng nhớ tới phủ Lam Tinh lúc trước, Lý Mặc Nhiên gặp khó khăn liền trực tiếp đưa nàng đi, cho nên mới nhất thời tức giận.
Nàng nghiêm mặt trừng mắt nhìn Lý Mặc Nhiên, biểu tình quyết tuyệt.
Mặt Lý Mặc Nhiên nhất thời cũng đen lại, đương nhiên nguyên nhân hắn tức giận là chuyện Bạch Tiểu Mễ để hắn rời đi.
Chẳng lẽ nàng không có một chút cảm tình nào với hắn sao? Cho dù chuyện
đã xảy ra đêm qua mà vẫn có thể dễ dàng nói để hắn ra đi sao, nàng cứ
như vậy không muốn cùng hắn sống chung một chỗ sao.
Lý Mặc Nhiên rất tức giận nên nhất thời không nói gì, cũng thờ ơ nhìn
Bạch Tiểu Mễ, trong lòng nàng cũng bực bội nên không cam lòng yếu thế
nhìn chằm chằm trở lại, chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp,
vừa rồi nhìn như tức giận nên mới nói như vậy nhưng cũng là lời trong
lòng của nàng, nếu Lý Mặc Nhiên vẫn như trước, vậy thì hai người nên sớm tách ra thì tốt hơn.
Tuy nàng cực kỳ thích cảm giác được Lý Mặc Nhiên che chở nhưng nàng không muốn làm sủng vật trốn trong lòng hắn.
Rất lâu sau hai người không ai nói chuyện, mà nét mặt Lý Mặc Nhiên cũng
không buông lỏng, Bạch Tiểu Mễ nhất thời có chút thất vọng, quả nhiên là nàng hy vọng xa vời? Kỳ thật nàng cũng chỉ muốn phu thê đối đãi ngang
hàng mà thôi, quả nhiên không thể trông cậy vào nam nhân cổ đại.
Bạch Tiểu Mễ quay đầu không nhìn Lý Mặc Nhiên, xốc chăn xuống giường,
ngay sau đó cả người Bạch Tiểu Mễ bị đôi tay dài nhốt chặt, cả người rơi vào một cái ôm kiên cố ấm áp.
“Nàng đúng là nữ nhân nhẫn tâm, nữ nhân nhẫn tâm!” Giọng nói Lý Mặc Nhiên có chút run rẩy.
Chợt thấy nét mặt Bạch Tiểu Mễ thất vọng cùng quyết tuyệt, Lý Mặc Nhiên
vốn bình tĩnh nhất thời luống cuống, hắn rất tức giận vì nàng để hắn đi, nàng căn bản không rõ, hắn có bao nhiêu thích nàng, hoặc là yêu nàng.
Không có nàng, cuộc sống của hắn tựa hồ hoàn toàn không có ý nghĩa, nàng giống như tim của hắn, đã không có tim, hắn làm sao có thể sống trên
thế giới này.
Vốn cho rằng trải qua đêm qua, nàng sẽ không còn sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi hắn, nhưng chưa được bao lâu, vừa rồi còn mới tốt đấy thôi? Vì sao bỗng nhiên biến thành như vậy, hắn không biết rốt cuộc mình nói sai
điều gì? Nương tử vì sao lại có phản ứng lớn như vậy.
Chuyện ở phủ Lam Tinh, chẳng lẽ nương tử sở dĩ muốn rời khỏi là vì hắn đưa nàng về Hắc Phong trại sao?
“Kỳ thật, Lý Mặc Nhiên… chúng ta… chúng ta không thích hợp!” Bạch Tiểu
Mễ bị Lý Mặc Nhiên ôm chặt, kỳ thật nàng cũng không nỡ, là nàng vô cùng
không nỡ rời khỏi hắn.
Có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ nàng khác người, Lý Mặc Nhiên làm vậy
không chỗ nào có thể chỉ trích nhưng nàng lại không cho là vậy, thế giới này khác thế giới hiện đại, chỉ cần nàng nhượng bộ lần này, về sau sẽ
còn vô số chuyện phát sinh, chẳng lẽ nàng cứ ở nơi gọi là an toàn kia mà lo lắng hay sao?
Nếu nàng không thích hắn, có lẽ nàng có thể làm được nhưng sau khi thích thì cái gì cũng không thể.
Nghe xong lời này, Lý Mặc Nhiên cứng đờ người, tay ôm Bạch Tiểu Mễ cũng cứng chặt, cả người bất động.
Bởi vì bị Lý Mặc Nhiên ôm từ phía sau nên Bạch Tiểu Mễ không nhìn ra
biểu tình của Lý Mặc Nhiên, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, bất quá
nàng biết không dễ dàng thuyết phục hắn, vừa nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ
không biết là nên may mắn hay thở dài bất đắc dĩ.
“Đại ca, đại tẩu!” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng Lý Thụy Nhiên khiến hai người kinh ngạc.
“Lý Thụy Nhiên, đệ đi trước nói với Mạc tộc trưởng và tộc trưởng phu
nhân một câu, chờ một lát ta qua liền!” Bạch Tiểu Mễ bị Lý Mặc Nhiên ôm, chỉ có thể ngẩng đầu nói với người ở ngoài cửa.
“Ừm!” Lý Thụy Nhiên lên tiếng, sau đó truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng xa.
“Vì sao?” Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Lý Mặc Nhiên mang theo giọng khàn khàn vang lên từ phía sau.
“Lý Mặc Nhiên, chàng cho ta là cái gì?” Bạch Tiểu Mễ thở dài một hơi,
lời nàng vừa nói còn chưa đủ hiểu sao? Yêu cầu của nàng chỉ là hai người yêu nhau cùng đồng cam cộng khổ mà thôi.
“Nương tử, nàng là thê tử của Lý Mặc Nhiên ta, là thê tử cả đời, thê tử
duy nhất!” Lòng tham của hắn nhỏ, cũng chỉ chứa được một người là nàng,
còn nàng?
“Thê tử, thê tử trong mắt chàng là cái gì? Sủng vật? Chỉ cần chàng
nguyện ý, khi vui vẻ thì trêu chọc, mất hứng thì ném sang một bên, chàng muốn đặt chỗ nào cũng được sao? Có nguy hiểm liền đem giấu đi? Nếu đây
là cách chàng đối đãi với thê tử, vậy chúng ta thật sự không thích hợp.” Bạch Tiểu Mễ nói.
Bạch Tiểu Mễ nhìn qua rất quyết liệt nhưng trong lòng cũng không hề
thoải mái, thậm chí có thể nói là khổ sở, dù sao Lý Mặc Nhiên là người
nàng thích đầu tiên khi đến thế giới này, đồng thời cũng là người đầu
tiên đối tốt với nàng, có đôi khi Bạch Tiểu Mễ thậm chí đã nghĩ cứ như
vậy thỏa hiệp với hắn cũng tốt.
Nghĩ đến thỏa hiệp, nàng đã có thể đoán được tương lai hai người ở chung ra sao, không có việc thì không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện?
Lo lắng bản thân sẽ mềm lòng, Bạch Tiểu Mễ đưa tay muốn tách tay Lý Mặc Nhiên đang ôm mình.
“Nương tử, vi phu chưa từng coi nàng là sủng vật, thật đấy!” Nương tử
làm sao có thể là sủng vật, Lý Mặc Nhiên cũng không phải là người nuôi
dưỡng sủng vật, nương tử là độc nhất vô nhị, là máu là thịt của hắn.
Không cách nào dứt bỏ.
“Lý Mặc Nhiên, thôi, hôm nay chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa? Ta muốn đi gặp khách!” Biết Lý Mặc Nhiên căn bản không hiểu ý tứ của mình, trên thế giới này nam tử đối đãi yêu thương với nữ tử là bình thường,
quan niệm này đã thâm căn cố đế, cho nên hắn căn bản là không cách nào
lý giải được suy nghĩ của nàng.
Nghĩ đến còn có khách đang chờ, Bạch Tiểu Mễ trước muốn giải quyết nguy cơ trên đảo.
“Nương tử, nàng đừng rời khỏi ta!” Lý Mặc Nhiên không buông Bạch Tiểu
Mễ, hắn vừa thấy vẻ mặt nương tử nhìn hắn tràn đầy thất vọng, nhưng vì
sao chứ?
Cho đến giờ, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy chính mình đã biểu đạt rõ ràng, còn
bộ dáng Lý Mặc Nhiên hiển nhiên vẫn là chưa hiểu, trước kia hắn rất
thông minh, chỉ gặp phải chuyện của bản thân hắn mới như vậy, thật không biết nàng nên cao hứng vì Lý Mặc Nhiên cuồng dại đối với nàng, hay nên
tức giận vì vào thời điểm mấu chốt hắn lại không thông suốt.
“Lý Mặc Nhiên, chàng ở lại ngẫm lại lời ta vừa nói, suy nghĩ cẩn thận
rồi tìm ta!” Bạch Tiểu Mễ thỏa hiệp, không còn cách nào khác, ai bảo
nàng thích nam nhân này chứ? Trước kia bộ dáng hắn như gấu mà nàng còn
thích, huống chi hiện tại.
“Cùng đi đi!” Lý Mặc Nhiên tự nhiên không phải người không quan tâm đến
đại cục, nhìn nương tử khó chịu như vậy, vốn muốn nói nàng ở lại nhưng
vừa nghĩ đến phản ứng mãnh liệt vừa rồi, Lý Mặc Nhiên liền trầm mặc.
Có điều trầm mặc không có nghĩa là Lý Mặc Nhiên không có biện pháp, Lý
Mặc Nhiên lưu loát mặc quần áo cho Bạch Tiểu Mễ, sau đó không mặc kệ
nàng phản đối ra sao liền ôm nàng đi hướng đại sảnh, dù sao hai người
cũng là phu thê danh chính ngôn thuận, ôm cũng không sao.
“Lý Mặc Nhiên, chàng mau buông ta xuống!” Lát nữa bị người nhìn thấy
thật rất mất mặt đó! Bạch Tiểu Mễ biết Lý Mặc Nhiên yêu thương nàng nên
mới làm như vậy, nhưng da mặt nàng không có dày đến nỗi không quan tâm
đến ánh mắt người xung quanh đâu!
“Trừ phi nương tử tốt hơn, nếu không vi phu sẽ không thả!” Lý Mặc Nhiên
kiên trì ôm nương tử nhà mình, trong lòng hắn đã tính kế, cứ như vậy mọi người đều biết nương tử là của hắn, muốn mơ ước cũng cần phải có thực
lực.
“Hừ!” Đây không phải vô nghĩa sao? Muốn tốt hơn đâu có dễ dàng như vậy.
Bạch Tiểu Mễ biết Lý Mặc Nhiên cố chấp, cho nên không nhiều lời, người
khác nhìn thì nhìn! Bất quá trước kia xem ti vi hay đọc truyện đều có
cảnh dùng nội công chữa thương, không biết nội công không biết tên này
của nàng có thể chữa thương được hay không.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ lập tức dựa theo kinh mạch, khí trắng bắt đầu di động toàn thân.
Khí trắng đi qua nơi nào, nơi đó đều mát rượi thoải mái, cảm thấy đã có
hiệu quả, Bạch Tiểu Mễ hưng phấn điều động thêm một chút khí trắng đi
lại chung quanh thân thể, quả nhiên sau một vòng, đau đớn trên người tan biến rất nhiều, trời ạ! Cái này so với uống thuốc còn hiệu quả nhanh
hơn?
Bất quá Bạch Tiểu Mễ mới di động khí trắng một vòng, Lý Mặc Nhiên đã đi vào đại sảnh.
Bốn ánh mắt đồng loạt rơi trên người hai người, Lý Thụy Nhiên chỉ nhìn
thoáng qua, lập tức bình tĩnh rời ánh mắt lên chén trà đang uống, hiện
tại Lý Thụy Nhiên đã khôi phục bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ.
Diện mạo người này xuất chúng khó có được, vậy mà có thể sánh bằng với
nhi tử nhà mình, hơn nữa nếu so sánh vẫn hơn một chút so với nhi tử nhà
mình, dù sao người này vừa thấy liền biết là người đứng đầu lâu năm, chỉ cần so phong thái thì nhi tử nhà mình không thể so sánh được.
Người này có lẽ là vi hôn phu của Tiểu Mễ, nếu quả thật có vị hôn phu như vậy, nàng chướng mắt nhi tử cũng là chuyện thường.
Mà lúc này sắc mặt thiếu niên Mạc lại vô cùng phức tập, nhìn Bạch Tiểu
Mễ an tĩnh đứng trong lòng nam tử, nhìn diện mạo xuất chúng của nam tử
kia, trong nháy mắt liền biết mình đã thất tình rồi (Mạc thiếu niên đơn
phương cho là vậy).
“Các vị hảo, bỉ nhân Lý Mặc Nhiên là phu quân của Tiểu Mễ!” Trái ngược
với tâm tư khác thường trong lòng những người khác, Lý Mặc Nhiên thoải
mái tự giới thiệu, thái độ tốt vô cùng, không có bất luận cảm giác gì
như tài trí hơn người.
“Lý công tử hảo, ta là Mạc Viêm Kiếm, đây là nội nhân của Mạc mỗ, đây là tiểu nhi Mạc Nguyên!” Mạc tộc trưởng cũng cười rồi giới thiệu.
“Lý mỗ tại đây đa tạ Mạc tộc trưởng đã chiếu cố nương tử và Tam đệ, Mạc
tộc trưởng có chuyện gì cứ nói, chỉ cần Lý mỗ có thể làm được nhất định
sẽ không chối từ.” Tiểu Mễ thuận lợi ở nơi này như vậy, tuy không thiếu
năng lực của chính nàng nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của người
ta, trên lễ tiết Lý Mặc Nhiên tất nhiên không thể thất lễ.
“Lý công tử khách khí rồi, đây là Tiểu Mễ có bản lĩnh, chúng ta không giúp được gì!” Mạc tộc trưởng tươi cười khiêm tốn nói.
“Thật ngại quá, Mạc tộc trưởng, Mạc phu nhân, Mạc thiếu gia, để ba vị
phải đợi lâu!” Cảm giác toàn thân đã thư thái rất nhiều, Bạch Tiểu Mễ
được Lý Mặc Nhiên buông tay thì tâm tình cũng tốt hơn.
“Không có việc gì, không có việc gì, là tiểu biệt thắng tân hôn thôi!
Chúng ta có thể lý giải!” Mạc phu nhân cười khanh khách nói, lời vừa nói ra, Bạch Tiểu Mễ vốn không cảm thấy có gì liền nhất thời đỏ lên, cuối
cùng trừng mắt liếc người gây chuyện Lý Mặc Nhiên.
Lý Mặc Nhiên trả lại cho nàng một ánh mắt sủng nịnh.
Ánh mắt hai người rơi vào trong mắt người khác liền thành liếc mắt đưa tình, chỉ cười nhìn hai người, không quấy nhiễu bọn họ.
“Khụ! Cái kia, thật ra cháu đã có cách đối phó với quái vật rồi!” Thấy
vẻ mặt mập mờ của mọi người nhìn hai người bọn họ, Bạch Tiểu Mễ ho khẽ
một tiếng rồi nói, cũng là vì muốn dời đi lực chú ý.
Lý Mặc Nhiên cười hiểu rõ, thông minh nhỏ của nàng hắn tự nhiên biết,
nhìn nương tử thẹn thùng, rất khó tưởng tượng người vừa mới quyết tuyệt
để hắn rời đi và người bây giờ lại là cùng một người.
Nghĩ đến giọng điệu không giống nói đùa vừa rồi của nương nử, tươi cười
trên mặt Lý Mặc Nhiên thản nhiên nhìn nàng, ở mặt ngoài nhìn qua như
đang nghe bọn họ bàn bạc nhưng trên thực tế lúc này trong đầu Lý Mặc
Nhiên đã bay về mỗi một câu nương tử nói qua trong phòng, hắn muốn biết
nương tử tới cùng là vì sao muốn rời khỏi hắn.
Bạch Tiểu Mễ ở bên cạnh ra sức giải thích về thuốc nổ, còn có vấn đề đặt bẫy, mà Lý Mặc Nhiên thì tỉ mỉ nhớ lại mỗi câu Bạch Tiểu Mễ nói trong
phòng, sủng vật? Đối với từ này Lý Mặc Nhiên có vẻ khắc sâu, chẳng lẽ
trước kia hắn đối xử với nàng thật sự như sủng vật sao? Hắn không biết!
Lý Mặc Nhiên không hổ là tộc trưởng của tộc hơn mười vạn người, nhớ đi
nhớ lại quả thật khiến hắn nghĩ ra điểm mấu chốt, sủng vật, cùng chung
hoạn nạn, kỳ thật mấu chốt ngay ở hai từ này.
Ý của nương tử có phải không muốn hắn che chở nàng quá kỹ hay không, dù
bất kỳ chuyện gì xảy ra, chuyện không tốt hay thời điểm khó khăn hai
ngươi đều cùng nhau đối mặt, nghĩ tới đây Lý Mặc Nhiên thông suốt sáng
tỏ đồng thời cũng cảm động sâu sắc.