Edit: Skye
Beta: Bé Ka
Thời gian hơn một tháng, Bạch Tiểu Mễ phát hiện mỗi khi nàng tỉnh dậy
đều không cảm thấy giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đầy râu bên cạnh
nữa, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc khi người đó ở cạnh, cảm giác bình thường đó khiến Bạch Tiểu Mễ có chút kì quái, chẳng qua Bạch Tiểu Mễ
không phải người suy nghĩ nhiều.
Nhìn người bên cạnh mặt đầy râu, hơi thở nhịp nhàng, hẳn là không có
tỉnh lại, khiến Bạch Tiểu Mễ hứng khởi đánh giá hắn, ánh mắt dừng lại
trên mặt đại hồ tử.
Cái trán độ rộng vừa phải, da thịt ngoài bộ râu lại phi thường trắng nõn khiến Bạch Tiểu Mễ có chút ngạc nhiên, tay sờ soạng một chút, phát hiện da thịt hắn thế nhưng lại tốt lắm, còn có mũi cao thẳng, đến......
“Nương tử!” Lý Mặc Nhiên đã tỉnh trước khi nương tử nhà mình tỉnh lại,
vốn cho rằng nương tử sẽ thừa dịp tỉnh trước hắn mà xấu hổ rời khỏi
giường trước, nhưng Lý Mặc Nhiên thế nào cũng không có nghĩ đến, nương
tử thế nhưng liền ngắm mình như vậy, ánh mắt kia làm tâm tình Lý Mặc
Nhiên kích động, bất quá đợi đến thời điểm nương tử đưa tay vuốt ve mặt
mình, Lý Mặc Nhiên không thể bình tĩnh được nữa, kịp thời “tỉnh” lại.
Nếu không tỉnh sớm, Lý Mặc Nhiên lo lắng nương tử sẽ phát hiện ra điểm
khác lạ trên khuôn mặt mình, bây giờ vẫn chưa thể để nương tử biết, cho
nên khi tay nương tử vươn tới cánh môi hắn, Lý Mặc Nhiên kịp thời ngăn
nàng lại, thật ra hắn rất muốn hưởng thụ cái vuốt ve này của nương tử,
bất quá không có biện pháp, hắn lo lắng bí mất mình bị phát hiện.
“Sớm nha.” Bạch Tiểu Mễ lén lút, bị người ta bắt được thì xấu hổ, có chút không được tự nhiên chào hỏi.
“Nương tử, sao nàng dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát nữa đi!” Lý Mặc
Nhiên đem tay nương tử tới trước môi hôn nhẹ nàng một cái, rồi lập tức
đem người kéo vào trong lòng, sau đó nói.
Kỳ thật nương tử chủ động đã khiến Lý Mặc Nhiên thật cao hứng, hơn nữa
hiện tại nương tử cũng không có giống ngày thường lui tới có phản cảm
với mình, chuyện này làm Lý Mặc Nhiên kích động đến không chịu được.
Bạch Tiểu Mễ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả thật lúc này cũng hơi
sớm, chỉ là giường bọn họ vừa vặn ở đối diện cửa sổ, cho nên tương đối
sáng, xem ra sau này phải làm rèm cửa sổ mới được, nếu không về sau muốn ngủ nướng cũng khó.
Lại nói nàng tới nơi này đã một thời gian dài, thế nào hiện tại mới nghĩ tới cái vấn đề này? Chẳng qua sau khi tới nơi này, nàng lại không nghĩ
mình sẽ ở đây lâu dài, mà vừa mới quyết định tạm thời định cư, liền bắt
đầu bận rộn làm ruộng trồng cây, bởi vì có chuyện cho nên mỗi ngày đều
phi thường dậy sớm, căn bản không có phát hiện vấn đề này.
Hiện tại sự tình đại khái đã gần như hoàn thành, lúc này mới nghĩ đến vấn đề khác.
Một khi đã tỉnh, Bạch Tiểu Mễ quả thật ngủ không được nữa, liếc người
bên cạnh một cái, thấy hắn nhắm hai mắt lại, mệt mỏi trên mặt tuy rằng
tiêu giảm không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn không được khỏe cho
lắm.
Tay muốn gỡ hai cánh tay đang bám trên eo mình, nhưng lại phát hiện gỡ
thế nào cũng không ra, nâng mày liếc nhìn Lý Mặc Nhiên, vốn là muốn gọi
hắn buông ra, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi kia, lời sắp nói ra lại
nuốt xuống.
Quên đi, không nên quấy rầy hắn, nghĩ như vậy Bạch Tiểu Mễ cũng nhắm hai mắt lại, vốn tính toán không thật sự ngủ, nhưng mắt vừa nhắm lại liền
đi ngay vào giấc ngủ.
Sau khi Bạch Tiểu Mễ ngủ, người lẽ ra đã ngủ liền mở đôi mắt đen sâu,
ánh mắt dừng trên người bên, khóe miệng giương lên một ý cười đắc ý, lập tức đem người ôm sát sau đó bình yên nhắm hai mắt lại.
Thời điểm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, từ khi Bạch Tiểu Mễ đến nơi này, đây là lần đầu tiên nàng rời giường muộn như vậy.
“Nương tử, nàng đã tỉnh!” Lý Mặc Nhiên khóe miệng cong cong, ánh mắt thâm thúy sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mắt hỏi.
“Ừ!” Bạch Tiểu Mễ vừa mới tỉnh lại, cả người còn có chút mông lung, nhìn thấy đôi mắt Lý Mặc Nhiên sáng quắc có thần, sửng sốt một chút, ánh mắt dường như có thể nuốt lấy linh hồn nàng.
“Nương tử!” Thấy bộ dáng đánh yêu hồ đồ của nương tử, Lý Mặc Nhiên trong lòng yêu không được, nhịn không được ở trên khóe miệng nương tử hôn một cái.
Bạch Tiểu Mễ vốn đầu óc còn có chút mơ hồ, sau khi bị hôn mới chân chính tỉnh táo lại, có chút ngây ngốc nhìn Lý Mặc Nhiên, thế nhưng nhất thời
không biết nên phản ứng như thế nào.
Chờ đến lúc phản ứng được, mặt lại có chút nóng đỏ.
Lý Mặc Nhiên nhìn bộ dáng nương tử, trong lòng vui sướng, đem mặt mình
dựa nhẹ vào mặt nương tử hưởng thụ hương thơm trên người thiếu nữ
:“Nguyên lai nương tử cũng sẽ thẹn thùng sao?”
Lời này vừa ra Bạch Tiểu Mễ lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó giận
trừng nam nhân đại hồ tử, người này rõ ràng là được tiện nghi còn khoe
mẽ!
Ôm thân thể mềm mại không nỡ buông tay, thấy nàng càng giãy dụa cánh tay lại càng bám chặt đến khi nàng an tĩnh mới thôi. Càng ở chung càng có
cảm giác sức hấp dẫn của nương tử càng lớn, khiến hắn cũng luyến tiếc
rời đi dù chỉ nửa phần.
Mắt hoa lên, Bạch Tiểu Mễ chỉ thấy mình vẫn ở vị trí ban đầu, sắc mặt có chút đỏ hồng xấu hổ, im lặng một lúc lâu mới phát hiện hóa ra mình bị
Lý Mặc Nhiên đùa giỡn, thẹn quá hóa giận, ngón tay đặt vào cánh tay Lý
Mặc Nhiên bên hông mình, đang chuẩn bị dùng sức cấu véo để giải tỏa sự
tức giận trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu lại ngẩng đầu lại ngây ngẩn cả
người.
Trong gang tấc, đôi mắt thâm sâu và sáng như hai viên ngọc đen kia không chút nào che giấu ôn nhu cùng thương tiếc, nụ cười nhẹ như trăm hoa
cũng chỉ vì đôi mắt đấy mà xuất hiện. Không biết vì sao, nàng có thể cảm giác được tay mình không thể dùng lực, mà giờ phút này Bạch Tiểu Mễ
cũng hoàn toàn đã quên người trước mắt mặt đầy râu, đồng thời nàng cũng
đã quên khuôn mặt khó coi trong dĩ vãng.
Nhưng làn thu thủy trong con ngươi đen từng chút từng chút một đều để lộ ra vẻ yêu đắm say, đột nhiên khiến nàng có chút luyến tiếc hạ tay nặng
......
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gần gũi nhìn vào đôi mắt hắn như vậy,
trước kia cũng biết mắt hắn rất đẹp, nhưng hôm nay Bạch Tiểu Mễ vẫn bị
đôi mắt đẹp sâu sắc trước mặt như có thể hút vạn vật vào trong này, tâm
cũng vì thế mà mềm theo.
Một đoạn thời gian ở chung, Lý Mặc Nhiên đã hiểu rõ tính khí của nương
tử, hắn ôm chặt bên hông nàng và chờ đợi động tác thô bạo từ nàng, nhưng vẫn lo bảo vệ nương tử.
Lo lắng cho mình phản ứng không cẩn thận sẽ làm nương tử bị thương.
Một lúc lâu sau chỉ cảm thấy ngón tay mang theo vài phần lo lắng kia
giật giật rồi trở nên yên tĩnh. Lý Mặc Nhiên sợ run một chút lập tức nở
nụ cười, mặt mày đều hơi hơi cong, khiến người nào đó đang sững sờ vì
đôi mắt hắn lại càng thêm ngây ngẩn.
Lý Mặc Nhiên hạnh phúc tràn đầy nhìn người trước mắt mình, hắn thấy
nương tử mình đang ngây ngẩn, nhưng không biết sự ngây ngẩn này từ đâu
mà có, dù sao bộ dáng hiện tại bản thân không dám khen tặng, nhưng có
một điều hắn rất rõ ràng, nương tử không nỡ đánh hắn cũng không nỡ véo
hắn.
“Nương tử......”
Thanh âm mê hoặc mang theo vài phần trầm thấp, nhìn chằm chằm nương tử
đang ngồi trên đùi mình, hắn đột nhiên cảm thấy máu mình đột nhiên chạy
gia tốc, đôi con ngươi như hai viên ngọc đen đột ngột bịt kín một tầng
mê ly. (máu dồn lên não)