Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 75

“Ngươi đi theo chúng ta làm gì?” Âm thanh nữ tử dễ nghe như thế nhưng giọng điệu vô cùng không tốt.

“Thật buồn cười, con đường này là của nhà ngươi à? Dựa và cái gì nói chúng ta đi theo các ngươi? Mà không phải là các ngươi đi theo chúng ta!” Lý Thụy Nhiên bình thản liếc mắt về phía thiếu nữ, cực kỳ khinh thường nói.

Nàng ta làm như bản thân mình là mỹ nhân thiên tiên sao? Ngay cả nữ nhân Bạch Tiểu Mễ kia còn đẹp hơn nàng, lại còn nói bọn hắn đi theo nàng, thật ra mà nói, Lý Thụy Nhiên cũng có chút buồn bực, vì sao bọn họ lại đi chung một con đường.

“Chúng ta vốn là muốn đi phủ thành Lam Tinh, như thế nào lại nói là đi theo các ngươi? Mà sao lại nói người đi phía trước là đi theo người khác!” Thiếu nữ bị Lý Thụy Nhiên khinh thường như vậy liền quăng buồn bực, một bộ dáng muốn tiến lên đánh hắn.

“Đây cũng chính là chỗ tài giỏi của các ngươi! Như vậy mới hẳn không bị người hoài nghi!” Lời Lý Thụy Nhiên vừa dứt, Bạch Tiểu Mễ nhịn không được có vài phần kính trọng với hắn, cái gia hỏa kia trầm ổn như vậy, đối đáp trôi chảy như vậy, xem ra hắn cũng không phải là người dễ xúc động.

“Ngươi cho ngươi là ai, chúng ta làm sao có thể đi theo các ngươi, thân phận của công tử chúng ta…”

“Nhạc Dao, không thể vô lễ, vị công tử này quả thật là trùng hợp thôi!” Nam tử đẹp như thiên tiên bỗng nhiên quay đầu, hơi bất đắc dĩ nói.

“Hừ, ai biết!” Lý Thụy Nhiên lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó trừng mắt về phía Bạch Tiểu Mễ rồi lập tức quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, không đáp lời.

Bạch Tiểu Mễ khó hiểu, bọn hắn nói bọn hắn, nàng đúng là không bày tỏ bất luận ý kiến gì, thế sao sau cùng lại trừng nàng, đầu óc của tên gia hỏa Lý Thụy Nhiên quả nhiên có suy nghĩ không giống người.

Bạch Tiểu Mễ mặc kệ hắn, ánh mắt nhìn về người cưỡi ngựa phía trước, vẫn tao nhã quý khí bức người, khí chất như tiên lại như yêu, chẳng lẽ như người này nói thật sự trùng hợp sao, mặc kệ là trùng hợp hay không, người này quả thật đẹp khiến người ta không muốn nhìn cũng không được, dù sao nhàn rỗi vô sự, nhìn mỹ nhân giết thời gian thôi!

Bạch Tiểu Mễ nghĩ đơn giản, nhưng hành vi này đặt trong mắt người khác không giống vậy.

Đầu tiên là thiếu nữ xinh đẹp Nhạc Dao, ngày hôm qua nàng biết Bạch Tiểu Mễ là thê tử của Lý Thụy Nhiên, nàng không thể nhìn nổi nam tử ức hiếp cho nên mới đến hỗ trợ, hiện tại thấy Bạch Tiểu Mễ nhìn công tử nhà mình, lập tức sắc mặt không tốt, thậm chí cảm thấy hôm qua là nàng làm điều thừa, nữ tử không biết xấu hổ như vậy, căn bản không đáng đồng tình.

Đến Lý Thụy Nhiên, kia là buồn bực, tuy hắn châm chích nàng nhưng đã coi nàng là Đại tẩu của mình, cho nên khi thấy nàng nhìn nam tử kia, cảm giác nàng đây là phản bội Đại ca nhà mình, sắc mặt tự nhiên càng thối hơn.

Đến người bình tĩnh nhất là đương sự bị nhìn kia, tuy cảm thấy Bạch Tiểu Mễ có chút lớn mật, nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn lộ chân dung thì sẽ đưa tới vô số nữ tử, cho nên đã sớm luyện thành thói quen.

Mà nam tử cũng nhìn ra, tuy Bạch Tiểu Mễ rơi ánh nhìn trên người hắn nhưng trong mắt chỉ có thưởng thức, không có cái khác, đây cũng là nguyên nhân hắn không thấy phiền chán nàng, chẳng những không chán phiền mà còn có chút tò mò.

Tuy là kỵ mã nhưng tốc độ cũng không nhanh, dù sao nơi này đường đi cũng không tốt lắm.

Sau một đoạn đường Bạch Tiểu Mễ cảm thấy mông bị xóc nảy có chút đau, lại thêm một tháng vài lần cưỡi kỵ mã, cho nên đối với đường đi ở cổ đại này lại càng khó chịu.

“Lý Thụy Nhiên, ta mệt mỏi!” Sắp đến giữa trưa, Bạch Tiểu Mễ nhìn trời, rồi nhìn phía trước tính toán tìm một cây đại thụ hóng gió.

“Đại ca còn đang đợi chúng ta!” Còn có một ngày rưỡi nữa là đến nơi, hắn không muốn trì hoãn thời gian.

“A…! Được rồi!” Bạch Tiểu Mễ làm bộ đã hiểu rõ, nhưng động tác không như vậy, nàng điều khiển ngựa đi đến một cây đại thụ, thời điểm đi ngang qua mỹ nam tử còn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thoáng qua.

“Công tử cũng mệt mỏi rồi! Ngồi dưới đại thụ hóng gió thôi!” Bạch Tiểu Mễ cười nói, thật ra nàng cũng chỉ mở miệng lấy lệ, căn bản không ngờ tới đối phương thật sự sẽ qua.

Đúng là thật không ngờ, khi mỹ nam tử nghe thấy lời này còn phá lệ nhìn trời, sau đó nhìn Bạch Tiểu Mễ, lập tức gật đầu rồi đi tới cây đại thụ,.

Lúc này thiếu nữ xinh đẹp Nhạc Dao vốn chờ xem kịch vui có chút không phản ứng kịp.

Công tử thế nhưng thật sự dừng lại, thật đúng là khiến người ta không thể tưởng được, thiếu nữ xinh đẹp Nhạc Dao kinh ngạc nhìn công tử nhà mình đang nhìn về hướng Bạch Tiểu Mễ, nữ tử này đẹp nhưng vẫn không cách nào so sánh cùng công tử, công tử hẳn sẽ không…! Không, không, thiếu nữ xinh đẹp Nhạc Dao lắc đầu! Công tử là ai chứ? Làm sao có thể để ý tới phụ nữ có chồng.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Lý Thụy Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ đã ngồi xuống, có chút buồn bực nhìn nàng.

“Nghỉ ngơi thôi! Nếu Lý Thụy Nhiên ngươi không ngại thì đi trước đi, đến lúc ta đến phủ thành Lam Tinh sẽ đi tìm ngươi! Không cần lo lắng ta lạc đường!” Bạch Tiểu Mễ tốt bụng đề nghị.

“Ngươi, đại ca… Thôi!” Vốn là muốn nói, nhưng thấy có người ngoài cho nên cũng không nói tiếp.

Bạch Tiểu Mễ bày ra điểm tâm tự mình mua, bắt đầu chậm rãi ăn, tao nhã hơn nhiều so với khi ở khách điếm.

“Cố làm ra vẻ!” Bỗng nhiên hai tiếng nói cùng lúc phát ra, hai người đồng thời sửng sốt một phen, lập tức liếc nhìn đối phương, sau đó hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang bên, hiển nhiên tính tình rất nhỏ nhen.

“Đôi nam nữ khó tính như nhau!” Bạch Tiểu Mễ không phải người để mặc người ta xâu xé nhau, lập tức cố ý ái muội nhìn về phía hai người, sau đó dùng giọng điệu vô cùng ái muội nói.

Hai người vừa nghe đều mặt đỏ một phen, trực tiếp lan sang tận mang tai.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Nhạc Dao nhìn trộm qua công tử nhà mình, thấy vẻ mặt công tử không đổi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại có chút thất vọng, trừng mắt hướng về Bạch Tiểu Mễ, hận không thể tiến lên đánh nàng.

“A! Ta có cái gì sao? Ta không chỉ tên nói họ rõ ràng mà! Tại sao ngươi lại trừng ta?” Bạch Tiểu Mễ tự nhiên không sợ mỹ nữ Nhạc Dao trước mắt, nữ tử này có võ công rất cao nhưng nàng vẫn có thể ứng phó.

“Ngươi, nữ nhân ngươi, ngày hôm qua thực không nên giúp ngươi!” Nhạc Dao thật sự khó thở, vừa nói xong liền rút kiếm ra khỏi vỏ, mắt thấy muốn đâm trên người Bạch Tiểu Mễ.

“Ngươi sao lại như thế, động một tý là ra tay!” Bạch Tiểu Mễ là đại tẩu của hắn, Lý Thụy Nhiên tự nhiên không để người khác ức hiếp, tuy nhiên hắn không nghĩ ai đó có thể ức hiếp được nàng.

Lý Thụy Nhiên kiên định ngăn mũi kiếm, thờ ơ nhìn về phía Nhạc Dao.

Kỳ thật ngươi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu! Còn không phải là ngươi động một tý liền ra tay với ta đấy sao, Bạch Tiểu Mễ thấy nguy cơ được giải trừ, nghe Lý Thụy Nhiên nói như vậy, khóe miệng giật giật một phen.

Chẳng qua hiện giờ tuấn nam mỹ nữ đang đối địch lại nhau, đây chính là trò hay, nàng nên xem diễn trò? Hay là vừa xem vừa một bên trợ uy?

Theo tình huống mà nói, nàng hẳn nên ủng hộ phái nữ, nhưng vừa rồi người cũng phái tựa hồ muốn công kích nàng, thôi, vẫn là trợ uy cho Lý Thụy Nhiên đi! Dù sao cũng coi như người một nhà!

“Lý Thụy Nhiên, cố lên, đánh nhừ tử nàng ta đi, thật sự là quá kiêu ngạo, một thiếu nữ lại ra tay với một phu nhân không ngang sức, quả thực không có đạo nghĩa giang hồ!” Bạch Tiểu Mễ nghĩ thông suốt, ăn cũng khá nhiều, lập tức đặt tay trên môi, bắt đầu la lên.

Hai người đang đối địch với nhau nghe tiếng nói như thế, vội ngừng chân, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất, ngay cả mỹ nam tử luôn luôn bình tĩnh im lặng cũng giật giật khóe miệng.

Nói tại sao lại có người thích náo loạn, còn làm chuyện trợ uy mất mặt này, xem ra ngày hôm qua trông nàng nhu nhược là nhìn lầm rồi.

Ánh mắt mỹ nam tử hơi đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ của Bạch Tiểu Mễ, vốn tính toán kêu dừng lại, nhưng nhìn bộ dáng nàng hưng phấn bừng bừng, lời vừa tới miệng liền nuốt xuống, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên gương mặt kia, hắn rất ít nhìn thấy nữ tử có biểu tình phong phú, lại còn không để ý tới hình tượng nữ tử.

“Ngậm miệng!” Lý Thụy Nhiên một bên ứng phó với công kích của Nhạc Dao, dù sao công lực của hai người không sai biệt lắm, Lý Thụy Nhiên không thể phân tâm, có người bên cạnh kêu la quả thực là ma âm, muốn hắn không phân tâm cũng không được, chẳng qua người bị quấy nhiễu cũng không chỉ có mình hắn, nếu không hắn đã sớm bị thua rồi.

“Lý Thụy Nhiên ngươi đang làm kia? Đói à? Ra tay mà mềm nhũn thế à, đánh mặt nàng đi! Đánh đến khi mẹ nàng không nhận ra mới thôi, còn dám giết bản phu nhân à! Tuổi thanh xuân của bản phu nhân thiếu chút nữa bị hủy trên tay nàng đấy! A! Đúng rồi! Ai ôi! Ngươi làm gì? Tiểu tam vô sỉ, vậy mà thừa dịp đánh nhau còn muốn chiếm tiện nghi của cô nương, trộm ngực người ta, vô sỉ!....”

Dưới tàng cây chỉ có thể nghe được tiếng nói tươi mát êm tai của Bạch Tiểu Mễ, vui! Kích động!

“Bạch Tiểu Mễ, đủ rồi! Còn nói nữa ngay cả ngươi ta cũng đánh!” Lý Thụy Nhiên cùng Nhạc Dao bị ma âm của Bạch Tiểu Mễ quấn lỗ tai nên đánh chẳng xong, Lý Thụy Nhiên thu kiếm nhanh chóng đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Mễ, tức giận trừng mắt nói.

“Hừ, đánh không lại người ta còn mượn bản phu nhân trút giận!” Bạch Tiểu Mễ bĩu môi, sau đó ngồi trở về, căn bản không đặt Lý Thụy Nhiên đang tức giận vào mắt.

Nàng tên Bạch Tiểu Mễ sao? Tên này thật sự đặc biệt, đặc biệt như con người của nàng?

Ánh mắt mỹ nam tử lại nhàn nhạt đảo qua trên mặt Bạch Tiểu Mễ, nữ tử này thật sự rất kỳ lạ!

Hai người bọn họ là phu thê sao?

“Cho người, ăn đi!” Bạch Tiểu Mễ đưa chút lương khô cho Lý Thụy Nhiên, vừa mới giúp nàng trút giận, nàng tự nhiên không thể vong ân phụ nghĩa.

“Hừ!” Tuy sắc mặt Lý Thụy Nhiên không tốt, nhưng vẫn nhận lương khô từ tay Bạch Tiểu Mễ, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ một cái, sau đó ngồi bên cạnh nàng bắt đầu ăn lương khô.

Sau khi Nhạc Dao ngừng lại cũng biết bản thân mình lỗ mãng, đi cẩn thận tới bên người mỹ nam tử, nói. “Công tử!”

“Không có việc gì, ăn đi!” Mỹ nam tử không làm khó Nhạc Dao, gật đầu rồi nhìn về phía phong cảnh phương xa.
Bình Luận (0)
Comment