Mang Tống Khuynh Nhan về Ngụy vương phủ, đợi bổn vương phi điều tra mọi chuyện liền cùng vương gia xin chiếu lập trắc phi.
Đoan Mộc Ly Tâm dõng dạc nói, mắt vẫn rơi trêи người Đông Bách Hàn, âm vực có chút trầm mặc. Thấy Đông Bách Hàn không nói gì cũng chỉ cười nhạt.
– Thái tử điện hạ, ta giải quyết như vậy ngài không có ý kiến chứ?
– Đây không phải việc của bổn thái tử, tùy ý vương phi muội muội đi.
– Ân. Vậy mau giúp Khuynh Nhan cô nương thay y phục. Thất Sát chuẩn bị thêm một cái kiệu đi. Ta muốn hồi phủ.
Đoan Mộc Ly Tâm không nóng không lạnh phân phó cho Thất Sát. Khi đám người ở đó còn muốn xem kịch vui, Ngụy vương phi phúc hắc như vậy hẳn là Tống Khuynh Nhan khó trốn thoát, còn định xem Ngụy vương phi xử lý thế nào thì nàng đã hoa lệ mang ngươi rời đi, có lẽ cũng muốn giữ lại thể diện của Ngụy vương. Nhưng việc Ngụy vương dây dưa với một nữ tử yên hoa truyền ra ngoài chắc hẳn thanh danh hắn sẽ bị phá hủy không ít. Lúc Đông Bách Hàn vừa rời khỏi thì Đông Bách Sở mới trở về. Cố Nguyệt Lăng cũng không tha thiết gì với buổi tiệc nữa liền muốn rời khỏi.
– Điện hạ chúng ta cũng về đi.
– Có chuyện gì vậy, tam ca đâu?
– Ngụy vương cùng Ngụy vương phi mang trắc phi rời đi rồi.
– Trắc phi?
Cố Nguyệt Lăng vẫn tiếp tục bước đi, ánh mắt hòa vào màn đêm vô tận chậm rãi trả lời.
– Là Tống Khuynh Nhan.
———————————————————-
– Vương gia, Khuynh Nhan đang đợi ở ngoài để thỉnh an người.
Thất Sát nhìn ra phía cửa nơi có một nữ nhân xinh đẹp đứng đó, tay nàng cầm theo khay trà ánh mắt nhìn vào có chút mong đợi.
– Vương phi đâu?
– Vương phi hình như vẫn chưa rời phòng.
Đông Bách Hàn bỏ xuống quyển tấu chương ngước lên nhìn Thất Sát. Sao nàng cứ có cảm giác nguy hiểm, từ tối qua về nàng ấy không nói gì, cũng không biểu cảm gì, chất vấn lại càng không, với tính cách của Tâm nhi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
– Vương gia, Tống Khuynh Nhan kia..
– Ngươi đem trà mang vào đây rồi bảo nàng ta quay về đi.
– Ân.
Thất Sát nhanh chóng ra ngoài khéo léo đuổi Tống Khuynh Nhan rời khỏi. Tì nữ Tinh nhi ở phía xa nhìn thấy liền vội vàng quay về báo cho Đoan Mộc Ly Tâm biết.
– Vương phi, vương phi..
Tinh Nhi từ ngoài chạy xộc vào làm Đoan Mộc Ly Tâm đang ngồi trêи trường kỉ giật mình liếc mắt.
– Ta kêu em đi theo dõi Tống Khuynh Nhan em chạy về đây làm gì?
– Vương phi… Tống Khuynh Nhan..
– Làm sao?
Tinh Nhi lần nữa thở hồng hộc, cố gắng nuốt xuống ngụm nước bọt điều chỉnh lại hơi thở trả lời.
– Cô ta vừa đi tìm vương gia.
– Rồi sao nữa?
– Vương gia không gặp
– Tốt, coi như chàng còn chút lương tâm
– Nhưng mà vương gia nhận trà..
– À nhận trà, sáng nay ta quên mang đến cho chàng rồi.
– Không phải, là nhận ly trà sâm mà sáng nay người sai nô tì mang đến cho Tống Khuynh Nhan a.
– Cái gì?
Đoan Mộc Ly Tâm hoảng hốt. Ly trà sâm đó là nàng cố tình chơi Tống Khuynh Nhan, trong trà liền bỏ ít thuốc sổ, vốn kêu Tinh Nhi mang đến chỉnh nàng ta.
– Vương phi giờ phải làm sao?
– Sao cô ta lại mang trà đó cho vương gia?
– Nô tì nghe Tuyết Nhi nói là Tống Khuynh Nhan sau khi nhận được trà liền nảy ra ý tưởng mang trà đến thỉnh an vương gia a.
– Khốn kiếp. Mau đến đó.
– Dạ.
Đoan Mộc Ly Tâm vội vã kéo Tinh Nhi ra ngoài hướng thư phòng Đông Bách Hàn mà đi. Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải người. Đông Bách Hàn xem xong tấu chương lại nghĩ tới Đoan Mộc Ly Tâm liền quay về phòng. Dù sao nàng cũng phải giải thích một chút.
– Nàng làm gì vội vàng vậy?
– Vương gia, chàng uống trà chưa?
– Trà?
– Mau trả lời ta có uống trà chưa?
– Có
Đoan Mộc Ly Tâm nghe thấy liền dùng tốc độ bàn thờ kéo Đông Bách Hàn vào phòng đóng lại cửa, lại nghĩ có gì đó không đúng lại mở cửa đẩy Đông Bách Hàn về phía nhà xí.
– Nàng làm cái gì vậy?
– Nhanh nhanh, đi giải quyết
– Bổn vương không cần mao xí
– Sắp rồi, sắp rồi..
Đông Bách Hàn thật muốn nổi giận, nàng rõ ràng thể trạng bình thường lại nhất quyết bắt nàng tới nhà xí là tại sao? Nhưng chưa kịp lên tiếng thì một bóng người dùng vận tốc ánh sáng lướt qua mặt nàng.
– Vương gia, thật đắc tội nhưng thuộc hạ cần cái nhà xí này a, vương phi hảo.
Thất Sát bộ dáng chật vật hai tay ôm bụng nhăn nhó hành lễ với Đông Bách Hàn một cái rồi hướng Đoan Mộc Ly Tâm cúi đầu. Xong xuôi liền sống chết ôm lấy nhà xí. Đông Bách Hàn thâm ý liếc Đoan Mộc Ly Tâm kéo về phòng.
– Nàng giở trò trong trà?
– Ta.. Ta.. chỉ là bỏ một chút.. một chút..
– Nếu ta uống ly trà đó có phải sẽ giống như Thất Sát không
– Vốn là.. vốn là chỉnh cô ta, ai biết cô ta không uống mà mang đến lấy lòng chàng..
Đoan Mộc Ly Tâm nhỏ giọng ủy khuất. Quên mất luôn việc mình đang giận dỗi Đông Bách Hàn.
– Ly trà bổn vương đưa Thất Sát uống rồi
– Ân. Vậy.. vậy tốt..
– Bổn vương chỉ ăn cái bánh đậu trêи khay thôi.
– Cái gì cơ?
Đoan Mộc Ly Tâm mở to hai mắt không thể tin được. Thật ra đĩa bánh đậu cũng là…
– Nàng đừng nói là ngay cả bánh đậu cũng..
Đoan Mộc Ly Tâm cắn môi gật gật đầu khiến Đông Bách Hàn suýt thổ huyết.
– Đoan Mộc Ly Tâm
– Vương gia, ta không cố ý hại chàng mà…
Tiếp theo đó là cảnh tượng Đông Bách Hàn cùng Thất Sát ngự trị cái nhà xí của Ngụy vương phủ. Sau một canh giờ Đông Bách Hàn cũng đã yên ổn ngồi ở thư phòng, mặt không khỏi đen lại.
– Vương gia.. Người ta không cố ý mà.
– Nàng rõ ràng là mượn cớ chỉnh bổn vương.
– Ta… Nhưng mà chàng bị chỉnh cũng đáng a
– Nàng…
– Vương gia, tứ hoàng tức đến tìm người.
Thất Sát dáng đi vẫn còn chút kì dị vào báo cáo.
– Mời vào đi.
– Tuân lệnh.
Cố Nguyệt Lăng thanh sam phấp phới tiến vào thư phòng. Mắt đảo qua một chút như tìm kiếm. Xong mới hướng Đông Bách Hàn hành lễ.
- Nguyệt Lăng tham kiến Ngụy vương điện hạ, ngụy vương phi.
– Ân. Nguyệt Lăng không cần đa lễ, muội đến đây có việc gì.
– Sáng nay phụ hoàng đã điều phu quân đến Hoàng lăng trông coi việc tu sửa. Nguyệt Lăng ở trong cung buồn chán đến muốn đến đây cùng vương phi tỷ tỷ trò chuyện.
– Cùng ta trò chuyện sao?
Đoan Mộc Ly Tâm hơi ngạc nhiên, nàng chỉ mới gặp Cố Nguyệt Lăng tối qua cũng chưa thân thiết lắm, không phải là nàng ta ngưỡng mộ nàng tới vậy đi.
– Nguyệt Lăng ngưỡng mộ vương phi đã lâu.
– Ân. Lão tứ cũng có nói với bổn vương. Nếu muội thấy nhàm chán liền ở lại đây vài ngày đi, Tâm nhi dù sao cũng rảnh rỗi nếu có muội trò chuyện sẽ đỡ đi gây sự linh tinh.
Đông Bách Hàn vừa nói vừa liếc Đoan Mộc Ly Tâm. Tất nhiên là Đoan Mộc Ly Tâm phồng má cúi mặt tỏ vẻ ăn năn hối hận. Nàng hại bổn vương ôm nhà xí một canh giờ cơ mà còn có thể phản bác sao. Cố Nguyệt Lăng nhìn đến chỉ cười, xem ra Ngụy vương cùng ngụy vương phi thật sự rất hạnh phúc.
– Ân. Nếu vương phi tỷ tỷ không cảm thấy phiền Nguyệt Lăng xin ở lại.
– Không phiền, không phiền, tứ hoàng tức cứ tự nhiên.
– Vương phi tỷ tỷ cứ gọi ta là Nguyệt Lăng.
– Ân. Nguyệt Lăng, chúng ta quay về phòng của ta đi, lát nữa ta gọi Tinh Nhi chuẩn bị một phòng mới.
Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói vừa kéo Cố Nguyệt Lăng đi. Trước khi rời khỏi còn nhìn Đông Bách Hàn hứ một cái. Biểu cảm như là “Ta có bạn rồi, ta không bám chàng nữa đâu”. Đông Bách Hàn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Tay vô thức xoa xoa bụng, đột nhiên nàng phải chịu hậu quả thay Tống Khuynh Nhan. Nhưng mà mới ngày đầu đã vậy thì những ngày tới Tống Khuynh Nhan chắc sẽ rất thảm, haizz, không sao chỉ cần Tâm nhi không nháo đến lật ngược ngụy vương phủ lên là được rồi, huống hồ gì có Nguyệt Lăng ở đây, muội ấy sẽ biết cách hòa hoãn. Nữ nhân đúng là phức tạp, ai đó quên mất mình cũng là nữ nhân mà lầm bầm.
Cố Nguyệt Lăng bị kéo đi cũng vui vẻ nghe Đoan Mộc Ly Tâm nói xấu Ngụy vương. Từ lúc nàng biết Ngụy vương đến giờ cũng chưa thấy Ngụy vương sủng ái nữ nhân nào như vậy. Hôm đó trêи cao đài nàng đã nhìn kĩ, ngụy vương chưa từng rời mắt khỏi ngụy vương phi, nếu chỉ là hôn nhân sắp đặt vậy sẽ có loại quan tâm đó sao, sẽ có ánh mắt sủng nịch đó sao?
– Vương phi tỷ tỷ, không biết tỷ để Tống Khuynh Nhan ở đâu?
– Ta sắp xếp cho nàng ta ở hậu viện, sao vậy?
– Ân. Không sao, Nguyệt Lăng chỉ thắc mắc, Tống Khuynh Nhan kia có mục đích gì thôi.
Đoan Mộc Ly Tâm cười nhẹ, thần sắc điềm đạm trả lời.
– Có rất nhiều mục đích, nhưng có thể đạt được hay không lại không phải do cô ta quyết định.
Cố Nguyệt Lăng nhìn nụ cười của Đoan Mộc Ly Tâm âm thầm suy nghĩ. Nàng không biết ngụy vương phi đã biết những gì nhưng hình như ngụy vương phi không có ý muốn giết Tống Khuynh Nhan.
– Tống Khuynh Nhan cũng là nữ nhân có khí chất, không giống như những nữ tử yên hoa khác.
– Ta nhìn được, nhưng nếu cô ta có ý giành vương gia với ta thì ta bất đắc dĩ phải chỉnh cô ta thật thảm.
Cố Nguyệt Lăng lần này không nhịn được nở một nụ cười như nắng. Quả nhiên nữ nhân khi gặp được người mà họ yêu thì liền đặt lên hàng đầu, đều giữ như bảo vật.
– Nguyệt Lăng hiểu ý tỷ tỷ
– Ta nói nếu như tứ điện hạ có nữ nhân khác bên ngoài câu dẫn thì muội cũng sẽ như ta
– Ân..
Cố Nguyệt Lăng vừa nghe vừa cười. Nếu có thể như ngụy vương phi nói thì đã tốt, chỉ là loại tình cảm của nàng vốn không có hi vọng, đến tư cách gần gũi còn không có nói gì đến tư cách ghen tuông. Loại yêu của nàng chính là phải ở phía xa nhìn người đó thề hẹn cùng một người khác..
———————————————————
Tiểu kịch trường
Tống Khuynh Nhan: Trà này thơm quá mang đến cho vương gia ~(≧▽≦)/~
* Đông Bách Hàn đau bụng mất nữa ngày *
Tống Khuynh Nhan: Bánh này thật ngon, mang đến cho vương gia~
* Thất Sát ôm nhà xí nữa ngày *
Tống Khuynh Nhan: Canh sâm đại bổ này mang đến cho vương gia~~
* Thất Sát ngất tại nhà xí *
Tống Khuynh Nhan: Món này…
* Thất Sát trực tiếp đánh ngất Tống Khuynh Nhan*
Thất Sát: Tại sao lúc nào trong đồ ăn ngon cũng có thuốc sổ 〒_〒