Cảm nhận được hơi thở đều đều Đông Bách Hàn xác định người đã an ổn ngủ. Đoan Mộc Ly Tâm mở ra đôi mắt phượng nhìn người trong lòng. Nàng nhẹ nhàng đưa ngọc thủ vuốt lấy khuôn mặt của Đông Bách Hàn. Ngón tay chạy dọc trêи sống mũi thẳng tắp của người kia, rồi dừng lại một chút ở đôi môi anh đào nhạt sắc. Vẫn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng năm đó, vẫn khí khái đó làm nàng rung động mãi không thôi.
Năm Đoan Mộc Ly Tâm bảy tuổi nàng từng gặp Đông Bách Hàn, hơn nữa từ lần gặp đó mà khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ. Nàng nhớ rõ ràng buổi sáng hôm đó nàng theo đám bạn trốn phụ thân ra rừng trúc ngoài thành chơi. Chính là lúc đang chơi đùa thì gặp một con hắc lang. Cả đám trẻ hoảng sợ chạy tán loạn, nàng trong lúc chạy bị ngã trật chân. Không có ai đứng lại giúp nàng, nàng chỉ biết ôm cái chân đau mà khóc lớn. Con hắc lang gầm lên mấy tiếng từ từ tiến lại phía nàng. Ngay lúc nguy cấp đó có một nam hài chạy đến tay cầm cây gậy gỗ xông tới. Hắc lang bị đau liền hóa điên lao đến nam hài. Nhưng hắn không hề hoảng sợ, tay cầm chặt cây gậy giằng co với nó. Nền đất bụi bặm làm bẩn đi bộ bạch sam của hắn.
Hắn dùng chân đạp con dã thú trêи thân, nhanh chóng xuất thủ đập mạnh gậy vào đầu con hắc lang. Cuối cùng hắc lang tru lên vài tiếng rồi bỏ chạy. Hắn phủi phủi bụi trêи áo rồi đi đến đỡ nàng.
– Này, ngươi không sao chứ.
– Hức.. Chân ta đau.. đau a~
Nàng ôm cái chân chỉ chỉ, lại phát hiện vai hắn bị thương, máu đang thấm ra cả ngoại sam.
– Lên đây ta cõng ngươi.
Nam hài xoay lưng lại lên tiếng. Nàng chồm dậy bám vào cổ của hắn, cố ý không áp quá sát lên vai. Nam hài cõng nàng đến một tảng đá lớn mới đặt nàng ngồi xuống.
– Ngươi ngồi ở đây đi, đợi một lát chân hết đau thì về nhà.
– Ta thấy vai ngươi bị thương kìa.
– Ta không sao, ta phải về nhà.
Nàng nhìn nhìn nam hài cảm thấy hắn thật sự khả ái, càng nhìn lại càng thích.
– Này, cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng ngươi bị thương a, ta giúp ngươi sơ cứu.
Nam hài nhíu mày nhìn nàng. Đáy mắt hắn hiện lên một tia không tin tưởng lắm. Nàng cũng trừng mắt lại.
– Nhìn gì chứ, phụ thân ta là đại phu a, ta biết y thuật đó.
Nàng vênh mặt tự hào kể cho hắn. Thấy hắn vẫn bất động thanh sắc mới với tay kéo hắn xuống ngồi cạnh nàng. Nam hài chăm chú nhìn theo cử chỉ của nàng. Thấy nàng lấy từ tay áo ra một cái khăn, đôi tay nhỏ nhắn thoắt cái cởi ra ngoại sam của hắn, rồi đến trung y, cuối cùng là đem một bên vai áo của hắn kéo xuống. Nàng nhanh chóng lau nhẹ miệng vết thương rồi dùng khăn buộc lại. Sau khi kéo lại áo cho hắn nàng còn dặn.
– Về nhà phải tháo ra rửa rồi bôi thuốc, nếu không sẽ nhiễm trùng chết ngươi.
– Ta biết rồi, đa tạ.
– Ta tên Đoan Mộc Ly Tâm.
– Ta là Đông Bách Hàn.
– Nga, tên ngươi thật hay a~
Nàng thích thú nhìn nam hài trước mặt, như có một sự yêu thích vô hình. Nàng lấy ra trong người một mảnh lưu ly bội đưa cho nam hài.
– Cho ngươi
– Tại sao lại cho ta?
– Để cám ơn ngươi
– Không cần.
– Đông Bách Hàn, sau này lớn lên có thể cưới ta không?
– Tại sao?
– Để ta trả ơn ngươi
– Ta bảo không cần
– *ư ư*
– Ngươi khóc cái gì?
– Ngươi chê ta, ngươi không muốn cưới ta
– Phiền quá
– *oa oa*
– Hảo hảo, lớn lên ta cưới ngươi.
– Thật không a~
– Thật
– Vậy trao tín vật làm tin nha~
Đoan Mộc Ly Tâm híp mắt cười cứ như vừa đạt được mục đích thật sự. Đông Bách Hàn gãi đầu khó hiểu.
– Tín vật gì a?
– Ta tặng ngươi lưu ly bội của ta, ngươi cũng phải tặng ta cái gì đó, coi như là trao đổi tín vật.
Đông Bách Hàn sờ sờ trêи người không mang theo vật gì, chỉ có duy nhất Long Ngâm bội mẫu phi cho, liền mang ra trao đổi.
– Ta chỉ có cái này.
Đoan Mộc Ly Tâm vui vẻ đoạt lấy miếng ngọc bội trong tay Đông Bách Hàn đem cất vào người. Thuận tiện nhét miếng lưu ly bội vào tay hắn.
– Xong a, sau này ngươi không được nuốt lời.
– Nhất định.
Vừa lúc đó một đám trẻ chạy tới gọi to.
– Tiểu Hàn, đệ chạy đâu vậy.
Đông Bách Hàn hướng về phía tiếng gọi rồi quay lại nhìn Đoan Mộc Ly Tâm.
– Ta phải về rồi, ngươi cũng nên về nhà sớm đi.
– Nhớ lời hứa của chúng ta a, dám làm mất tín vật sau này ta tìm ngươi tính sổ
– Ta nhớ rồi, tạm biệt.
Đoan Mộc Ly Tâm đột nhiên bật cười khép lại đoạn kí ức năm ấy. Lại lần nữa nhìn thật sâu Đông Bách Hàn. “Ta thích ngươi lâu như vậy, còn ngươi bao giờ mới chịu thích ta đây? ” Nàng yêu thích con người này suốt ngần ấy năm, nhưng hôm yến hội hắn không hề nhớ đến nàng thậm chí đến hôm nay hắn cũng không nhớ ra nàng. Nàng biết hắn đã quên ước hẹn năm đó, quên sạch không còn một mảnh. Chính đêm phát hiện ra hắn là nữ tử nàng vô cùng hoảng loạn. Người nàng tương tư nhiều năm hiển nhiên là nữ tử. Nàng mất một đêm trằn trọc suy nghĩ, quả thật muốn từ bỏ mối nghiệt duyên này. Nhưng ai ngờ được sáng dậy lại nghe tin hắn cầu hôn nàng, còn đích thân vào triều xin thánh chỉ. Nàng không thể chống lại thánh ý đành phải lên kiệu hoa theo hắn về phủ.
Chính là khi nãy nhìn thấy hắn, tận tay chạm vào khuôn mặt quen thuộc ấy nàng lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Tình yêu của nàng không vì chuyện Đông Bách Hàn là nữ tử mà giảm đi một phần nào, thậm chí ngay lúc này được ôm Đông Bách Hàn trong lòng cảm giác ấm áp đó lại không ngừng khuếch đại khắp trái tim. Nàng chợt hiểu, cái nàng yêu là con người của Đông Bách Hàn chứ không phải giới tính của hắn. Bất luận hắn là nam hay nữ nàng đều nguyện ý yêu, nguyện ý bên cạnh.
Đoan Mộc Ly Tâm dụi vào vai Đông Bách Hàn, tay thêm siết chặt vòng ôm, nàng từ từ khép lại đôi mắt, an ổn cùng người trong lòng ngủ. Trước khi thật sự hảo mộng còn thủ thỉ một câu.
– Hàn, bất luận ngươi là nam tử hay nữ tử, ta đều như ước hẹn năm đó, chỉ gả cho ngươi…
———————————————————-
Tia nắng sớm lấp lánh xuyên nhẹ qua cửa sổ tân phòng. Đoan Mộc Ly Tâm vẫn còn ngủ. Hôm qua cả ngày bận rộn, tối đến lại động tay động chân với Đông Bách Hàn làm nàng mệt mỏi ngủ say. Sau khi cảm thấy ấm nóng trêи gò má mới nhíu mi tâm, chậm rãi mở mắt. Thấy bên cạnh không có người liền bật dậy nhìn xung quanh. Đông Bách Hàn ngồi ở bàn tay cầm một quyển tấu chương thấy người kia ngồi dậy nhàn nhạt lên tiếng.
– Ngủ say như vậy, không sợ thức dậy sẽ thấy Diêm Vương sao?
– Hừ..
Đoan Mộc Ly Tâm liếc nhìn tên chết bầm ngồi đó nhấp trà đọc sách. Nàng thong thả đứng dậy hướng thau nước để sẵn trêи bàn rửa mặt.
– Bản vương phi sợ chàng sao? Chàng có khả năng giết ta?
– Thay đổi xưng hô cũng thật nhanh
– Ta chính là như vậy, phu quân ý kiến gì không?
– Ta không chấp nhất với ngươi, mau thay y phục, ta dẫn ngươi đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu phi.
Đoan Mộc Ly Tâm rất không hài lòng bước tới chỗ Đông Bách Hàn.
– Còn nhớ tối qua ta nói gì không? Muốn ta giữ bí mật, phải ngoan ngoãn làm phu quân tốt của ta.
– Ta có chỗ nào không tốt?
– Xưng hô không tốt
Đoan Mộc Ly Tâm đôi mắt trầm xuống nhìn Đông Bách Hàn, đôi tay rất đỗi tự nhiên ôm lấy cổ người kia cúi xuống.
– Vương phi, thỉnh tự trọng
Đông Bách Hàn không được tự nhiên ho khan, quay mặt sang chỗ khác né tránh ánh nhìn của Đoan Mộc Ly Tâm.
– Gọi ta là Tâm nhi
– Tâm.. Tâm.. Nh… khụ khụ, vẫn là gọi vương phi đi. Bổn vương thấy vương phi nên nhanh chóng thay y phục, đi trễ e là không tốt.. khụ
Nhìn bộ dạng này của Đông Bách Hàn nàng rất muốn bật cười. Có mỗi việc xưng hô thôi có cần ngại ngùng vậy không. Đây là Ngụy Vương lạnh lùng soái khí mà người đời ca tụng sao? Thật là chọc cười chết nàng. Nhưng mà không sao, tên ngốc này nàng từ từ huấn luyện, dù sao không gọi ta ta ngươi ngươi nữa là tốt rồi. Nàng phải kiên nhẫn, phải làm Đông Bách Hàn yêu nàng, dùng cả trái tim yêu nàng.
– Hảo, ta lập tức đi thay, chàng đợi ta a~
– Ânn.. Ân.. Thay.. thay đi
Đoan Mộc Ly Tâm buông tay ở cổ Đông Bách Hàn, đứng thẳng lên. Ngước nhìn Đông Bách Hàn một lúc mới lên tiếng.
– Chàng không định ra ngoài cho ta thay sao?
– Ta cũng là…
Đông Bách Hàn nhíu mày, nàng cũng là nữ tử, Đoan Mộc Ly Tâm cũng biết điều này vậy còn bắt nàng ra ngoài làm gì?
– Cũng phải a~ Vậy chàng không cần ra ngoài, nhưng không được nhìn lén nha, tướng công
Đông Bách Hàn: “…………..”
Đông Bách Hàn câm nín nhìn con người đang khuất sau tấm bình phong kia. Nàng đỡ trán lắc đầu “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, đường đường là một Ngụy Vương như nàng lại hết lần này tới lần khác bại dưới tay một lưu manh nữ tử”
Đông Bách Hàn ơi Đông Bách Hàn ngươi thật không có tiền đồ.