Độc Sủng Dược Phi

Chương 34

Điểm chu sa chói lọi trêи trán Đông Bách Hàn vừa hiện rõ, dưới ánh mắt của trăm ngàn nhân sĩ, đạo sát khí bức người ngày một tăng cao, cơ hồ tang tóc đến thiên hôn địa ám. Bọn hắn cần Phong Vân lệnh nhưng cũng cần mạng, nhất thời tất cả đều lui ra vài trăm thước so với cao đài.

Đoan Mộc Ly Tâm hai chân chôn chặt xuống mặt đất, khuôn mặt nhìn không rõ biểu cảm. Vốn nghĩ công lực nàng so với Đông Bách Hàn là cao hơn một bậc, xem ra từ trước đến giờ đều là nàng ấy nhường nàng, trong lòng cứ như vậy thấy mất mát, tức giận, rất muốn đường đường chính chính so tài với lão công nhà nàng. Nghĩ vậy liền hoa lệ tháo bỏ màn che, một cái phi thân đã thuận lợi chắn ngang giữa Đông Bách Hàn cùng Bích Nguyệt tôn giả.

Chuyện này?!

Trong đầu đám nhân sĩ bên dưới chính là đang ngưng đọng hai từ này. Lại thêm một tuyệt sắc giai nhân nữa? Hôm nay là đại hội võ lâm, nào phải tuyển tú trong cung, làm sao lại xuất hiện nhiều mỹ nhân đến vậy. Từ lúc diện kiến dung mạo của Ám Lâu nữ chủ bọn hắn đã muốn hít thở không thông rồi, làm ơn tha cho bọn hắn đi được không?!

Trêи sàn đài một mảnh tĩnh lặng. Đông Bách Hàn nhìn Đoan Mộc Ly Tâm chắn trước mặt thì có chút dịu dàng thu lại chưởng lực, mà bên kia Bích Nguyệt tôn giả cũng cung kính lùi sang một bên. Nhìn Đoan Mộc Ly Tâm mặt mang tiếu ý cũng lấy làm khó hiểu.

– Cung chủ.

*Ngất* Đám nhân sĩ đã ngất rồi.

Đông Bách Hàn choáng váng, Thất Sát bất khả tư nghị, riêng Bạch Sát vẫn duy trì thần thái sáng lạng vì hắn vốn lãnh đạm quen rồi. Một khắc kia khi Bích Nguyệt tôn giả gọi nữ nhân bạch y là cung chủ thì tất cả những người ở đó đều trực tiếp muốn ngất đi. Quần hùng giang hồ cứ như vậy bị khuất phục dưới váy của hai nữ tử, những bậc tu mi như bọn hắn có đem hết năng lực ra so thì một góc cũng không bằng.

– Nữ chủ đại nhân, thuộc hạ ta tư chất yếu kém, hay để bổn cung chủ thay mặt tiếp người vài chiêu.

Đông Bách Hàn còn si ngốc nhíu mi nhìn Đoan Mộc Ly Tâm, nàng cứ tưởng việc nàng là nữ chủ của Ám Lâu đã là bất ngờ lớn nhất, ai mà ngờ được lão bà nhà nàng còn có một màn chấn động hơn. Bích Nguyệt cung chủ sao? Quá trêu ngươi rồi.

– Nàng lại giấu ta?

– Còn nàng thì không sao?

Đông Bách Hàn tức giận hỏi, Đoan Mộc Ly Tâm cũng trừng mắt trả lời. Một đám quạ đen bay qua đầu bọn Thất Sát cùng Tinh Nhi, điều bọn hắn nghĩ bây giờ là hai vị chủ nhân sẽ đấu võ lực hay đấu võ mồm?

Bên dưới một mảnh xôn xao. Tất cả không ngừng bàn tán.

– Ngươi xem hai người họ quen nhau sao?

– Hẳn là có, ngươi nhìn đi, còn thân thiết như vậy

– Các ngươi thấy ánh mắt các nàng nhìn nhau có gì là lạ không?

Dưới đài xôn xao là vậy, trêи đài lại chỉ như thế giới hai người. Đoan Mộc Ly Tâm càng cười càng nguy hiểm, tựa như bão tố sắp kéo đến thế nhưng trong mắt đám người phía dưới lại chính là nhất tiếu khuynh thành. Cước bộ vừa nhấc đã hướng đến Đông Bách Hàn mà đánh.

– Xem hôm nay ta có lột da nàng xuống không.

Đông Bách Hàn cả kinh, tận lực né tránh, tránh tới tránh lui đã chạy được một vòng sàn đài.

Khỏi phải nói thì những kẻ ở đó đã há hốc mồm hóa đá rồi. Bọn hắn còn tưởng được xem một màn tranh đấu long trời lở đất trong truyền thuyết, nhưng nhìn xem, hai người các nàng đang làm gì, một người đánh một người chạy, không biết còn tưởng các nàng đang đi đánh ghen. Bao nhiêu uy vũ lúc nãy bay biến mất.

( Thà rằng ko nên chạm mặt nhau, lên cao đài chi cho nhục mặt dị 2 đứa??)

Hắc tuyết bao phủ một vùng trời, đám quạ đen không ngừng bay qua bay lại.

– Ta nói nếu nàng còn chạy thì tối nay nàng ôm chăn ra đường mà ngủ.

– Ta không chạy còn có thể làm gì?

– Tỷ thí với ta. Giấu ta lâu như vậy, ta xem nàng đã cao minh đến mức nào.

Đông Bách Hàn rốt cục cũng không chạy nữa. Chân chính dùng lực đánh với Đoan Mộc Ly Tâm. Nội lực từ sâu trong cơ thể bộc phát mạnh mẽ khiến Đoan Mộc Ly Tâm hơi nhíu mày. Ở khoảng cách rất gần thành công chế trụ Đoan Mộc Ly Tâm, thuận thế ôm chặt eo nàng không cho cử động. Đoan Mộc Ly Tâm vô cùng kinh ngạc, không thể nào với tốc độ nhanh đến mức nàng chưa kịp cảm nhận đã áp chế được nàng, công lực như vậy quá ưu việt. Âm vực của Đông Bách Hàn đã thấp đến mức chỉ hai người nghe được.

– Đoan Mộc Ly Tâm, nàng cho rằng đêm đại hôn là ta năng lực không đủ mới để nàng áp bức sao? Nếu như Đông Bách Hàn ta không tình nguyện thì nàng mất thêm bao nhiêu cái mười năm nữa mới có thể trước mặt ta chiếm thế thượng phong? Nàng thích ta mười một năm, ta cũng thích nàng từng ấy năm, ta trăm phương ngàn kế sắp đặt chuyện trúng dược loạn tính cũng chỉ muốn danh chính ngôn thuận bắt nàng về, khổ công dò đoán xem nàng biết ta là nữ tử sẽ phản ứng ra sao, từng bước từng bước giả ngây giả ngô thành công trêu chọc nàng mấy tháng qua, ngốc tử như nàng còn muốn đấu cùng ta?

Oanh. Đầu Đoan Mộc Ly Tâm nổ một tiếng, trước những lời Đông Bách Hàn nói nàng bị đả kϊƈɦ quá lớn. Còn tưởng xỏ mũi được tên ngốc này, ai ngờ hắn mới là sói, gian manh xảo quyệt lừa gạt nàng. 〒_〒 Đông Bách Hàn nàng giỏi lắm, tâm cơ sâu kín trêu chọc tình cảm của ta. Đoan Mộc Ly Tâm muốn mở miệng phản bác cái gì đó lại bị ánh mắt mê hoặc của Đông Bách Hàn nhìn đến nóng rực, tâm cũng loạn lên.

– Uổng cho nàng một đời thông minh lại không nhìn ra ta cũng chờ nàng lâu như vậy. Nói cho nàng biết nếu năm đó ta không vướng phải chuyện binh biến ở Man Di thì kế hoạch bắt nàng về đã không bị hoãn lại tận một năm.

Một chút xúc động len lõi ở trái tim rồi không ngừng lan tỏa trong lòng Đoan Mộc Ly Tâm. Hóa ra nàng ấy cũng dụng tâm với nàng, vì nàng bỏ ra không ít công sức, chính vì thân phận nữ tử nên phải dày công thăm dò tâm ý của nàng sao?

– Nàng đã từng hỏi ta có chấp nhận hay không đâu? Rõ ràng vừa sau đêm đó đã xin chiếu ban hôn? Còn là thánh chỉ bảo ta làm sao phản kháng?

– Đêm đó ta cố ý để lộ thân phận, còn cố ý thả nàng đi nhưng nàng vẫn không đi tố cáo ta, thì đó chính là chấp nhận.

Khuôn mặt Đông Bách Hàn dâng lên tiếu ý, bá đạo mà nói cứ như chuyện đó phi thường hợp lý khiến Đoan Mộc Ly Tâm rất muốn bật cười. Còn có lý lẽ như vậy?

Đám người bên dưới nhìn tư thế của hai nàng trêи kia cũng qua được một lúc rồi, các nàng còn muốn duy trì tư thế ái muội ấy bao lâu?

– Có khi nào các nàng là hoa kính không?

– Hưmmm. Thật sự rất đẹp đôi, nhưng với tư cách một nam nhân, ta hi vọng ngươi nói sai rồi.

Mỹ cảnh tốt đẹp như vậy phút chốc bị một tiếng nổ lớn phá tan. Không khí bỗng trở nên hoảng loạn. Tiếng nổ càng lúc càng dồn dập, mặt đất bắt đầu rung chuyển đến không thể đứng vững. Đông Bách Hàn ôm Đoan Mộc Ly Tâm trêи cao đài cũng giật mình. Tiếng vừa rồi hình như là hỏa dược. Nhìn phía dưới hỗn loạn thành một đoàn cũng nhanh chóng định thần muốn ôm Đoan Mộc Ly Tâm đến nơi an toàn. Chỉ là chưa kịp di chuyển một đám hắc y nhân đã vây kín sàn đài, sát khí bừng bừng hướng các nàng đánh tới. Cao đài phút chốc trở thành loạn chiến, đám hắc y nhân càng tới càng đông khiến đám người Thất Sát càng đánh càng chật vật.

Cách đó không xa Tề Trác Hâm lẳng lặng nhìn hỗn chiến trước mặt. Hắn nhếch môi lộ ra nụ cười tuấn mỹ vốn có, ngọc thủ phất lên lập tức một tiếng nổ vang trời, cao đài lập tức bị một màn khói dày bao phủ. Hắn thong thả phi thân vào màn khói, khi trở ra đã hoàn hảo vác trêи vai một nữ nhân. Khi màn khói tan đi cũng là lúc hỗn chiến kết thúc, xác đám hắc y nhân chật kín sàn đài. Thất Sát, Bạch Sát hao tổn chút nguyên khí, hiển nhiên Đoan Mộc Ly Tâm cũng vươn một tầng mồ hôi trêи trán. Đột ngột bị phục kϊƈɦ bằng hỏa dược khiến nàng trở tay không kịp.

Nhưng mà Hàn đâu?! Nàng ấy vừa rồi còn ở cạnh nàng mà?

– Tôn chủ

Thất Sát Bạch Sát sợ hãi hô lớn. Bọn hắn chớp mắt một cái đã không thấy chủ nhân đâu, trong lòng lo lắng tột độ.

Đoan Mộc Ly Tâm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh một lượt muốn xác định kẻ nào giở trò, to gan trước mặt nàng cướp người. Kẻ này tâm địa cũng đủ tàn nhẫn, hi sinh nhiều mạng người vậy chỉ để đạt được mục đích của hắn.

– Các ngươi còn không mau đi tìm nàng về đây.

Giọng Đoan Mộc Ly Tâm đã lạnh đến cực điểm. Dù lật tung cái thành Vân Nam này nàng cũng phải tìm bằng được Đông Bách Hàn. Còn bắt kẻ kia mười tám đời chôn theo.

Có lẽ ngoài Đoan Mộc Ly Tâm thì Thất Sát là người lo lắng nhất, hắn đã muốn ngồi trêи đống lửa, trong lòng nóng ran, bất kể giá nào hắn cũng phải tìm vương gia về, nhất định phải mang người toàn vẹn trở về. Làm huynh đệ hơn mười năm Bạch Sát còn nhìn không ra tâm tư của Thất Sát sao? Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, thương cho huynh đệ hắn yêu thích ai không yêu, lại yêu một ngụy vương cao cao tại thượng, một nữ nhân vốn không thể nào với tới được. Hắn đã từng trầm luân, đã từng theo đuổi chỉ là hắn đủ tỉnh táo để tâm tư không bị cuốn theo loại say mê ấy. Vì rõ ràng tôn chủ của hắn là nữ nhân tốt đẹp nhất, cao quý nhất, tâm cơ nhất cũng xa vời nhất mà hắn từng gặp trêи đời. Yêu nàng không sai nhưng chiếm hữu nàng thì chắc chắn là rơi vào vạn kiếp bất phục.

——-@————————————————-

Tiểu kịch trường.

Một số mẫu chuyện vặt của đồng chí Bạch Sát.

Phóng viên: Xin hỏi tại sao Bạch Sát đại nhân luôn đeo mặt nạ vậy?

Bạch Sát: (((: Mẹ bắt đeo

Tác giả: (((: Ta muốn để con thật bí ẩn.

Phóng viên: Xin hỏi Bạch Sát đại nhân đã có ý trung nhân chưa?

Bạch Sát: Ta yêu nữ chủ

Phóng viên: Ý người là….?

Đoan Mộc Ly Tâm: Hửm?

Bạch Sát: Nữ chủ trong lòng ta là mẹ Tiếu. =]] Mẹ Tiếu wo ai ni

Tác giả: *xoa đầu* Bẻ lái tốt lắm con trai (((:

Bạch Sát: ((: Con không muốn là nạn nhân tiếp theo bị treo đâu.
Bình Luận (0)
Comment