Giờ dậu, Đông Bách Hàn còn ngồi trong thư phòng xem tấu chương. Gần đây nàng rất bận, phụ hoàng sức khỏe không được tốt liền giao đống tấu chương cho nàng cùng thái tử Đông Bách Tùng phê duyệt. Xem đến tấu chương cuối cùng liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân quen thuộc, nàng không có ngẩng đầu liền lên tiếng.
– Thất Sát vào đi
Bên ngoài một nam nhân mặc hắc y nhanh chóng mở cửa bước vào.
– Vương gia, có tin báo phía Bạch Sát.
– Nói
– Thái tử điện hạ hôm nay lại tiếp tục bí mật chiêu binh, lệnh cho Bạch Sát trực tiếp giám sát.
– Ta đã biết. Lui đi, dặn dò Bạch Sát tiếp tục làm theo ý hắn.
Nam nhân mặc hắc y nhanh chóng mở cửa rồi biến mất trong màn đêm. Đông Bách Hàn gấp lại quyển tấu chương ánh mắt thêm một tầng sâu thẳm. Đông Bách Tùng có lẽ không đợi được nữa, hắn đang nhanh chóng xây dựng binh lực để đối phó nàng. Phụ hoàng giao binh quyền cho nàng cũng chỉ là một phần hai binh lực Vệ quốc. Còn lại chia đều ra cho Nam Cung gia cùng thái tử điện hạ. Hiển nhiên phần binh quyền của nàng là hùng mạnh nhất. Đông Bách Tùng từ lâu nhắm tới vị trí trữ quân, mặc dù được sắc phong thái tử nhưng với hắn nàng vẫn là một mối đe dọa lớn. Có vị thái tử nào chấp nhận được việc luôn đứng dưới một vị thân vương, hơn nữa vị thân vương ấy còn hùng mạnh hơn hắn. Dựa vào bản tính của Đông Bách Tùng thì nàng chắc chắn sớm muộn gì cũng chết dưới tay hắn. Đông Bách Tử Hằng dưới gối có bốn vị hoàng tử cùng một vị công chúa. Đông Bách Tùng là trưởng tử, kế đến là nhị công chúa Đông Bách Thần Hi, tam hoàng tử Đông Bách Hàn, tứ hoàng tử Đông Bách Sở và ngũ hoàng tử Đông Bách ɖu͙ƈ. Chỉ có Đông Bách Sở là vị hoàng tử từ nhỏ đã không tranh giành, hắn an phận ở Tây Các điện, cũng rất ít khi ra ngoài, ngũ hoàng tử Đông Bách ɖu͙ƈ lại còn nhỏ nên cuộc chiến đến ngôi vị đế vương là của Thái tử cùng Ngụy vương.
Thiên hạ đều nghĩ ngôi vị trữ quân sớm muộn gì cũng thuộc về nàng. Ngụy vương điện hạ là người xứng đáng ngồi trêи ngôi báu, bởi nàng có có hậu thuẫn của Nam Cung gia, chẳng khác nào một nữa giang sơn đã nằm trong túi. Nhưng từ khi Nam Cung Vấn Thiên đột ngột qua đời thì phần binh quyền này liền giao cho nhi tử duy nhất của hắn là Nam Cung Trì Phong. Mà mẫu thân của Nam Cung Trì Phong lại là thân muội muội của đương kim hoàng hậu Bạch Vũ. Vì thế từ hậu thuẫn của Ngụy vương, phút chốc lại thành phe cánh của Hoàng Hậu. Cuộc đối đầu này vì vậy mà thêm gây cấn. Nhận thấy mưu tính muốn triệt người của Hoàng hậu cùng thái tử nàng liền âm thầm sắp đặt cho tâm phúc là Bạch Sát tiếp cận Đông Bách Tùng từ đó giám sát hắn. Thất Sát, Bạch Sát là hai thủ vệ của nàng. Chính là hai năm trước cứu mạng bọn hắn thoát khỏi Man Di bọn hắn liền nhất mực đi theo nàng. Bọn hắn giúp nàng lập ra Ám Lâu lấy danh hiệu Song Sát Lâu Chủ danh chính ngôn thuận xây dựng lực lượng cho nàng. Đến nay Ám Lâu chính là đệ nhất Lâu trong thiên hạ, uy chấn giang hồ. Chỉ là không ai biết được chủ nhân thật sự của Ám Lâu lại là Ngụy vương điện hạ.
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng kéo cửa làm nàng nhíu mày, tạm thời dẹp bỏ suy tính. Nàng nhìn con người ai oán trước mặt, vừa bước vào đã khóc bù lu bù loa.
– Vương gia, người định bỏ mặc ta đến khi nào ư ư
– Nàng không thấy bổn vương đang bận sao?
– Ể, tấu chương đã xem hết rồi mà.
Đoan Mộc Ly Tâm xoay ngang xoay dọc từng quyển tấu chương khiến Đông Bách Hàn mệt mỏi thở dài.
– Bỏ xuống đi, không phải đồ chơi đâu nàng đừng nháo nữa.
– Vương gia, ta buồn chán, rất buồn chán luôn~~
– Bổn vương không giúp được nàng.
– Giúp được, giúp được a~~
Đoan Mộc Ly Tâm hai mắt sáng rỡ nhìn Đông Bách Hàn, khóe miệng cười gian làm Đông Bách Hàn híp mắt lùi lại.
– Làm gì?
– Dẫn ta ra ngoài chơi a~
– Bây giờ?
– *gật đầu mãnh liệt*
– Đi đâu?
– Đi Mộ Hoa Lâuuuu
———————————————————-
Một lúc sau hai nam tử tuấn tú phong nhã đã đứng trước cửa Mộ Hoa Lâu. Một công tử soái khí băng lãnh mặt mày khó chịu nhìn công tử anh tuấn còn lại.
– Nàng dám đưa bổn vương đến lầu xanh?
– Đi chơi a~
– Đường đường là Ngụy vương cùng Ngụy Vương phi lại đến lầu xanh. Nàng… Nàng..
Đông Bách Hàn tức giận không thốt ra lời.
– Ai gu, vào đi, chúng ta cải trang như vậy không ai nhận ra đâu.
Đoan Mộc Ly Tâm vừa giải thích vừa lôi lôi kéo kéo Đông Bách Hàn vào. Mộ Hoa Lâu là kỷ viện lớn nhất kinh thành, kỷ nữ ở đây xinh đẹp quyết rũ, đặc biệt chế độ đãi ngộ rất tốt, nàng đã tra kĩ rồi nha, hắc hắc. Vào đại sảnh, tú bà thấy hai vị công tử ăn mặc sang trọng khí khái bức người thì liền nhanh chóng đi tới. Bộ dáng cợt nhã phe phẩy cái quạt trong tay tươi cười nghênh tiếp.
– Oaaa, hai vị công tử lần đầu đến sao?
– Ân, chúng ta lần đầu đến, cho chúng ta một phòng thượng hạng có ca kĩ riêng được không?
Đoan Mộc Ly Tâm phất phất quạt giấy, hất cằm một cách phong lưu hỏi tú bà. Đông Bách Hàn còn bị mùi phấn son ở đây làm cho muốn nôn khan làm gì quan tâm nhiều nữa, nàng chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ quái quỷ này.
– Được được a, không biết hai vị công tử đây là..?
– Ờ ta họ Ly, còn đây là nghĩa huynh của ta, Hàn công tử.
– Hóa ra là Ly công tử cùng Hàn công tử, tiện nữ thất lễ mời hai vị lên phòng.
– Ể, mama, ta có thể mời hoa khôi ở đây vào phòng ta đàn hát không?
Tú bà nhìn Đoan Mộc Ly Tâm với ánh mắt ngờ vực.
– Ly công tử, ngươi biết giá hoa khôi chỗ ta bao nhiêu không? Hơn nữa nàng là bán nghệ không bán thân.
– Aiiidazz, ta không có mua thân của nàng ta, ta chỉ muốn mời nàng ta đàn thôi. Hai canh giờ ta trả năm trăm lượng, ngươi thấy thế nào.
Vừa nghe xong câu này, tú bà há hốc miệng chết đứng còn Đông Bách Hàn hết cmn hồn. “Wtf, trả năm trăm lượng chỉ để nghe đàn, vương phi của nàng thật hào phóng”
Nhìn biểu cảm hai người như vậy Đoan Mộc Ly Tâm ngao ngán lắc đầu.
– Không được sao, vậy ta không thuê nữa.
Tú bà nghe vậy liền xua tay kịch liệt.
– Không không không, Ly công tử dừng bước mời ngài lên phòng, ta lập tức gọi Khuynh Nhan vào phục vụ hai vị.
Tú bà hớn hở kéo tay Đoan Mộc Ly Tâm lên phòng, chính xác là xách nàng như bay lên đó, sợ miếng thịt béo như nàng trốn mất. Đông Bách Hàn bất đắc dĩ đi theo, một đêm nàng mất năm trăm lượng cho thê tử đi chơi gái, việc này quá hài rồi. Đoan Mộc Ly Tâm cùng Đông Bách Hàn ngồi trong phòng cách một bức màn châu nghe đệ nhất hoa khôi Mộ Hoa Lâu – Tống Khuynh Nhan đánh đàn. Đông Bách Hàn vốn không quá để tâm, nàng chỉ đơn giản thưởng thức trà ngon trêи bàn. Mà Đoan Mộc Ly Tâm thì hưng phấn hăng say….. ngủ gục. Hảo hảo, nàng ổn lắm, kéo nàng đến đây, lấy của nàng năm trăm lượng rồi nằm ngủ gục, cái gì là thưởng thức cầm nghệ, rõ ràng chỉ muốn đốt ngân lượng của nàng mà, Đoan Mộc Ly Tâm nàng được lắm.
Đợi khi cung âm cuối cùng vứt hẳn Đông Bách Hàn mới theo lệ vỗ tay vài cái. Tiếng vỗ tay này làm Đoan Mộc Ly Tâm giật mình, nàng mở mắt ngáo ngơ nhìn xung quanh.
– Hửm… Ủa.. Hết rồi hả.
Đông Bách Hàn lườm con người còn ngáo kia đáp.
– Nàng đoán xem
Đoan Mộc Ly Tâm gãi gãi đầu cười cho qua. Vừa lúc đó Tống Khuynh Nhanh vén bức màn châu kia ra, cúi đầu trước Đông Bách Hàn hành lễ.
– Khuynh Nhan ra mắt hai vị công tử.
Tống Khuynh Nhanh thanh sam lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp trác tuyệt, cầm nghệ xuất chúng trong một đêm liền biến thành bảo vật của Mộ Hoa Lâu là nữ nhân khiến trăm vạn nam nhân cam tâm chết dưới váy nàng. Đông Bách Hàn chỉ phất tay một cái ra hiệu cho nàng đứng lên. Đoan Mộc Ly Tâm thì lúc này mới tỉnh ngủ. Cười hề hề hướng Tống Khuynh Nhanh chào hỏi.
– Khuynh Nhan cô nương, mau ngồi a, ngươi đứng như vậy bổn công tử đau lòng ~~
Đông Bách Hàn nhìn Tống Khuynh Nhan cười cười bước lại ghế mà âm thầm nổi da gà, suýt phun ra hết trà. Vương phi nàng quá đáng sợ.
– Ly công tử cùng Hàn công tử là lần đầu đến sao?
– Ta là lần đầu, còn Ly đệ không biết là lần thứ mấy.
Đông Bách Hàn nhàn nhạt trả lời.
– Ta chỉ mới đến hai lần a~
– Hàn công tử hình như có biết cầm nghệ?
– Ân, ta biết một chút.
– Vậy xin hỏi, khúc nhạc Khuynh Nhan đàn vừa rồi có hay không?
– Ta thấy đó là một tuyệt phẩm, âm điệu mới lạ lại có chút bi thương, Khuynh Nhan cô nương hẳn là học rất lâu
Tống Khuynh Nhan gật đầu cười nhẹ, mềm mại như tơ, nụ cười khiến người người khuynh đảo. Đoan Mộc Ly Tâm từ chỗ hứng thú chuyển sang bực mình. Cô ta làm gì với tướng công vậy, định câu ai, ta là mời cô đàn không phải dụ dỗ chồng ta nha. Hừ.
– Hàn công tử thật thấu hiểu lòng người.
– Không dám, ta chỉ nghe sao thì nói vậy.
– Khuynh Nhan có thể vì người mà đàn thêm một bài không?
Đoan Mộc Ly Tâm sinh khí. Cái gì mà vì người đàn một bài, ngươi chán sống hả? Nàng bĩu môi kín đáo lấy tay Đông Bách Hàn định lên tiếng từ chối thì có tiếng gõ cửa.
– Hàn công tử, Ly công tử, ta vào được không.
– Là Trương mama, ngươi vào đi.
Đoan Mộc Ly Tâm định mượn Trương tú bà cắt đi cuộc đối thoại này.
– Haha, hai vị công tử, thất lễ quá, chuyện là ngoài kia cũng có hai vị công tử ra giá một vạn lượng muốn mời Khuynh Nhanh biểu diễn cầm nghệ, nên là.. không biết hai vị có thể…
Trương mama cẩn thận quan sát tâm trạng hai vị khách nhân trước mặt. Cầu trời cho họ đừng nổi giận, nếu không sẽ xong đời a. Đoan Mộc Ly Tâm nghe thấy thì đắc ý cười gian, tất nhiên được nha, nàng còn muốn lôi tướng công về nhà. Nàng sảng kɧօáϊ uống một chung rượu trêи bàn rồi nói.
– Trương mama cứ dẫn người đi, dù sao ta cùng Hàn huynh cũng phải về rồi.
– Nếu vậy thì đa tạ hai vị công tử, đa tạ đa tạ. Khuynh Nhan nhanh lên.
Trương mama mừng quýnh đẩy đẩy Tống Khuynh Nhan ra ngoài. Tống Khuynh Nhan chỉ kịp quay đầu lại hướng Đông Bách Hàn cười nhẹ.
– Hàn công tử, hẹn dịp sau.
Đông Bách Hàn không có để ý, nhìn Tống Khuynh Nhan khuất dạng cũng nói với Đoan Mộc Ly Tâm.
– Chúng ta hồi phủ.
– Hừ hừ
– Nhanh lên, nàng hừ cái gì
Đoan Mộc Ly Tâm sinh khí đứng dậy, không nói không rằng một mạch đi xuống. Đông Bách Hàn nhíu mày khó hiểu bước theo sau. Vừa ra đến cửa liền gặp hai nam tử mặc huyết sam. Đoan Mộc Ly Tâm không có để ý liền đụng trúng một trong hai người đó.
– Này ngươi không có mắt hả?
Nam tử trẻ tuổi tức giận lên tiếng.
– Ta là không có mắt đấy, ngươi làm gì được ta.
Đoan Mộc Ly Tâm bực bội đáp trả.
– Ngươi… Ngươi biết ta là ai không?
Thấy vậy nam tử chững chạc đi cùng liền ngăn lại.
– Đệ đệ, không nên gây chuyện ở đây.
– Nhưng mà hắn…
– Im cho ta.
Nam tử mặc bộ huyết sam đậm hơn gằn giọng với nam tử trẻ tuổi. Hắn hướng Đoan Mộc Ly Tâm cùng Đông Bách Hàn chấp tay.
– Xin lỗi hai vị huynh đài, đệ đệ ta tính tình nóng nảy đã thất lễ hai vị rồi.
Đông Bách Hàn xua tay.
– Không có gì, là chúng ta sai, không còn gì ta liền cáo từ.
– Ânn. Tại hạ Tề Trác Hâm, không biết hai vị đây là..
– Vốn không gặp lại không cần biết danh.
Đông Bách Hàn lạnh lùng đáp rồi thuận tay kéo Đoan Mộc Ly Tâm ra khỏi Mộ Hoa Lâu. Hai vị nam tử kia từ lúc Đông Bách Hàn đi vẫn một mực dõi theo.
– Thái tử ca ca, huynh nhìn gì vậy.
– Nam tử bạch sam kia chính là Ngụy vương Đông Bách Hàn.
– Cái gì? Thảo nào soái khí như vậy.
Nam tử trẻ tuổi à không thật ra là một nữ tử đang phẫn nam trang tiếc nuối cảm thán, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
– Trác Nghiên, muội nên chú ý một chút, đừng tưởng cải nam trang là xong.
– Ân. Muội đã biết, mà tại sao chúng ta phải đến đây. Không phải phụ vương sai chúng ta đến đây để bàn chuyện hôn sự của huynh cùng nhị công chúa Vệ quốc sao?
– Ta tự có sắp xếp. Dù sao từ Tây Thần tới đây đã vất vả rồi. Chi bằng tự thưởng cho bản thân một ngày phong lưu đi.