Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 126


Ngày hôn lễ của lục công chúa đến, kinh thành đại náo, mọi người tuôn ra đường, giăng hoa đốt đèn, nổ pháo chúc mừng nàng công chúa duy nhất của Triều Quốc, xinh đẹp như hoa, yểu điệu thục nữ bước lên kiệu phượng.
Thế nhưng trái với cái không khí rộn ràng náo nhiệt ngoài kia, ở điện Minh Thanh, Cơ Nhạc An mang trong lòng một nỗi buồn sâu thẳm.
Hôm nay, nàng mặc giá y xinh đẹp tựa tiên nữ.

Màu đỏ chói lóa tôn lên làn da mịn màng trong trẻo của nàng.

Chỉ có đôi con người kia là mang một tầng nước mỏng.
Cơ Nhạc An không phải là nữ tử thích khóc đâu.

Chỉ vì nàng thực sự rất xót xa.

Cho đến bây giờ, nàng vẫn một mực chờ Cơ Luận Du hồi tâm chuyển ý.

Chắc có lẽ chính là nàng tự mình đa tình rồi!
“Bảo bối, hôm nay bảo bối của ta thật xinh đẹp.”
Cơ Nhạc An quay mặt sang nơi khác, lén lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi rồi lại mỉm cười nhìn nữ tử vừa bước vào khuê phòng.
Đó chính là mẹ ruột của nàng, Đan hoàng quý phi của Hiền Thế thánh thượng.
Từ trước đến nay, bà ấy là người yêu thương nàng nhất, chăm sóc nàng nhất, dung túng nàng chẳng kém gì phụ hoàng.

Nàng ta đến, nỗi uất ức trong lòng nàng liền có nơi để bùng phát.

Nước mắt đã lau khô nay lại chảy ra ngày một nhiều.
Nàng vươn tay, ôm châm lấy thắt lưng của Đan Lạc Bích, òa khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ, Nhất Tịnh không muốn lấy chồng.

Nhất Tịnh muốn ở cạnh mẹ cả đời.”
“Bảo bối ngoan, Tư thái thú là nam nhân tốt, sẽ không bạc đãi con đâu.”

Thật ra, Đan Lạc Bích cũng không nỡ để nàng rời xa mình.

Nhưng thánh chỉ ban xuống thì không có cách nào thu hồi.

Nàng ta cũng chỉ có thể âm thầm nhắm mắt gả con gái đi.
“Nhất Tịnh, lấy chồng rồi, không được tùy hứng nữa.

Phải chăm lo cho hắn thật tốt.

Như vậy mới giữ chặt được trái tim hắn.

Có hiểu không?”
Cả cuộc đời của Đan Lạc Bích không nếm được mùi vị tình yêu.

Cho nên đối với đứa trẻ này mặc nhiên chỉ có thể căn dặn đến như vậy.
Con đường sau này có hạnh phúc hay không thì phải tùy thuộc vào nàng.
“Nhất Tịnh hiểu rồi.

Nhất Tịnh nghe lời mẹ dạy bảo.”
“Ngoan lắm.”
Giờ lành tới, Cơ Nhạc An theo chân bà mai đi ra bên ngoài đại diện, tiến hành nghi thức giao bái.
Lòng nàng mang theo khổ sở,qua lao hoàn thành.

Nàng đâu biết được người nàng mong chờ nhất lại đang đứng bên cạnh nàng.
Nàng đâu biết được người đã từng cho nàng yêu thương lại hết nhát này tới nhát nhát đâm nàng chảy máu.
Cơ Luận Du, một kẻ tội độ máu lạnh, vì kế hoạch trả thù của mình mà biến bản thân thành loại người mưu mô gian xảo.

Ngay cả muội muội ruột thịt của mình cũng không bỏ qua.
Lợi dụng tình yêu của nàng, lợi dụng sự tin tưởng của nàng, chà trộn vào hoàng cung, ăn cắp bí mật chính trị.
Nhưng đó là chuyện của sau này.

Còn bây giờ, hắn lạnh lùng ngước mắt nhìn vị thánh thượng ngồi trên ghế cao kia, bên cạnh là Đan hoàng quý phi, cũng là người hắn muốn giết chết nhất.
Hôn lễ hoàn thành, Cơ Nhạc An ngây ngô ngồi trong tân phòng chờ đợi vị phò mã của mình tới.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nàng đã ngồi đến mỏi nhừ, hắn mới chậm chạp quay về.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Cơ Nhạc An hoảng sợ co rúm người giống như một chú nhím xù lông bảo vệ bản thân.
Nàng cúi đầu, đôi hài tinh xảo thu vào trong mắt.

Hai bàn tay nàng siết chặt vào nhau, che giấu đi sự hồi hộp cùng lo lắng.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng thở dài, một bên giường nặng nề lún xuống.

Cơ Nhạc An ngây ngốc nghệch cả mặt.
Hình như phò mã của nàng đang đốt cháy giai đoạn thì phải.

Đáng lí ra nên tháo mạng trùm đầu trước chứ.
Nàng vươn chân, đá ngang chân hắn một cái, hắn liền bật người ngồi dậy.
“Ngươi… thật vô lễ.” Không giống như A Du của ta là nam nhân quân tử nhất thiên hạ.
“Bổn công chúa cho phép ngươi nằm chưa hả? Mau tháo mạng che cho bổn công chúa.”
Vốn dĩ cái tính ương bướng của nàng đã được Cơ Luận Du chữa lành.


Thế nhưng hôm nay vì mệt mỏi, vì uất ức không có chỗ trút giận mà bộc phát.

Xem đức lang quân của nàng xui xẻo đi.
Mà Cơ Luận Du đâu phải là người ngoan ngoãn nghe lời dễ bị bắt nạt như vậy.

Hắn nhàn nhạt đứng dậy, tiêu sái tới bàn rượu rót một chén.
“Này, ngươi dám chống đối bổn công chúa? Ngươi muốn chết hả?” Cơ Nhạc An bực dọc quát lớn.
Sau đó, chẳng thèm để ý gì tới lễ nghi, công dung ngôn hạnh, nàng vươn tay kéo mạng che đầu xuống.

Khuôn mặt hài hòa xinh đẹp hiện ra.

Dưới ánh nến lấp lánh lại càng lung linh quyến rũ bội phần.
Cơ Luận Du đứng quay lưng về phía nàng.

Nàng hùng hổ đi tới, một cước đá vào mông hắn, hai tay chống nạnh, bộ dạng điêu ngoa quát.
“Đừng tưởng được phụ hoàng của ta trọng dụng liền không coi bổn công chúa ta ra gì.

Ngươi một phần cũng không bằng A Du của…”
Cơ Luận Du xoay người.
Cơ Nhạc An trợn tròn mắt, lời vốn đã tuôn ra đến miệng lại không có cách nào nói thêm được nữa.
Cổ họng ứ nghẹn, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tiểu công chúa…” Cơ Luận Du cũng sợ hãi không kém.
Vốn dĩ hắn tính toán sẽ ngồi đây một lát, trước khi nàng phát hiện ra mình chính là Cơ Luận Du thì liền rời đi.
Nhưng không ngờ nàng nóng tính như vậy.
Thân phận bị bại lộ.

Hắn có cảm giác hoảng loạn giống như bản thân mình sắp mất đi thứ gì đó.

Rất quan trọng.
“A Du…” Nàng nâng mắt, lướt một vòng từ trên đỉnh đầu của hắn xuống mắt cá chân.
Hắn mặc bộ hỷ phục màu đỏ chói, chói tới mức khiến đôi mắt nàng nhức nhói.

Nước mắt ứa ra, nàng bỗng nhiên hiểu được sự thật.
“A Du, chàng lừa ta.” Cơ Nhạc An lắc đầu, một lời này nói thật nhỏ, nói bằng hơi thở.


Như thể nàng sợ hắn sẽ gật đầu, sẽ không bác bỏ.
Cơ Luận Du chẳng phản bác, hắn lặng yên đứng ở đó.

Rất muốn lau đi giọt nước mắt kia nhưng lí trí của hắn chẳng cho phép.
“Chàng nói đi chứ! Chàng lừa ta.

Chàng lừa ta.” Cơ Nhạc An điên cuồng thét lên.
Nàng thu tay lại thành nắm đấm, từng cước từng cước hạ trên bộ ngực rắn chắc của hắn.
Hắn không tránh né, cứ đứng yên như vậy.

Tùy nàng phát tiết.
“Rốt cuộc ngươi tiếp cận ta có mục đích gì? Vì sao ngươi lừa dối ta? Vì sao người không nói cho ta biết ngươi chính là phu quân của ta?”
“Nhất Tịnh, ta…”
“Câm miệng.

Tên ta để ngươi gọi sao?” Cơ Nhạc An lùi về sau, khổ sở thả mình rơi xuống giường.
Nàng thẫn thờ ngồi đó khóc.
Hắn ngơ ngẩn đứng đó nhìn nàng khóc.
“Tư Dục Du, ta ghét ngươi.”
“Cút! Bổn công chúa không muốn nhìn thấy ngươi nữa.

Cút cho ta.

Mau biến đi.”
(*) Trước khi ngoại truyện kết thúc, Nguyên Diêu chỉ có một lời duy nhất muốn nói.
Cha con Cơ Dục Hiên, Cơ Luân Du đều là đồ tra nam!.

Bình Luận (0)
Comment