Độc Sủng Phế Hậu

Chương 39

Ánh nắng xen qua khung cửa sổ chiếu lên gương mặt an tĩnh của Tương Tịch. Khẽ nhíu mày, nàng giơ tay che đi sự chói chang, cố gắng mở phụng nhãn ra. Xung quanh nàng ồn ào, xen lẫn tiếng của nhiều người.

" Thế nào rồi? "

" Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mau gọi hoàng thượng! Hoàng hậu tỉnh rồi! " - Tiếng của vị thái y bắt mạch cho nàng vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng. Những người xung quanh vuốt trán, lau đi những giọt mồ hôi ướt đẫm. Đầu họ có thể giữ rồi, gia quyến họ bình an rồi.

" Rầm "- Sở Định Long một thân long bào còn xộc xệch, quầng mắt cũng xuất hiện. Chứng tỏ cả đêm qua hắn chẳng hề chợp mắt. Vừa bước vào, liền nhanh chóng chạy đến bên giường Tương Tịch, kịch liệt nắm lấy tay nàng:" Tịch Tịch, nàng có nghe thấy trẫm không? Tịch Tịch?"

Nữ nhân trên giường mơ màng nhìn hắn, mày chau lại. Thái y liền kéo hắn ra, thận trọng bẩm báo:" Hoàng hậu bị động thai, khí lực còn suy yếu, hoàng thượng đừng miễn cưỡng người. "

Ánh mắt Sở Định Long hiện lên tia đau lòng hướng về Tương Tịch. Bây giờ trong lòng hắn có bao nhiêu là tự trách. Nếu hắn không nhắc về Khánh Hưng, có lẽ nàng đã không phải nằm đó. Nhớ về tên đó, Sở Định Long hiện đầy vạch đen trên mặt. Đám thái y có chút run sợ, lo lắng mình làm gì sai sót.

" Các ngươi chăm sóc hoàng hậu cho tốt! " - Bỏ lại một câu, hắn liền dẫn cung nữ và thái giám thân cận của mình rời khỏi.

*******

Thượng Thư Phòng vang lên tiếng đập đồ liên hồi. Tổng quan công công và cung nữ quỳ rạp dưới mặt đất, toàn thân run rẩy, miệng liên tục xin tha:" Hoàng thượng long thể quan trọng, đừng kích động! "

" Ầm! "- Bình gốm do Định quốc sai Khánh Hưng đem đến tiến cống, liền bay vào tường, vỡ thành từng mảnh lớn. Thanh âm của Sở Định Long như cuồng loạn, mang theo sát khí:" Cút! Cút hết cho trẫm! "

Như vớ được lệnh bài miễn tử, đám công công và cung nữ liền không nói không rằng, nhanh chóng lui ra ngoài. Cả Thượng Thư Phòng chỉ còn lại mỗi Sở Định Long. Đồ vật bị đập vỡ thành manh ngổn ngang dưới đất. Hắn buông mình xuống long tọa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bóng dáng mẫu phi ngày ở pháp trường hiện ra trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể kìm nén mà siết chặt lòng bàn tay lại. Thời khắc thủ cấp của mẫu phi và trên dưới Phương gia rơi xuống, như một nhát dao đâm sâu vào tim hắn. Máu nhuộm đỏ cả bầu trời ngày hôm đó, tang tóc và bi thương.

Bất chợt, tâm trí hắn lại ẩn hiện một bóng hình nữ nhân giữa một rừng huyết mai. Tuyết rơi trắng xóa, nhưng không thể nào che giấu đi bóng dáng nàng. Như một tiên nữ hạ phàm, nàng say mê trong điệu múa dưới làn tuyết và huyết mai đỏ rực. Ánh mắt nàng nhìn hắn, đầy sự ngưỡng mộ và kính nể. Nhưng bước chân của nàng ngày càng mạnh mẽ, đến mức dưới chân nàng tóe ra một dòng máu đỏ thẫm. Sở Định Long kinh hoàng, muốn ngăn nàng lại, nhưng không thể. Nữ nhân ấy cứ múa, múa đến khi máu nàng phủ đầy trên mặt đất đầy tuyết. Dường như nàng không hề đau đớn.

" Tịch Tịch! " - Sở Định Long hét lên, nhưng thanh âm của hắn bị gió che lấp. Tuyết rơi càng lúc càng mịt mù, bóng dáng nữ nhân đó như tan biến theo làn tuyết. Tuyệt vọng, Sở Định Long chạy đến nơi lúc nãy có bóng dáng nàng, nhưng tất cả chỉ còn lại tuyết trắng xóa che mờ tất cả.

Sở Định Long đứng giữa bão tuyết, cố gắng dõi mắt tìm kiếm. Đột nhiên, xung quanh hắn, tuyết biến mất, thay vào đó là một biển lửa bao trùm. Như một con mãnh thú, ngọn lửa cố gắng vây lấy hắn. Cố tìm một lối thoát, nhưng cuối cùng đập vào ánh mắt hắn là một thân ảnh cả đời hắn không thể nào quên.

Ninh Nghi bụng vượt mặt, thân mặc lễ phục sắc phong Hoàng Quý Phi, đứng giữa biển lửa. Dung mạo khuynh thành của nàng bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng ánh mặt vẫn nhìn chằm chằm hắn. Không còn chút lưu tình, chỉ còn oán hận.

Sở Định Long dè dặt nhìn nàng, lui dần về sau. Nhưng ngọn lửa phía sau dường như cản bước hắn.

" Sở Định Long.... "

" Đi chết đi... "

" Ta sẽ giết ngươi.... "

Gương mặt Sở Định Long kinh ngạc nhìn về phía Ninh Nghi. Ngọn lửa bao trùm lấy nàng, nhưng ánh mắt vẫn không thôi nhìn hắn đầy căm hận. Cuối cùng, ngọn lửa nuốt trọn lấy thân ảnh của nàng, hóa thành mãnh thú, lao tới hắn. Nhưng khi ngọn lửa vừa trờ tới, Sở Định Long bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Những giọt mồ hôi lạnh phủ đầy trên trán hắn. Khẽ quẹt tay lau đi chúng, Sở Định Long bước xuống giường, tiện tay vớ lấy chiếc long bào khoác bừa lên người. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng quạ kêu:" Cờ... Oạc!", khiến cho hắn giật mình đôi chút.

" Tỉnh rồi sao? " - Một bóng đen đứng nhàn nhã bên cửa nhìn hắn, dường như là đợi hắn thức giấc. Sở Định Long không có chút gì ngạc nhiên, ngược lại còn ngồi xuống bàn, rót hai tách trà, đẩy một tách về phía người đó. Khẽ xua tay, bóng đen kia quăng lại gần hắn một thứ gì đó được bọc kín bằng vải đen.

"Chung Quân, ngươi làm việc cũng mau lẹ lắm! " - Ánh mắt Sở Định Long khẽ nhìn về phía cái bọc đen, nhìn thấy vệt máu còn đọng lại trên đó, liền biết trong đó có gì. Tay hắn cầm lấy tách trà, không nhanh không chậm thưởng thức. Hương trà thơm ngát khiến lòng hắn có chút thoải mái:" Chỉ có điều hơi nuối tiếc, một mỹ nhân như vậy... "

" Thiên hạ hàng vạn mỹ nhân, người nào người nấy xinh đẹp như hoa. Chỉ là một bông hoa không còn phù hợp nữa, nên ngắt bỏ đi thôi! " - Chung Quân bây giờ ngồi đối diện, chống cằm thích thú nhìn hắn. Dường như những chuyện này với y đã rất bình thường. Sở Định Long tiện tay kéo long bào kín lại, che chắn cơ thể khỏi cái lạnh bên ngoài:" Hi Xuân Các có bị lộ không? "

" Đương nhiên không!" - Thanh âm Chung Quân tuy có chút bỡn cợt, nhưng lại mấy phần khẳng định. Bên ngoài, tiếng thị vệ bẩm báo:" Hoàng thượng, hoàng hậu đã tỉnh."

Vừa nghe đến hai chữ "hoàng hậu", hắn đã không giữ được bình tĩnh, mà đứng dậy. Chung Quân chứng kiến bộ dạng này của hắn, dụi mắt mấy lần mới có thể tin. Trước khi rời khỏi, Sở Định Long như nhớ ra điều gì đó, liền căn dặn y:" Phái thêm người canh giữ nơi ở cửa Khánh Hưng, không cho phép hắn đến gần hoàng hậu nửa bước." - Nói rồi, liền hướng Dưỡng Tâm Điện mà tiến.

*********

Chung Ninh cung hôm nay náo nhiệt lạ thường. Đám phi tần oanh oanh yến yến, nhàn rỗi liền tụ tập tâm tình. Chủ cung là Lạc Quý Phi, vừa được hoàng thượng sắc phong ba hôm trước.

Vốn dĩ Lạc Thái Ngân là công chúa của Lạc quốc, thân phận cao quý. Khi vừa nghe Sở Định Long chẳng những dẹp được bọn phản loạn, ngược lại còn liên kết được với Định quốc, hoàng đế Lạc quốc liền mang theo đứa con gái xinh đẹp nhất của mình đến cầu thân. Chỉ tội cho Lạc Thái Ngân, trong vòng chưa đầy hai ngày, đã lập tức bị biến thành con cờ trong tay lũ nam nhân muốn tranh quyền. Khi đến, Sở Định Long vì có chút nể mặt Lạc quốc, nên phong cho nàng làm quý phi. Nhưng từ đó đến giờ đã ba ngày, hắn không thèm đếm xỉa đến nàng. Sáng thì thượng triều, tối lại cùng hoàng hậu ở Dưỡng Tâm Điện làm phu thê ân ái.

" Lạc tỷ tỷ quả nhiên là mỹ nhân Lạc quốc, xinh đẹp không ai bì kịp!" - Chu quý nhân mồm miệng nhanh nhẹn, lại như được tẩm đường, câu nào câu nấy đều đưa Lạc Thái Ngân lên tận chín tầng mây. Đám nữ nhân bên cạnh cũng thi nhau nói thêm vào, chỉ sợ không thể đem nàng đội lên đầu.

Lạc Thái Ngân nở nụ cười gượng gạo, ngồi trên phụng vị, u nhã mà tiếp đãi. Ánh mắt nàng nhìn đám nữ nhân bên dưới, có chút không vui. Những lời họ nói, ở Lạc quốc, nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần, nghe đến phát chán. Bây giờ tâm tư nàng, chỉ muốn trở về Lạc quốc, trở về bên nam nhân mà nàng yêu. Chỉ là, thân phận hiện tại của nàng, đã không thể nữa rồi.

" Nương nương, Tiểu Cầu đã ăn xong rồi, muốn người vuốt ve nó."- Cung nữ cận thân của nàng ôm một con hắc miêu đến giao cho nàng. Dường như đã quá quen, nó liền trèo khỏi vòng tay của cung nữ kia mà chui vào lòng Lạc Thái Ngân, kêu lên hai tiếng:" meo meo!"

Khẽ mỉm cười, Lạc Thái Ngân đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng bộ lông mềm mại của nó. Hắc Miêu cảm thấy rất thoả mãn, dụi dụi vào lòng bàn tay của nàng.

" Muội nghe nói Lạc quý phi có tài múa rất đẹp, từng khiến tất cả những người chứng kiến say mê không thể rời mắt. "- Chung quý nhân vẫn luyên thuyên nịnh bợ, giọng điệu khiến người ta có chút yêu mến. Nhưng qua tai Lạc Thái Ngân, lại khiến nàng có chút không thích.

" Muội muội quá lời rồi, chỉ là lúc có nhã hứng sẽ đem ra giải khuây, không đến mức khiến lòng người say mê. "- Khẽ mỉm cười, Lạc Thái Ngân ôn hòa trả lời. Nàng vừa từ nơi xa đến, quả thật không tiện gây khó dễ cho nàng ta. Nhưng người nào đó lại không biết thân biết phận, lời nói lại thêm phần chua ngoa:" Lạc quý phi nói không sai. Chúng ta dù múa đẹp đến mấy, trong mắt hoàng thượng, làm sao bằng hoàng hậu nương nương? Chỉ cần múa một điệu, liền có thể từ lãnh cung khải hoàn thành phượng hoàng."

" Ây da, lại nói từ lúc về cung đến nay, hoàng thượng sáng thượng triều, tối lại ở cạnh hoàng hậu. Quả thật là đã quên mất cả hậu cung rồi!" - Chọc đúng vào tâm tư của họ, nên đám phi tần thi nhau kể khổ. Nào là mong nhớ hoàng thượng, sợ hoàng thượng độc sủng hoàng hậu, sợ cô đơn lạnh lẽo. Lạc Thái Ngân nhéo một bên má Tiểu Cầu, đem những lời xấu xa ấy vứt qua tai. Nhưng Chung Quý Nhân lại không muốn để nàng ngoài cuộc, liền làm ra điệu bộ như thương cảm cho nàng:" Chúng muội muội lo nghĩ cho Lạc quý phi, vừa vào cung đã bị hoàng thượng ghẻ lạnh, sau này sẽ sống như thế nào chứ? "

" Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, người đương nhiên sẽ biết bên nào trọng bên nào nhẹ. Vả lại hoàng hậu đang mang long thai, không chỉ là trưởng tử mà còn là đích tử, hoàng thượng ở cạnh chăm sóc, có gì là sai chứ? Các muội ở đây nghị luận như vậy, người không biết lại nói các muội ganh ghét hoàng hậu, đến tai hoàng thượng, chỉ sợ mười cái mạng của các muội cũng không đền nổi. "- Ánh mắt của Lạc Thái Ngân tuy mang vẻ an nhàn tự tại, nhưng lại khiến người ta thấy được uy quyền của bậc quý phi cao quý. Không hổ danh là công chúa Lạc quốc, phong thái khiến người ta nể phục. Chưa tới ba câu đã khiến đám nữ nhân bên dưới im miệng. Không chịu nổi không khí mà họ mang lại, Lạc Thái Ngân cất tiếng đuổi khéo:" Bổn cung mệt rồi, các muội lui về cung của mình đi. "

Đám nữ nhân đó cũng xem là biết giữ chút thể diện, liền cáo lui, trả lại chút thanh tịnh cho Chung Ninh cung.
Bình Luận (0)
Comment