Tô Dạ cung trong đêm nay, chính là hỗn loạn không ngờ được. Các ma ma đỡ đẻ và các vị thái y ở bên trong đổ một tầng mồ hôi lạnh, phát hiện Chu tần nương nương lần chuyển dạ này phải một phen cực khổ rồi. Đứa nhỏ trong bụng nàng ta yếu ớt, giống như sắp bị ngộp thở đến nơi. Ngay cả nữ nhân này, sức lực để rặn cũng không còn.
"Hoàng hậu nương nương...hoàng hậu nương nương...."
Một vị ma ma họ Thương, tên gọi Hoán đến gặp Tương Tịch ở phía tây chính điện. Bộ dạng bà ta lo lắng không ngớt, đưa ánh mắt e dè nhìn nàng. Tương Tịch ngồi trên ghế nhìn ra ngoài, phát hiện trời đã sẩm tối. Chu tần chuyển dạ đã hơn hai canh giờ, vậy mà bây giờ vẫn chưa có biến chuyển gì. Trong lòng nàng nhủ thầm, e rằng nàng ta phen này khổ sở rồi.
"Bất luận phải làm như thế nào, cũng phải bảo toàn hoàng tự. Nếu không..."- Một tay ngọc Tương Tịch nâng tách trà lên, dùng tay còn lại cầm lấy nắp của nó lùa đi những sợi trà. Nói được nửa câu, nàng ngưng lại nhìn xuống phía vị ma ma kia khẽ cười. Nụ cười nàng thoạt nhìn không mang chút hàm ý đáng sợ nào, nhưng lại khiến vị ma ma kia sợ đến xanh mặt. Sống ở trong cung hơn mấy mươi năm, hẳn bà ta hiểu vế sau nàng muốn nói gì nên cúi đầu đáp:"Nô tỳ đã hiểu..."
Sau đó, Thương ma ma liền lui ra ngoài và không dám hỏi gì thêm. Hoa Nhĩ ở bên cạnh Tương Tịch nhìn thấy bóng bà ta khuất đi rồi liền xoay sang chần chừ muốn hỏi gì đó. Nàng không nhìn đến nàng ấy, nhưng lại chầm chậm cất lời trước:"Khúc mắc trong lòng để lâu sẽ rất khó chịu."
"Nương nương, Chu tần đó há chẳng phải là kẻ không nên giữ lại hay sao? Chi bằng lúc này tiện tay diệt trừ luôn cả hai mẫu tử họ sẽ tốt hơn." - Được Tương Tịch cho phép, Hoa Nhĩ không ngần ngại nói ra suy nghĩ trong lòng. Nô tài trong cung, nói ra mấy lời này nếu để người khác nghe được chính là tìm đường chết. Nhưng nghĩ đến những chuyện Chu tần gây ra cho chủ nhân của mình, Hoa Nhĩ lại không kiềm lòng được. Nếu nàng ta sanh ra một công chúa thì không sao, nhưng sinh ra một hoàng tử thì chắc chắn nàng ta sẽ lại có suy nghĩ không an phận rồi.
Đáp lại nàng ấy, Tương Tịch chỉ cười khẽ rồi hướng đôi mắt về hướng gian phòng phía trước, nơi Chu tần đang chuyển dạ. Trẻ con vô tội, bất luận nàng ta sinh ra là công chúa hay hoàng tử thì đều là con của Sở Định Long. Nàng nhất định sẽ làm hết sức để bảo bọc chúng với cương vị là hoàng hậu. Thế nhưng chỉ nàng mới hiểu rõ rằng trong lòng nàng có bao nhiêu muộn phiền. Có nữ nhân nào trên thế gian này, nhìn thấy nữ nhân khác sinh con cho nam nhân mình yêu mà lòng có thể thanh thản đây chứ?
Hơn ba canh giờ sau, tiếng trẻ con khóc bắt đầu vang lên. Trên dưới Tô Dạ cung thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng trong lòng xuống. Thương ma ma vội vội vàng vàng quấn đứa nhỏ vào khăn, định đem đến cho Tương Tịch nhìn. Nhưng ngay lúc đó, Chu tần nằm trên giường hãy còn mỏi mệt đã lên tiếng:"Là hoàng tử...đúng không?.."
"Bẩm nương nương...." - Thương ma ma ôm đứa nhỏ trong vòng tay, khó xử không dám đáp. Chu tần không nhận được câu trả lời liền kích động ngồi dậy, hướng về phía bà ta lặp lại câu hỏi một lần nữa:"Nói cho bản cung biết, có phải là hoàng tử hay không?"
Nô tì cận thân sợ nàng ta té xuống khỏi giường nên lập tức chạy đến đỡ lấy. Hai mắt Chu tần nhìn tựa như muốn giết người vậy, khiến Thương ma ma sợ đến mức quỳ xuống. Đôi tay bà ta ôm lấy đứa nhỏ đó vào lòng, cố gắng dỗ cho nó nín khóc. Vừa lúc này, Tương Tịch cùng Hoa Nhĩ bước đến cửa của gian phòng.
"Là công chúa....sao?" - Giọng Chu tần run run, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng. Từ lúc biết mình mang long thai, thứ nàng ta hi vọng nhất là sinh ra một hoàng tử. Chỉ có như vậy, địa vị và quyền lực của nàng ta trong hậu cung này mới có thể vững vàng. Bây giờ sinh ra một công chúa, lớn lên chỉ có thể gả đi thì có ích gì? Càng nghĩ, lửa giận trong lòng nàng ta càng dâng lên cao hơn.
"Chu tần nương nương đừng lo lắng, nhị công chúa đáng yêu xinh đẹp như vậy hoàng thượng sẽ rất thương yêu..."- Nhận thấy sự giận dữ của Chu tần, Thương ma ma liền tìm cách nói đỡ cho công chúa. Nhưng nàng ta lại không một chút động lòng, tay run run chỉ thẳng về hướng đứa nhỏ mà hét lớn:"Được thương yêu thì có ích gì? Lớn lên thì cũng chỉ bị gả đi thôi, giống như tiện nhân hoàng hậu kia vậy."
Nghe mấy lời hỗn xược của Chu tần, Tương Tịch cố kìm nén sự giận dữ trong lòng. Nữ nhân này không biết trời cao đất dày, ở dưới trướng của nàng mà dám phỉ báng như vậy. Khác nào nàng ta không xem trọng ban giao hai nước Sở Nguyên - Định ra gì. Nhưng nể tình nàng ta vừa mới hạ sinh cho Sở Định Long một vị công chúa, nàng sẽ không so đo chuyện này. Xem như nãy giờ nàng mắt nhắm mắt mở không nghe cũng không thấy gì cả.
"Đem cái thứ vô dụng này vứt ra ngoài cho bản cung!" - Chu tần cầm lấy gối quăng về phía Thương ma ma. Bà ta sợ tiểu công chúa bị thương tổn nên lấy thân che lại. Nào ngờ Chu tần không biết tiết chế, nhìn thấy cung nữ cạnh giường đang cầm một thau đồng đầy nước nóng liền chụp lấy mà ném về phía họ lần nữa.
Lúc này, Tương Tịch nhìn thấy liền dùng thân che cho tiểu công chúa. Nước nóng bắn vào y phục nàng, thẩm thấu vào da thịt rát bỏng đến cùng cực. Cắn chặt môi, Tương Tịch cố gồng mình chịu đựng. Các cung nhân của Tô Dạ cung bị hoảng sợ, nhìn thấy nàng bị như vậy liền tái mặt.
"Hoàng hậu nương nương!" - Hoa Nhĩ chạy đến, đỡ lấy Tương Tịch đang sắp ngã khụy xuống. Nàng ấy lo lắng tột độ, liên tục hỏi nàng có sao không. Nhưng đổi lại, nàng chỉ hướng phượng nhãn về phía tiểu công chúa mà hỏi:"Nhị công chúa không sao chứ?"
"Hoàng hậu nương nương, công chúa không sao cả. Nhưng còn người..."- Nhìn thấy tình trạng của Tương Tịch, Thương ma ma có chút kinh sợ. Trong hậu cung này, người người hại nhau là điều tất yếu. Lòng người thâm sâu, ngay cả khi một đứa nhỏ sinh ra nơi đây thì vĩnh viễn là cái gai trong mắt người khác. Vậy mà nữ nhân này lại chẳng nề hà phụng thể mà đi cứu con gái của kẻ thù. Phải chăng giữa đống bùn nhơ nhuốc kia lại mọc ra một đóa sen tỏa hương thơm ngát.
Tương Tịch khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng chưa được ba khắc đã ngất đi trên tay Hoa Nhĩ. Đám người trong Tô Dạ cung đổ một tầng mồ hôi lạnh, liên tục hô hào kêu gọi thái y. Riêng chỉ có một nữ nhân, đưa đôi mắt sắc bén đến chiếc kéo đặt trên bàn gần đó mà lẩm bẩm:"Tiện nhân!"
********
Lúc Tương Tịch tỉnh lại, cũng là vào ngày hôm sau. Xung quanh nàng có Phan thái y, Hoa Nhĩ, mấy cung nữ hầu hạ ở Phượng Hoan Cung. Nhưng điều làm nàng chú tâm nhất, chính là bóng dáng gật gù của một nam nhân ở cạnh giường.
"Nương nương, hoàng thượng từ đêm hôm qua nghe tin người xảy ra chuyện đã đến đây, cả đêm đều ở cạnh người không rời."- Hoa Nhĩ cẩn thận đỡ nàng dậy, tránh không chạm vào vết thương. Nhưng chỉ cần nàng vừa cử động thì cơn đau buốt đã thấu đến tận xương tủy. Nam nhân kia bị kinh động liền giật mình tỉnh giấc mà hốt hoảng hỏi nàng:"Tịch, nàng có gì không thoải mái sao?"
Nhìn kĩ từ trên xuống dưới Sở Định Long khiến Tương Tịch không khỏi giật mình. Hoàng bào có chút xốc xếch, đôi mắt mệt mỏi, nhưng khuôn mặt lại không giấu được vẻ lo lắng cho nàng. Khẽ lắc đầu, Tương Tịch cố gắng trấn an hắn:"Hoàng thượng, thiếp không sao nữa rồi..."
"Nàng cũng thật hồ đồ quá rồi, đang mang long thai lại không biết cân nhắc mà chạy ra đó làm gì?"
"Tính mạng con trẻ quan trọng. Huống hồ còn là cốt nhục của hoàng thượng thì dù là hi sinh cái mạng này thần thiếp cũng không từ."
Nghe qua mấy lời này, kẻ nào không biết lại cho rằng Tương Tịch là kẻ giả tạo. Nhưng quả thực nàng hiểu những đứa trẻ này, sinh ra trong hoàng thất là vinh hạnh, cũng là bất hạnh của chúng. Nàng không nhận nàng là kẻ cao thượng, nhưng trẻ con là vô tội. Dù cho sau này nàng có phải dùng đến mưu hèn kế bẩn thế nào đối phó với lòng người thâm độc trong hậu cung thì nàng cũng tuyệt đối không đụng đến chúng.
Nhắc đến nhị công chúa, Tương Tịch mới giật mình. Nàng sợ rằng Sở Định Long đã đem đứa bé này về cho Chu tần, như vậy dễ khiến nàng ta lần nữa nổi điên mà hại nó lắm. Tay ngọc nàng cầm lấy tay hắn, lo lắng hỏi:"Hoàng thượng, nhị công chúa có sao không?"
"Nhờ ơn cứu mạng của nàng, con bé đã không sao nữa rồi. Trẫm đã cho Thương ma ma ẵm con bé về Long Nhi điện chăm sóc rồi." - Nhìn thấy nét mặt lo lắng và sợ hãi tột độ của Tương Tịch, Sở Định Long biết rõ nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Ôm lấy nữ nhân nhỏ bé đó vào lòng, hắn ra sức trấn an rồi lại mắng nàng:"Nàng phải xem lại nàng kìa, lo cho con của người khác mà bỏ quên con chúng ta mất rồi."
Nói đoạn, Sở Định Long vươn tay sờ lên phần bụng còn chưa nhô lên của nàng, trân quý vô cùng. Hoa Nhĩ biết không nên làm phiền hai người, nên lui ra ngoài, trên môi vẫn thấp thoáng nụ cười. Cả gian phòng không còn ai nữa ngoài hai người, lúc này Tương Tịch mới khe khẽ cất giọng hỏi:"Hoàng thượng, Phan thái y đã nói cho người biết rồi sao?"
"Lúc nàng ngất đi, hắn ta hớt ha hớt hải vừa chẩn mạch xong cho nàng thì đã nói hết với ta." - Nhớ đến chuyện này, trong lòng Sở Định Long có chút tức giận. Nàng mang long thai hơn bốn tháng lại nhờ thái y giấu hắn, không biết là trong lòng rốt cuộc có ý gì. Lỡ đâu lúc nàng cứu nhị công chúa xảy ra cơ sự gì thì bảo hắn làm sao chịu thấu?
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Sở Định Long, Tương Tịch khẽ cúi đầu như một đứa nhỏ bị phát hiện làm sai. Lúc đầu nàng muốn nói với hắn, nhưng lại suy nghĩ đến chuyện cần làm lâu dài nên mới giấu đi. Len lén nhìn lại bị ánh mắt hắn dọa đến sợ hãi, khe khẽ nói:"Thần thiếp nghĩ hoàng thượng vừa mới tỉnh lại, vốn dĩ muốn đợi khi nào người khỏe hơn sẽ báo..."