Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 17

Edit: Nhã Thục dung

Beta: Huệ Hoàng hậu

"Đến đây, dập đầu vào đây, dập hỏng long liễn thì tính cho trẫm." Tiêu Nghiêu cười lạnh, chưa từng có người nào dám uy hiếp hắn như vậy.

Tần Phiên Phiên đang ấp ủ hi vọng, vừa nghe lời này xong, đáy lòng thầm mắng Cẩu Hoàng đế thật sự quá vô tình vô nghĩa, nhưng trên mặt lại lập tức lộ ra thần sắc bi thương, đôi mắt chớp chớp, hai hàng lệ trong trẻo liền chảy xuống dưới theo khóe mắt, nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

"Khi máu tươi của thần thiếp chảy ra đây, khẳng định là máu sẽ rất lạnh, bởi vì trái tim cũng đã sớm lạnh thấu! Hoàng thượng, lúc nô thiếp hóa thành oan hồn chắc chắn sẽ không để quỷ sai kéo đi, bởi vì nô thiếp không yên lòng về ngài... Nô thiếp luyến tiếc Thưởng Đào các, ngài còn chưa đi ngắm đào được mấy lần nữa mà... Nô thiếp nhất định sẽ ở Thưởng Đào các ngày đêm chờ đợi ngài......"

Nàng khóc đến mức thê thảm xúc động, chiêu thức vừa khóc vừa đổi ba tông giọng này, người bình thường thật sự không dám trêu chọc.

Nghe thấy tiếng khóc của nàng thì biết nữ nhân này vốn là một người ương ngạnh.

Khóe miệng Tiêu Nghiêu giật giật, bởi vì cảnh tượng mà nàng miêu tả quá mức kỹ càng tỉ mỉ, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh.

"Đến lúc đó nô thiếp mặc một thân đồ trắng, cả phòng lạnh lẽo, mong rằng Hoàng thượng đừng ghét bỏ nô..."

"Đủ rồi, câm miệng! Nếu chuyện này có liên quan đến Thái hậu, vậy thì cùng đi đi." Chân mày Tiêu Nghiêu không giãn ra nổi, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Hắn nhớ tới cái cảnh tượng kia liền run lập cập, thậm chí còn thấy trên cổ lạnh lẽo, ngay lập tức đưa tay lên sờ, sợ có nữ quỷ ôm lấy mình.

Nữ nhân này, thật sự là sao chổi đầu thai.

Đoàn người còn chưa tới Duyên Thọ cung đã thấy Cao Thái hậu ngồi trên xe liễn đi đến, sắc mặt của bà nôn nóng, hiển nhiên là lo lắng không thôi.

Đến tận lúc nhìn thấy Tần Phiên Phiên bình an không bị gì, bà mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức gọi thái giám dừng xe liễn, nhanh chóng để cung nhân đỡ rồi đi nhanh đến.

"Ngươi có bị thương hay không? Ai da, tại sao mặt lại đỏ như vậy, ai đánh? Đau không?"

Tiêu Nghiêu thấy Cao Thái hậu tới đây, vừa định hành lễ với bà, kết quả Cao Thái hậu không cho hắn bất kỳ ánh mắt nào, trực tiếp tiến đến cầm tay Tần Phiên Phiên, hỏi han một cách nôn nóng.

Hoàng thượng nhướng mày nhìn mẹ ruột của mình, ai không biết còn tưởng rằng hắn là đứa con nhặt được, Tần Phiên Phiên mới là đích thân sinh ra.

"Thái hậu, nô thiếp đau quá đi." Tần Phiên Phiên dùng ánh mắt trông mong nhìn bà, âm thanh làm nũng nhỏ nhẹ này thật sự là oan ức đến tận xương cốt.

"Thái hậu, có đau cũng không liên quan đến thần thiếp, đó là do nàng ta tự làm." Minh Phi nãy giờ vẫn luôn đứng im lặng phía sau, rốt cuộc cũng có được cơ hội mở miệng.

Cao Thái hậu nhướng mày, tức giận nói: "Ta hỏi ngươi sao?"

Tần Phiên Phiên kéo ống tay áo của bà, Cao Thái hậu lập tức nhớ tới lời nói lúc nãy của Tần Phiên Phiên, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Minh Phi là từ nhị phẩm phải không? Ai gia nhớ trước kia ngươi học quy củ cũng không tệ, nhưng tại sao phân vị càng cao thì lại càng thích ngắt lời người khác. Nếu có lần sau thì đi tìm ma ma giáo dưỡng học lại quy củ một lần đi."

Cao Thái hậu nhẹ nhàng hất cằm lên, biểu tình trên mặt kia thật sự là mười phần ngạo khí, cảm giác bễ nghễ thiên hạ.

Mấy câu của bà đều là nói có sách mách có chứng đến nỗi Minh Phi không cách nào đáp lại.

"Hoàng đế, chuyện này ngươi xem phải giải quyết ở đâu? Cũng gọi vị ở Vĩnh Thọ cung bên kia tới đi, tùy ngươi quyết định địa điểm."

Cao Thái hậu như thế này rõ ràng là muốn điều tra kỹ càng, lúc nhắc tới Hoàng Thái hậu thậm chí còn không xưng hô, coi như là muốn khai chiến.

Hoàng thượng cảm thấy đầu bắt đầu vang lên ầm ầm, hắn suy nghĩ một lát, thử nói: "Mẫu hậu, đây chỉ là một việc nhỏ, là chuyện đùa giỡn của mấy nữ nhân. Chắc cũng không cần kinh động đến hai vị Thái hậu đúng không?"

Hắn còn nhớ rõ lần trước Thái hậu hai cung ở cùng nhau, gây chiến ầm ĩ, thậm chí hắn còn gặp ác mộng, vốn không muốn sẽ lặp lại lần nữa.

"Cái gì mà việc nhỏ, Đào Quý nhân là Tuyết Đào tiên tử mà ai gia sủng ái nhất, ai dám bắt nạt nàng chính là bắt nạt ai gia! Tiên đế à, lúc ngươi ra đi tại sao không mang theo ta luôn đi, để ta một mình ở lại trên đời chịu khổ. Ta muốn bảo hộ ai thì bảo hộ người đấy, đâu cần phải nhìn sắc mặt người khác thế nào..."

Cao Thái hậu gào thét, lúc bắt đầu nhắc đến tiên đế, tức khắc trở nên cực kỳ bi thương, trong mắt lấp lánh có nước.

Hoàng thượng càng thêm đau đầu.

Tần Phiên Phiên có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Thái hậu. Cao Thái hậu quả nhiên vượt xa người thường, lại còn đem tiên đế ra để áp chế Hoàng thượng.

"Được rồi, quyết định ở Vĩnh Hòa cung đi. Mẫu hậu, chờ lát nữa gặp Hoàng Thái hậu, ngài cũng đừng quá ương bướng."

Tiêu Nghiêu đau đầu đến mức muốn rên rỉ ra tiếng, hắn thật sự cảm thấy ác mộng sắp xảy ra.

Mà người đầu sỏ gây tội thúc đẩy cơn ác mộng lần này là Đào Quý nhân, đương nhiên nhận được vô số ánh nhìn quét qua từ phía Hoàng thượng.

"Đi đi, Hoàng đế đi trước đón bà ta đi. Ai gia trở về rửa mặt chải đầu một phen, lúc nãy phải đi gấp nên trang điểm không ra gì. Tuyết Đào tiên tử, ngươi đi cùng ai gia đi." Cao Thái hậu đưa tay sờ sờ búi tóc, tức khắc cảm thấy không hài lòng, kéo tay Tần Phiên Phiên rời đi.

"Mẫu hậu..." Tiêu Nghiêu dường như muốn đuổi theo.

Tiên hoàng đã cưỡi hạc về trời, Cao Thái hậu trang điểm cho ai xem?

Huống hồ Cao Thái hậu này luôn ăn mặc tinh tế, nhìn thế nào cũng không giống mặc đồ một cách tùy tiện. Một Cao Thái hậu chú trọng vẻ đẹp như vậy thì có lúc nào là xấu xí?

Tần Phiên Phiên trực tiếp bị kéo lên xe liễn của Thái hậu, nàng giả vờ từ chối một phen, nhưng Cao Thái hậu lại kiên trì một cách lạ thường. Lúc này nàng mới thoải mái dễ chịu ngồi xuống, còn xê dịch qua lại để tìm vị trí mềm mại nhất.

Minh Phi thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, lập tức biết nguyên nhân từ đâu, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài thấy đó, Đào Quý nhân này cũng quá vô pháp vô thiên [1], trước mặt ngài còn dám giở trò, lại ngồi chung xe liễn với Cao Thái hậu, rõ ràng chính là coi rẻ..."

[1] Vô pháp vô thiên: không có luật lệ, không có đạo lí.

Tiêu Nghiêu nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Minh Phi tức khắc ngậm miệng lại.

Trong ánh mắt Hoàng thượng mang theo mười phần lạnh giá, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông tới giết chết nàng.

"Lời vừa nãy của ngươi sao không dám nói trước mặt Thái hậu đi?"

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Ái phi, ngươi hẳn phải biết trẫm sợ nhất là phiền toái. Ngươi và Đào Quý nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi hiểu rõ. Đem theo nhiều người như vậy mà không trừng trị nổi một Đào Quý nhân, còn làm sự tình ầm ĩ đến vậy. Nhân lúc còn sớm thì dừng lại đi, trẫm không có một nữ nhân vừa ngu xuẩn lại vừa không biết nhận sai."

Hắn vừa nói xong liền phất tay, long liễn một lần nữa được nâng lên, lúc này là đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an Hoàng Thái hậu. Đám nữ nhân đứng đằng sau đương nhiên sẽ không dám nhìn theo Hoàng thượng vào lúc này.

Nhìn mấy vị phi tần đứng sau bị dọa đến run người, đáy lòng Trương Tổng quản âm thầm thở dài.

Những chủ tử trong cung này, số người có thể giữ được Hoàng đế đã ít lại càng ít. Nhưng tương lai của Đào Quý nhân lại rất hứa hẹn, dù sao cũng chỉ có một mình nàng ta có thể phản ứng nhanh nhẹn trước mặt Hoàng thượng.

Chỉ nhìn nàng hát cũng có thể an ủi Hoàng thượng vốn đang tức giận, thậm chí Hoàng thượng còn không nhớ nổi lí do vì sao hắn tức giận.

"Minh Phi tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao cho phải đây? Sự tình ầm ĩ rồi, rõ ràng là Đào Quý nhân sai, hiện giờ Hoàng thượng đổ hết lên đầu chúng ta. Tính tình Hoàng thượng hẳn là ngài hiểu rõ, chúng ta chắc chắn sẽ bị phạt." Một người trong đám phi tần hối hận đến "xanh ruột"!

Sớm biết như vậy, các nàng cũng học theo Tô Uyển nghi, thà đắc tội Minh Phi thì cũng không bằng chạy đến đây đắc tội ngôi cửu ngũ.

"Hiện tại ra kết luận là quá sớm, nàng ta có Cao Thái hậu giúp đỡ thì thế nào, Hoàng Thái hậu chắc chắn sẽ không để bọn họ vừa ý. Đi, chúng ta cũng đi xem thử thế nào!" Tất cả biểu tình trên mặt Minh Phi đều là không phục. Nàng chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thua bởi một kẻ như vậy.

"Muội muội không đi, sáng nay ta còn chưa dùng bữa."

"Ta choáng đầu, cũng không đi được!"

Tốp năm tốp ba phi tần lần lượt lấy cớ rời đi, ai lại muốn chảy theo dòng nước đục, điều đó thật ngu ngốc.

"A, các ngươi cứ việc rời đi, vừa lúc đúng ý nàng ta. Đến lúc đó tiểu tiện nhân kia thuận miệng bịa chuyện, các ngươi đều không có ở đó, tùy ý để người khác hất nước bẩn lên người!" Minh Phi cười lạnh một tiếng, đi về hướng Vĩnh Hòa cung.

Những phi tần khác nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn phải đi theo. Đã từng lĩnh giáo qua tài năng mở miệng là nói hươu nói vượn của Đào Quý nhân, các nàng đương nhiên không dám khinh thường.

---

"Tóc của Thái hậu thật đẹp, vừa đen lại vừa khỏe, cầm trong tay giống hệt như tơ lụa, thật là thoải mái."

"Vậy sao? Mỗi ngày ai gia đều dùng dầu mè bôi lên một lần, sau đó rửa sạch. Nữ nhân nếu muốn xinh đẹp thì phải tốn công sức vào những chuyện này một chút."

Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Còn không phải sao, làn da này của Thái hậu cũng thật tốt, vừa trắng vừa mềm, giống như da của một tiểu cô nương."

"Lúc tiên đế còn sống thích nhất là làn da này của ta. Hắn đi rồi, cũng không còn ai khen ai gia nữa." Lúc Thái hậu nói câu này có chút khổ tâm, trang điểm đẹp thì thế nào, cũng không còn ai thưởng thức.

"Không ai khen thì sao, bản thân ngài vui vẻ là được, những người khác đều không đẹp bằng ngài là được."

Tần Phiên Phiên chỉ nói mấy câu đã làm cho mặt mày Cao Thái hậu trở nên hớn hở. Tay nàng khéo léo, chỉ quay mấy đường đã giúp Thái hậu búi tóc thật đẹp, sau đó chọn lựa cẩn thận trong hộp trang sức mới lấy ra được một cây trâm khắc hình hoa mẫu đơn ở đỉnh.

"Đây là cây trâm ai gia mang lúc phong phi, bây giờ già rồi còn mang được sao?"

Đỉnh trâm phát ra kim quang lấp lánh, tạo hình tinh mỹ, hoàn toàn khiến Cao Thái hậu yêu thích đến nỗi không buông tay. Nhưng bây giờ tuổi bà không còn nhỏ, cài lên chỉ sợ không hợp.

"Đều được, những lời nô thiếp nói lúc trước đều là sự thật. Thái hậu nương nương nhìn trẻ như vậy, sao lại không thể cài!"

Nàng nói xong liền cài lên cho bà, lại đeo them ít phụ kiện, đến lúc sửa sang búi tóc thật đẹp xong, Tần Phiên Phiên mới đưa gương đồng đến trước mặt bà.

Cuối cùng sau khi sửa soạn, Thái hậu lại kéo nàng lên xe liễn của mình, còn vỗ nhẹ tay Tần Phiên Phiên, nói: "Về sau, lúc không có người ngoài, ngươi gọi ta là mẫu hậu cũng được. Tuyết Đào tiên tử chính là tiên nữ mà Tây Vương Mẫu yêu thương nhất, đương nhiên sẽ gọi mẫu hậu, sao có thể xưng hô xa cách được."

"Vâng, mẫu hậu." Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Bọn họ diễn cảnh "mẫu từ nữ hiếu" [2] thập phần xuất sắc! Lúc đến Vĩnh Hòa cung, hai người đều giữ bộ dáng thẳng lưng, giống như muốn ra chiến trường.

[2] Mẫu từ nữ hiếu: mẹ hiền từ, con hiếu thảo.

"Vĩnh Hòa cung này vốn không gọi là Vĩnh Hòa cung, là tiên đế muốn ta và vị kia ở chung một cách hòa bình nên đặc biệt đổi biển tên. Thời trẻ, ta và bà ấy bất hòa, thường xuyên ầm ĩ, mỗi khi muốn tiên đế quyết định, ba người bọn ta liền đến Vĩnh Hòa cung này. Mỗi lần đều là đến trong trạng thái nổi giận đùng đùng, lúc tan rã cũng rời đi mà không vui vẻ, không có lúc nào là hòa bình."

Thái hậu giới thiệu lai lịch của Vĩnh Hòa cung với nàng, Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, hóa ra chuyện Hoàng thượng đổi tấm biển kia, còn là do di truyền nha.

"Cao Thái hậu giá lâm..." Âm thanh lanh lảnh của thái giám truyền đến.

Tần Phiên Phiên đỡ bà bước vào, đã thấy Hoàng thượng ngồi ở vị trí chủ vị bên trong, bên trái là một vị phụ nhân cao quý ung dung, thần sắc lúc này không tốt lắm, hẳn đây chính là Hoàng Thái hậu.

Vị trí trống bên phải đương nhiên là của Cao Thái hậu. Bà vỗ nhẹ tay Tần Phiên Phiên, sau đó mới khoan thai đi qua, bộ dạng sinh động thanh thoát như một thiếu nữ yêu kiều.

Hoàng Thái hậu quen biết bà suốt hai ba mươi năm, đến tận bây giờ vẫn không chấp nhận nổi bộ dạng này, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Đều đã lớn tuổi còn õng ẹo tạo dáng ở nơi này, nếu tiên hoàng còn sống cũng phải lên tiếng.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thái hậu lại nhìn Tần Phiên Phiên đứng bên dưới, Đào Quý nhân này cúi đầu, bộ dạng thật ra nhìn rất ngoan ngoãn. Chỉ có điều chắc chắn nàng ta giả bộ, dù sao cũng cùng một loại người với Cao Thái hậu.

"Hôm nay để hai vị Thái hậu đến đây..."

Tiêu Nghiêu phất tay, Trương Hiển Năng lập tức bước lên tuyên bố, chỉ là hắn nói còn chưa nói xong, Cao Thái hậu đã ngắt lời: "Hoàng đế, ngươi cảm thấy búi tóc của ai gia hôm nay thế nào?"

Hoàng thượng đã cố gắng chuẩn bị tốt tâm lý chịu khổ, trăm triệu lần không nghĩ rằng hôm nay so với bình thường còn thêm chút gian nan.

Hắn lạnh mặt, coi như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không di chuyển.

Cao Thái hậu hừ lạnh một tiếng: "Đều đã lớn như vậy còn không hiểu chuyện chút nào, nếu tiên hoàng còn sống..." Những từ sau đó bà nói nghe không rõ, thanh âm bị ép rất nhỏ, hiển nhiên lại là thầm trách hắn không bằng tiên đế, Hoàng thượng cũng đã thật sự mệt.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Diễn tinh: Các ngươi đoán cuối cùng ai bị phạt? Kịch bản ta đã viết rất hay rồi!
Bình Luận (0)
Comment