Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 109

Editor: huyetsacthiensu

Ngày vào Kinh đoàn người gặp phải trận tuyết đầu mùa, Kinh thành được bao phủ bởi một màu trắng xóa, đẹp như tiên cảnh, không nhìn ra nơi đây trước đó không lâu mới trải qua một cuộc cung biến.

Hàn Thác tự mình ra khỏi cửa thành đón tiếp vợ con về nhà.

Bích Linh, Bích Lạc bế hai đứa trẻ lên xe ngựa của Hoàng đế, sau đó lại đi xuống. Cố Thiền bị Hàn Thác ôm lên xe.

Màn xe được hạ xuống, một nhà bốn người ở trong không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Lúc trước khi tách ra hai đứa bé mới ba tháng tuổi, bây giờ cũng đã được mười tháng tuổi.

Dần nhi khỏe mạnh, đã có thể chống vào thành giường hoặc ghế mà đứng lên, thỉnh thoảng cũng có thể bước vài bước.

Lúc ở Ngõa Lạt, Mạnh Bố Ngạn làm theo nguyên tắc nam nhân phải trưởng thành trên lưng ngựa, sau khi đứa trẻ biết ngồi thì không ít lần mang đứa trẻ ra ngoài cưỡi ngựa. Đương nhiên đứa trẻ nhỏ như vậy không thể tự mình cưỡi ngựa chỉ có thể đặt trên yên ngựa của Mạnh Bố Ngạn để Dần nhi trải nghiệm giục ngựa lao nhanh.

Lúc đầu Cố Thiền có chút lo lắng không yên nhưng nghe Chương Tĩnh Cầm nói đứa nhỏ nhà bọn họ cũng được huấn luyện như vậy, lại nhìn đứa bé nhà bọn họ khỏe mạnh kháu khỉnh thì yên tâm, buông tay để Mạnh Bố Ngạn đưa đi. nói cho cùng con trai cần phải có trưởng bối nam tính dạy dỗ, Hàn Thác tạm thời đi vắng thì người biểu thúc anh dũng chính là lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, theo nàng quan sát, mỗi lần cưỡi ngựa Dần nhi cũng không khóc, ngược lại lúc về lại vô cùng hưng phấn, nếu không phải vì còn quá nhỏ chưa biết nói thì chỉ sợ là sẽ thao thao bất tuyệt nói về trải nghiệm của bản thân cho mẫu thân nghe.

Đến sau này, Dần nhi học nói được từ đầu tiên, không phải mẫu thân, không phải phụ thân mà là ngựa…

Lúc này, Dần nhi thấy Hàn Thác cũng không sợ sệt… hình dáng của phụ thân đương nhiên nó khôngnhớ rõ, không nhận ra, nó chỉ trừng mắt nhìn Hàn Thác, tò mò đánh giá nam nhân xa lạ trước mặt.

Còn Hàn Thác, khi hắn rời đi bọn trẻ còn rất nhỏ, hơn nữa trải qua ngày tháng đánh trận đi trên lưỡi kiếm đẫm máu trở về, trong lúc nhất thời cũng không khôi phục được dáng vẻ dịu dàng thắm thiết.

Huống chi, con trai nhìn hắn xa lạ, hắn nhìn con trai cũng cảm thấy xa lạ…

rõ ràng lúc hắn rời đi mới chỉ là một cục thịt mềm mại, trắng trẻo, bây giờ còn có thể đứng,… Trong lòng thật sự kích động nói không nên lời.

Phản ứng của Tân hoàng Hàn Thác đối với chuyện này cũng không giỏi giang hơn thái tử tương lai mới mười tháng là bao nhiêu, không, phải nói là giống nhau như đúc, chỉ trừng mắt đánh giá đối phương, một lúc cũng không có động tác gì khác.

Cố Thiền không nhìn được hai cha con ngốc nghếch này nữa, ở một bên nhắc Dần nhi “Mau gọi phụ thân, phụ thân.”

Vừa dạy vừa đưa ngón tay chỉ vào Hàn Thác.

Đứa trẻ bảy, tám tháng tuổi đã có thể nói những từ đơn giản như mẫu thân, phụ thân, ôm, ăn… còn nóiđược mấy câu đơn giản, mặc dù đa số là bọn họ nghe không hiểu nhưng dưới sự dạy dỗ của người lớn cũng có thẻ bắt chước phát âm theo.

thật ra nàng cũng không biết đứa trẻ có hiểu ý nghĩ của từ phụ thân hay không nhưng chỉ là muốn Dần nhi học một từ, phá vỡ sự im lặng mà thôi.

Dần nhi hôm nay cảnh giác một cách kỳ lạ, cho dù Cố Thiền dạy như thế nào cũng không chịu nói mộttiếng.

Lúc không khí đang giằng co thì Bảo bảo đang trong lồng ngực Cố Thiền đột nhiên nói một từ ‘Phụ thân.”

một tiếng ‘phụ thân’ này làm cho lòng Hàn Thác cũng tam chảy rồi.

hắn giơ tay muốn bế Bảo bảo. Nhưng mà…

Bảo bảo cũng không phải là nhận ra người phụ thân là hắn mà là nó nhanh mồm nhanh miệng hơn so với người anh của mình, hàng ngày đều i i a a, hôm nay thấy mẫu thân dạy nói thì thuận miệng học vẹt được một từ.

“Phụ thân… phụ thân… phụ thân...”

Bảo bảo không còn biết trời đất là gì nữa, vừa nói miệng vừa thổi bong bóng, miệng nhỏ cười toe toét không ngậm lại được.

Hàn Thác làm sao biết bí mật đó được, chỉ nghĩ con gái quả nhiên là tri kỷ, tên gọi ‘Áo bông nhỏ’ khôngphải là không có căn cứ, hơn nữa Bảo bảo gọi hắn liên tục, càng lắm hắn nóng lòng muốn bế lấy con gái.

Lá gan Bảo bảo nhỏ hơn Dần nhi rất nhiều, hơn nữa nó còn yếu ớt, năng lực thích ứng cũng kém hơn Dần nhi, chuyến đi này đường xá xa xôi đã sớm không còn khỏe, trên căn bản toàn bộ thời gian đều ở trong lòng nhũ mẫu không rời, lúc này phát hiện có một thúc thúc xa lạ muốn bế nó ra khỏi lòng mẫu thân thì lập tức không lưu tình mà khóc thét lên.

“Bảo bảo đừng sợ, đừng sợ, đây là phụ thân…” Cố Thiền vừa vỗ lưng dỗ dành vừa nói, đồng thời còn không quên ném cho Hàn Thác một ánh mắt trách cứ.

Ý là chàng nhìn chàng đi, vừa lên xe ngựa đã dọa con khóc rồi.

Hàn Thác bất đắc dĩ, hắn làm sao biết được hai đứa trẻ như hai cọng giá còn khó trị hơn mấy trăm nagfn binh lính…

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, đôi phu thê ánh mắt giao nhau liền dính lấy không thể tách rời, Hàn Thác rời đi đã đâu, bây giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kiều thê non mềm thì trên người lập tức nổi phản ứng…

không ngờ trên đùi bị một cái móng vuốt nhỏ nhắn vỗ mạnh một cái…

Vừa cúi đầu nhìn đã nhìn thấy Dần nhi, tiểu tử này không hiểu cái khác nhưng biết người đàn ông xa lạ trước mặt này vừa làm muội muội nhà mình khóc, một tiếng trống lấy tinh thần, chân ngắn nhào lên xả giận cho muội muội.

“Người xấu!” nó nói như chém đinh chặt sắt.

Sau đó lại bị Hàn Thác xách cổ áo lên như xách một con gà.

“Giỏi lắm, ngay cả phụ thân mà con cũng dám đánh.”

Hàn Thác nói xong giơ tay thật cao giả vờ muốn đánh đít Dần nhi…

“Vương gia…” Cố Thiền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả xưng hô cũng không nhớ, đứa bé nhỏnhư vậy làm sao chịu được Vương gia đánh đòn.

Hàn Thác không phải là người không biết nặng nhẹ, tay hắn nâng lên cao nhìn thì giống như rất dùng lực nhưng lúc rơi vào mông Dần nhi thì không đau chút nào.

Hai cái đánh xuống Cố Thiền cũng nhìn ra, mà Dần nhi đang bị đánh lại phát hiện ra một chuyện chơi cực kỳ vui, cố tình vểnh mông lên thật cao. không những đòi bị đánh mà trong miệng còn bắt chước tiếng mông bị đánh “Bốp bốp bốp”.

Tiếng Dần nhi cười khanh khách làm cho Bảo bảo cũng bị hấp dẫn sự chú ý.

Nó lắc lắc cái đầu quả dưa sợ hãi nhìn ca ca ‘bị đánh’ còn cười vui mừng như vậy, lúc đầu cũng chỉ bĩu môi xong quay đầu đi.

Dần dần, tiếng cười của Dần nhi không dứt làm Bảo bảo vặn vẹo một lần, hai lần… đến lần thứ ba cuối cùng nó cũng xác định được chuyện này chắc là rất thú vị.

Nó cũng phải…

Bảo bảo giãy dụa thân thể bé nhỏ, muốn thoát khỏi lồng ngực Cố Thiền, trong miệng còn lẩm bẩm “Bốp bốp bốp… bốp bốp bốp…”

“Bảo bảo ngoan, không được ra đó, con gái không chơi trò này.” Cố Thiền dụ dỗ nói, thật là, có gì vui, trò chơi thô lỗ như vậy…

Bảo bảo thấy mẫu thân không chịu thả mình ra mà ca ca lại đang chơi vui vẻ thì vô cùng oan ức, miệng nhỏ mím lại chuẩn bị khóc…

Hàn Thác lập tức nhận lấy con gái.

Lúc này hắn thay đổi cách chơi, bế Bảo bảo trên tay, bỗng nâng người nó lên trên đỉnh đầu, lại lập tức hạ thấp xuống bên hông.

Mấy lần đầu, Bảo bảo nhăn mặt hơi sốt sắng, sau đó phát hiện bàn tay thúc thúc xa lạ vừa lớn vừa ấm, vững vàng ôm lấy nó, không có chút nguy hiểm nào, khuôn mặt lập tức hớn hở, tay chân vùng vẫy muốn chơi nhiều hơn.

Đợi đến lúc xe ngựa đi đến cửa cung thì hai đứa trẻ đã không còn sợ người ‘phụ thân’ xa lạ này nữa thậm chí còn quấn quít lấy hắn không chịu rời. Hàn Thác chỉ có thể mỗi tay ôm một đứa, không còn cách nào khác, hắn đặt đứa nào xuống thì đứa đó cũng khóc không thể làm gì khác hơn là bế cả hai đứa, cũng may hắn quen hành binh đánh trận nên sức lớn, không sợ mệt.

Có hai đứa trẻ ở giữa nên cả đường Cố Thiền và Hàn Thác cũng không nói được với nhau mấy câu, đợi đến lúc cuối cùng hai người cũng ở cùng một chỗ thì trời đã tối đen, yên lặng như tờ.

Trời vừa tối Cố Thiền đã tẩy trang tắm rửa xong xuôi nhưng Hàn Thác vì bị hai đứa trẻ quấn quít nên đến tận vừa rồi mới để nhũ mẫu bế bọn nó đi ngủ rồi đi tắm rửa.

Lúc hắn đi ra từ phòng tắm đã thấy Cố Thiền ôm gối ngồi ở bên giường, nghiêng đầu đánh giá bốn phía.

Các đời Hoàng hậu của Đại Ân đều ở trong Phượng Nghi cung, Cố Thiền cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà Hàn Thác biết, nàng đánh giá cũng không phải vì cảm thấy mới mẻ…

không muốn nàng suy nghĩ lung tung, hắn bước nhanh về phía trước, ôm người vào lòng.

Phu thê chia xa đã lâu, nói chuyện nhiều hơn nữa cũng không sánh bằng một cái ôm nóng bỏng, còn có, triền miên…

Cố Thiền vô cùng nhu thuận nghênh hợp với Hàn Thác, bởi vì đã quá lâu hai người không thân mật nên nàng vô cùng mẫn cảm, nhẹ run trong lòng hắn.

Trong lúc quan trọng, Hàn Thác đột nhiên dừng lại, nói bên tai nàng “Xán Xán, ta dẫn nàng đến mộtchỗ.”

Nửa đêm canh ba còn muốn đi đâu?

hắn nữa dựa vào thân phận của bọn họ bây giờ đi chỗ nào mà không cần trang điểm mặc quần áo chứ?

Cố Thiền bị hắn trêu ghẹo tiến thoái lưỡng nan, đang chờ hắn giải nhiệt đương nhiên không muốn lãng phí thời gian vào những thứ kia.

Còn Hàn Thác, Cố Thiền giật giật chân, rõ ràng hắn cũng có phản ứng, chỗ cứng rắn còn đang chống đỡ thân dưới của nàng.

“không đi…” Cố Thiền dịu dàng nói “Ta mệt, không muốn mặc quần áo nữa.”

“Vậy thì chúng ta không cần mặc.” Hàn Thác cúi đầu hôn lên vành tai nàng.

không mặc…

Cố Thiền hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Đế hậu mới, không mặc quần áo, đi loạn trong cung…

Lúc nàng còn đang khiếp sợ Hàn Thác đã với lấy áo khoác lông cáo khoác lên trên người, lại ôm ngang Cố Thiền lên cuốn bên trong áo khoác.

Cho dù như vậy cũng không ra thể thống gì cả…

“Hoàng thượng…” Cố Thiền vội la lên “sẽ bị người khác nhìn thấy.”

“không sợ.” Hàn Thác nhấc lên bước ra khỏi điện “Chúng ta đi phía trên.”

hắn ôm nàng vượt nóc băng tường, đi qua các cung điện.

Lá gan của Cố Thiền cũng chỉ lớn hơn Bảo bảo một chút, chôn đầu trong lồng ngực của Hàn Thác, cũng không dám nhìn xuống dưới.

Cũng may đoạn đường này cũng không xa, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói của Hàn Thác vang lên bên tai “Đến rồi.”

Cố Thiền vô cùng cẩn thẩn ngẩng đầu lên, lại bị dọa sợ…

Kiếp này đương nhiên Cố Thiền chưa từng đến đây nhưng kiếp trước…

Đây là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở kiếp trước, cũng là nơi lúc đó Hàn Thác giết chết Hàn Khải – Phụng Thiên Điện.
Bình Luận (0)
Comment