Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 52

Editor: huyetsacthiensu

Suối nước nóng nằm ở ngoại ô Kinh thành cách Kinh thành năm mươi dặm về phía đông, truyền thuyết viễn cổ kể rằng anh hùng Hậu Nghệ bắn rơi chín Mặt trời xuống giữa núi, cho nên nơi này nước nóng không ngừng, có thể dương sinh làm đẹp da, còn có tác dụng chữa bệnh.

Truyền thuyết thật giả không thể kiển chứng, nhưng phong cảnh suối nước nóng thanh tú đẹp đẽ, trong núi bốn mùa nước nóng dâng trào không ngừng, khí nóng bốc lên, mịt mờ ngập tràn, nhùn từ xa sương mù lượn quanh, đặt mình ở trong như đứng giữa tiên cảnh, tất nhiên là nức tiếng gần xa, danh tiếng kéo dài mấy trăm năm.

Hành cung Hoàng gia được xây dựa lưng vào núi, từ sườn núi đi lên, xung quanh có bốn nguồn suối kéo lên tận trên đỉnh núi.

Phía bên dưới sườn núi có không ít tư trang của những gia đình quyền quý.

Dưới chân núi thì bị những thương nhân khôn khéo nhận thầu, dựng lên những quán suối nước nóng, dựng lên tấm biển để bình dân bách tính cũng có thể hưởng thụ những dịch vụ của Hoàng Gia, tính theo giờ, giá cả cũng không đắt đỏ, gia đình thường thường bậc trung cũng có thể chi trả, hơn nữa còn cung cấp những đồ ăn cùng các trò chơi giải trí giết thời gian.

Lúc đoàn người Cố Thiền đi đến chân núi cũng gần đến giữa trưa, quyết định tạm thời ở lại một quán nước nóng ăn trưa.

Tiểu nhị đã từng thấy rất nhiều người, giỏi nhất là nhìn người, nhìn thấy hai người Cố Hàn ăn mặc khí độ thì biết không phú cũng quý, nhìn nhóm người hầu cũng thấy bất phàm, vội vội vã vã chạy trước chạy sau, hầu hạ vô cùng chu đáo.

Bàn ăn không tách thành những phòng riêng, tất cả mọi người đều cùng ngồi chung một chỗ.

Thuở nhỏ Cố Thiền được nuôi dưỡng ở khuê phòng, những cơ hội như này là vô cùng ít, vừa ăn cơm vừa nhìn quần áo lời nói của những người bên cạnh đoán thân phận, chơi đến không biết trời đất.

"Bọn họ là nông phu sao?" Nàng lặng lẽ chỉ vào ba người đại hán ngồi ở một bàn, ghé vào bên tai Hàn Thác hỏi.

Ba người kia mặc quần áo ngắn, vóc người cao lớn, nhìn ra được là người khỏe mạnh, chỉ là luôn lớn tiếng đố số uống rượu, hơi tục tằn.

*Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.

"Nông dân làm lụng quanh năm, hai tay đều nên có vết chai dày, ở hổ khẩu của bọn họ chỉ có một vết chai mỏng, tay trái như người bình thường, tất nhiên là không phải." Hàn Thác nhẹ giọng trả lời "Nàng đoán tiếp đi."

hắn là Vương gia, thường ngày việc ăn mặc sinh hoạt ở trong phủ mặc dù vô cùng được chú trọng nhưng lúc xuất chinh đánh trận khổ cực thế nào cũng đã trải qua, nơi này điều kiện có hạn, ăn cơm ở trong đại sảnh cũng không sao.

Ăn cơm không có khẩu vị lắm, Cố Thiền kén ăn, vốn đã miễn cưỡng ăn, lúc này bỏ hẳn đũa xuống, khoanh hai tay suy nghĩ, nghĩ xem những người như thế nào mới có vết chai ở hổ khẩu.

Hàn Thác xúc một miếng bánh ngọt cho nàng ăn "Vừa nãy ai là người kêu đói gần chết, nhất định phải ăn, nàng có nhớ không?"

"Có hành…" Cố Thiền quyệt miệng nghiêng đầu né tránh, nàng cũng không biết chỗ này cơm nước tệ hại không ăn được như này, nghĩ đến đây, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hưng phấn nói "Là đầu bếp đúng không? Tay phải dùng để cầm cán dao và xẻng xào thức ăn."

Hàn Thác bật cười "Đoán đúng một nửa, đúng là có chữ sư phụ*, đoán tiếp đi."

*Trong tiếng trung chữ đầu bếp là 厨师: chúshī, từ shī (师) có nghĩa là thầy giáo, sư phụ.

Bọn họ vẫn thấp giọng trò chuyện, cũng không làm người khác chú ý, có điều hiển nhiên là tiểu nhị sẽkhông lơ là khách "Quý" trong lòng mình, thấy hai người ăn cũng được kha khá, nên có tâm tư nóichuyện bên lề, lập tức tiến lên giới thiệu "Đại gia, phu nhân, trong quán của chúng tiểu nhân có một tú nương, là cung nữ từ trong cung ra, thêu thùa cực kỳ giỏi không nói đến, mà còn là người chuyên may đồ dùng may mặc cho Hoàng hậu. Nếu lão gia thuê bà ta may cho phu nhân một bộ quần áo, như vậy phu nhân chính là được hưởng phúc khí lâu dài ngang với Hoàng hậu nương nương.

Tiểu nhị nhìn người sâu xa, nhìn ra được Hàn Thác vô cùng yêu thương Cố Thiền, cho rằng nghe mình nói như vậy nhất định sẽ không từ chối.

"Ồ, có những cái gì, ngươi lấy ra cho chúng ta xem một chút." Quả nhiên Hàn Thác đồng ý rất thoái mái.

Tiểu nhị lập tức kéo một vị cô nương chừng mười tám, mười chín tuổi từ sau lưng ra.

Nàng ta một thân áo trắng, trên cánh tay treo chồng chất chỉnh tề vải nhung màu đen, lúc này đangđược mở rộng ra dưới sự giúp đỡ của tiểu nhị, hóa ra là một chiếc áo choàng, phía dưới bên phải có mộtcánh chim được thêu bằng sợi kim tuyến "Đây là kiểu dáng được yêu thích nhất trong kinh thành hiệnnay, làm theo chiến bào của Tĩnh vương điện hạ ngày vào thành sau khi giải cứu bách tính bị vây thành, trong kinh thành từ trong ra đến ngoài hoàng cung, có thể nói là mỗi người đều có một cái.

Cố Thiền cúi đầu, tât nhiên nàng đã nghe nói qua việc này, nhưng không nghĩ đến chính mình lại được chào hàng. Nếu như sớm biết Hàn Thác sẽ gây ra hiệu ứng náo động như vậy, nói cái gì nàng cũng phải thêu xong con chim ưng kia…"

Nghĩ đến đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán hận Hàn Thác, cũng không biết hắn mang áo choàng chưa may xong ra mặc làm gì…

thật ra suy nghĩ của Hàn Thác lại rất đơn giản, chỉ cần là Cố Thiền tự tay đưa cho hắn, cho dù là cái gì hắn cũng thích.

"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà ngươi bảo ta mua chiến bào của nam nhân cho phu nhân của ta, hình như không thích hợp lắm." Mặt Hàn Thác không biến sắc nói.

cô nương kia lại nhanh mồm nhanh miệng giải thích "Đại gia, áo choàng này có kiểu cho nam cũng có kiểu cho nữ, còn có thể làm hai bộ giống nhau cho phu thê, mua một bộ hai lượng bạc, mua hai bộ thìba lượng bạc. một đôi trai tài gái sắc như đại gia cùng phu nhân, ông trời tác hợp cho, nếu hai người cùng mặc đi ra ngoài, vậy sẽ tăng thêm ý nghĩa, ngăn chặn người bên ngoài có ý nghĩa khác.

Cho dù Cố Thiền ngây thơ đến mức nào cũng nghe ra được nàng ta đang nói ba hoa, chỉ vì muốn bán được hàng mà dụng tâm, nàng đưa tay xuống dưới bàn, kéo ngón tay Hàn Thác, khẽ lắc đầu một cái.

Hàn Thác lại trở tay nắm chặt tay nàng, cười châm biếm nói "Như vậy rất tốt, ta mua một bộ."

cô nương với tiểu nhị nhìn nhau cười, lập tức nói cám ơn, chân không chạm đất chạy ra sân sau mang đến hai cái mới tinh, đóng dấu bọc quần áo kỹ lưỡng mới đưa vào tay bọn họ.

thật ra cô nương kia nói mình là cung nữ là giả, nàng chẳng qua chỉ là người dân sống ở trấn nhỏ, là hàng xóm của tiểu nhị, mượn quan hệ với hắn để chào hàng thêu, nếu bán được hai người chia 3:7.

Hôm nay gặp được Hàn Thác rộng rãi cổ vũ, càng thêm cố gắng ở sảnh đường đẩy mạnh tiêu thụ, không nghĩ tiếp theo lại đụng phải vách tường.

“Tĩnh vương, Tĩnh vương giỏi như vậy sao?” một đại hán chưa bị Cố Thiền đoán ra thân phận đột nhiên cao giọng kêu lên.

đang giờ dùng cơm nên trong sảnh đường có nhiều người dùng bữa, vốn mọi người vẫn liên tục ồn ào bị tiếng rống của hắn mà ngưng bặt lại, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đám người Lâm Tu lập tức liền muốn rút đao ra, lại bị Hàn Thác dùng ánh mắt ngăn lại.

Đại hán đã uống say, hồn nhiên không biết tình hình, vẫn la lối: “Lão tử mới đi đến kinh thành đưa đồ, lúc Vương gia đồ bỏ đó thành thân, nam nhân tốt mà hai sáu, hai bảy tuổi mới thành thân, cũng khôngbiết có ẩn tình hay không...”

Đồng bọn hắn chợt bừng tỉnh, một đám người che miệng cười đi ra quán, trước khi ra cửa còn lớn tiếng rống “Cung nữ” Tú nương ngây người mà tạ lỗi.

Ba người nói chuyện thật buồn cười, Cố Thiền nhịn không được che miệng cười trộm, thoáng nhìn thấy hai mắt Hàn Thác hàm chứa tức giận, vội vàng nghiêm mặt, lại nhìn một bàn nhóm cận vệ, đã thiếu mộtngười, chắc là đi theo giáo huấn tên bất kính với chủ nhân.

***

Sau khi ăn xong lại lên xe ngựa đi gần một canh giờ mới đến cửa lớn hành cung trên sườn núi.

Hành cung của Hàn Thác ở là đỉnh núi thứ 3 tên Trọng Hoa Viện.

Vì thế đi vào cửa sau, đổi qua nhuyễn kiệu tiếp tục xuất phát lên đỉnh núi.

Lúc lên núi thu được thư công vụ dùng khoái mã chạy nhanh đưa tới, cho nên khi sắp xếp mọi chuyện xong, Hàn Thác liền vào thư phòng xử lý công việc.

Mỗi thành viên hoàng gia ở hành cung đều có viện riêng, trong mỗi viện đều có ôn tuyền tự nhiên có thể tự hưởng dụng.

Nhưng trong hành cung cũng không thiếu ôn tuyền công cộng, các nơi đều có đặc sắc riêng, phong cảnh độc đáo, hoặc có hiệu quả trị liệu.

Cố Thiền đời trước từng theo Ninh hoàng hậu tới mấy lần, đối với nơi này rất quen thuộc, liền tự mình đitới địa phương cảm thấy hứng thú nhất.

Dọc theo đường mòn lát đá cuội u tĩnh bí ẩn, một đường thông đến đỉnh núi, vòng qua rừng trúc, đi vào một nơi rộng rãi sáng sủa, nhìn ra xa có dãy núi nhấp nhô kề nhau, gần hơn thì có suối nước róc rách, giống như bức tranh đang ở trước mặt, vừa có vẻ hùng vỹ, lại phóng khoáng phiêu dật.

Cố Thiền thích nhất cá nhỏ trong hồ ở nơi này.

Năm cận vệ chia ra đứng bảo vệ hai bên cửa, sau khi nàng được Bích Linh Bích Lạc hầu hạ tắm rửa xong, liền tiến vào trong ao.

Nước ao ấm áp, vừa dính vào người đã làm người ta thoải mái thở dài.

Trong hồ nuôi hơn trăm cá nhỏ, lớn nhất không bằng nửa ngón tay, nhỏ nhất chỉ có ngắn như móng tay, quanh thân màu trắng bạc.

Chúng nó trời sinh thích cùng người thân cận, giờ phút này vây quanh Cố Thiền, tranh nhau đưa miệng ra tiếp xúc da thịt của nàng.

Cố Thiền sợ ngứa, bị con cá cắn quanh thân thì tê dại, cười khanh khách.

không biết qua bao lâu, trong tiếng cười bỗng nhiên lẫn vào tiếng nam tử ho nhẹ, nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Hàn Thác đứng bên cạnh ao, tóc dài rối tung xõa dài ra, tất nhiên là vừa tắm rửa xong.

Cố Thiền với tay lấy khăn, che đậy làn da lộ ra, đỏ mặt liền sẳng giọng: “Vương gia sao lại đến đây?”

“Ta tới tìm nàng.” Hàn Thác đáp ngắn gọn.

Cố Thiền xấu hổ nói: “trên núi nhiều hồ, Vương gia có thể đi tắm ở chỗ khác...”

“Phu thể vốn nên tắm chung một chỗ.” Hàn Thác đánh gãy lời nàng, vừa nói vừa bước lên thềm đá đivào trong ao.

Cố Thiền thét chói tai "A", hạ thấp người trốn vào trong nước.

Nhưng mà có một số việc cho dù thế nào cũng không tránh được, nước dưới hồ trong suốt, nàng nhịn thở, trong tai nghe thấy tiếng nước vang lên ào ào, hơi mở mắt, trước mặt là hình cảnh không nên nhìn…

Cố Thiền chui lên từ trong nước, hai tay che mắt, xoay người đưa lưng về phía hắn, miệng lẩm bẩm nói: “Vương gia, đừng làm loạn.”

“không phải nháo,” Hàn Thác nắm hai vai nàng, quay người nàng lại, ôm vào trong lòng, một tay nắm thắt lưng nàng, một tay vuốt thẳng theo đường cong phía sau lưng lên trên.

Cố Thiền trước người còn che khăn, vải trắng bị nước làm ướt nên trong suốt, như ẩn như hiện càng thêm dụ hoặc.

Ánh mắt cùng bàn tay đồng thời đi xuống, ánh mắt Hàn Thác đen như mực sâu thêm vài phần.

Cố Thiền hoảng không nói ra lời: “Thiếp... trên người thiếp còn không có sạch sẽ...”

thật ra nguyệt sự của nàng tối hôm qua đã chấm dứt, nhưng tâm tư của con người cũng có quán tính, bởi vì đêm tân hôn có chuyện ngoài ý muốn, thái độ Cố Thiền đối với chuyện này dần dần từ đơn thuần e ngại chuyển thành đương nhiên trốn tránh lùi bước.

“nói dối,” Hàn Thác hừ nhẹ, không nể mặt chút nào vạch trần nàng: “Ta đã xem qua quần áo nàng vừa thay, đã sạch sẽ .”

Cố Thiền bước nhỏ về phía sau, mới được hai bước đã bị hắn ôm vào trong lòng.

Môi nhẹ nhàng hôn xuống, từ cái trán đến chóp mũi, ở môi nàng trằn trọc hôn mút, thừa dịp nàng há mồm thở dốc thì tiến vào thăm dò triền miên cùng cái lưỡi đinh hương.

Ôn tuyền có nước ấm, Cố Thiền tắm đã lâu, toàn thân sớm buông lỏng xuống, lúc này lại càng mất hết khí lực, không thể phản kháng, mặc hắn làm...

Hàn Thác vẫn để ý quan sát phản ứng của Cố Thiền, thấy tình cảnh này liền yêm tâm xuống tay, môi dần hướng xuống phía dưới.
Bình Luận (0)
Comment