Editor: huyetsacthiensu
Nhìn thấy khuôn mặt lộ ra sau rèm cửa sổ, Hàn Thác cười thúc ngựa tiến lên, nhảy lên xe ngựa.
Rèm xe vừa mở ra, một thân thể mềm mại đột nhiên nhào vào trong lòng, lực lớn đến mức hắn gần như phải ngửa người ra sau.
Hàn Thác vội vã ổn định thân người.
"Vui đến như vậy sao?" hắn cười nói, vừa nói vừa ôm Cố Thiền ngồi xuống.
Cố Thiền treo người ở trên cổ Hàn Thác, dán vào má hắn cọ tới cọ lui, cười duyên liên tục "Vương gia, sao chàng lại tốt như vậy chứ?"
"Ừ, ta sợ để nàng ở nhà, đợi đến lúc ta trở lại Vương phủ thì Vương phủ đã bị chìm trong nước mất rồi." Hàn Thác nghiêm túc nói.
Tại sao lại có nước?
Cố Thiền nháy mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hiểu, hắn đang chế nhạo nàng hay khóc đây mà.
"không thèm để ý đến chàng nữa." Nàng đánh lên bả vai Hàn Thác, quay lưng lại phía hắn.
Hàn Thác nắm lấy quả đấm nhỏ của Cố Thiền "Nếu không muốn để ý đến ta, vậy nhất định là khôngmuốn ở cùng với ta, được, để ta lệnh cho Lâm Tu đưa nàng trở về." hắn cất giọng gọi "Lâm…"
Cố Thiền vội vã xoay người, che miệng hắn không cho hắn gọi người "Ta không về."
nói xong lời này, nhìn thấy Hàn Thác cười đến mức khóe miệng cũng sắp ngoác đến mang tai mới biết hắn đang trêu đùa nàng.
"Vương gia luôn bắt nạt ta." Cố Thiền oán hận nói.
Hàn Thác cười không nói, rò ràng là nàng quá ngây thơ dễ mắc lừa, vài ba câu đã mắc câu, cũng khôngtốn công suy nghĩ, cũng là hắn nếu đổi lại có tâm tư bất chính, chỉ sợ nàng bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền.
Hai người vanh tai tóc mai chạm nhau một lúc lâu, Cố Thiền chợt nhớ ra một chuyện "Ta không mang đồ gì cả…"
Ngay cả quần áo để tắm rửa cũng không mang.
"đã chuẩn bị tất cả cho nàng rồi." Hàn Thác xoa xoa đỉnh đầu nàng "Những đồ trong nhà kia không mặc được, gọi người mua cái khác."
Đêm đến lúc ngủ ở dịch quán, Cố Thiền thấy Hàn Thác chuẩn bị đồ dùng vì nàng, quần áo của người Hồ thuần một màu, quần dài váy ngắn, còn có giày da dê.
Mấy ngày đầu, Cố Thiền cũng không hiểu vì sao Hàn Thác lại chuẩn bị cho nàng những đồ này, mãi đến tận năm ngày sau, đoàn người không đi đường lớn nữa mà chuyển sang đường nhỏ, sau đó lên núi, Cố Thiền có thể tự trải nghiệm mới dần dần hiểu được.
Đường núi gồ ghề chật hẹp, xe ngựa không thể đi qua, lần thứ hai nàng và Hàn Thác cưỡi chung mộtcon ngựa.
Lúc này, sự tiện lợi của quần áo người Hồ mới phát huy.
Vượt qua núi lớn, tiến vào thảo nguyên, không còn dịch quán nghỉ chân, buổi tối chỉ có thể ngủ ở lều trại.
Bầu trời thảo nguyên mênh mông xanh thẳm, so với địch quan Lam Bảo thạch của Hoàng hậu còn trong xanh hơn, mặt đất như một tấm tơ lụa màu xanh lục trải dài ra, quanh co uốn lượn, khoảng trời xanh thẳm cùng chân trời xa xôi dường như không có điểm dừng.
Cố Thiền chưa từng nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên mênh mông rộng lớn như vậy, sau khi chấn động, chỉ cảm thấy ở nơi thiên địa rộng lớn như này lòng dạ cũng phóng khoáng theo, dường như không có ưu phiền.
Chẳng trách khi đo Hàn Thác không muốn ở lại kinh thành.
Nhưng mà, bọn họ chỉ ở lại đây nửa tháng, sau đó khởi hành đi Sơn Tây, ưu phiền cũng theo đó mà đến.
Sơn Tây Đô ti Chỉ huy sứ là một người quen với việc luồn cúi, ở Đại Đồng đã chuẩn bị một trạch viện xa hoa, hơn nữa trong trạch viện còn bố trí mỹ nhân, trong đó bao gồm cả tuyệt sắc ca cơ hắn tìm được từ Bách Hoa ở U châu.
Đương nhiên, chuyện như thế Cố Thiền không thể nào biết được.
Mặc dù biết Tĩnh vương dẫn theo một cô gái, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến người đó là Vương phi, chỉ cho rằng đó là ái thiếp. Tuy rằng lúc gặp mặt cũng không quên nịnh bợ, nhưng sẽ không thật sựcho đó là chuyện lớn.
Những người biết thân phận của Cố Thiền, năm người Cố Phong, Lý Vũ Thành, Lâm Tu, Hồng Hoa cùng Bạch Hoa đều sẽ không đến trước mặt nàng nói huyên thuyên.
Sau khi ở lại Mặc Viên, Hàn Thác liến bắt đầu gặp gỡ mỗi người trong Tam ti Sơn Tây, tìm hiểu tình hình của địa phương.
Cố Thiền chỉ có thể tự mình giết thời gian.
Dừng chân trong đại trạch, mỗi ngày cũng có những bộ quần áo đẹp đẽ tinh xảo cùng trang sức được đưa đến, mỗi sớm nàng dậy đều phải tỉ mỉ trang điểm.
Chỉ tiếc, Bích Linh cùn Bích Lạc không đi cùng, hai người Hồng Hoa cùng Bạch Hoa là những người không hiểu rõ những chuyện của nữ tử. Có nhiều lúc Cố Thiền phải tự mình ra tay.
Có điều cũng tốt, cứ như vậy thời gian tiêu tốn nhiều hơn nữa, hợp với mục tiêu của nàng.
Sau khi trang điểm, có lúc nàng ở trong phòng đọc sách, có lúc sẽ đi dạo trong vườn.
Ngày hôm đó sau bữa trưa, Cố Thiền vốn định đi nghỉ trưa, lúc nằm trên giường đang thiêm thiếp ngủ, xa xa có tiếng sáo trúc truyền đến, nghiêng tai lắng nghe, khi thì du dương uyển chuyển, khi lại rung động đến tâm can, cực kỳ say mê lòng người.
Cố Thiền từng theo Vân úy phu nhân tập đàn nhiều năm, vừa nghe đã biết tài đánh đàn của đối phương cao siêu, cũng không biết là ai biểu diễn trong vườn.
Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, nàng đứng dậy mặc quần áo, gọi Hồng Hoa đi cùng, đi qua hành lang đuổi theo tiếng đàn, vòng qua giả sơn, đi đến hồ nước ở góc vườn phía Tây Nam.
Lướt qua đám hoa sen hồng trắng đang đua nhau nở rợ, có thể thấy được bên trong Thủy các có mộtnữ tử, trên người mặc váy áo màu trúc xanh, chỉ là nàng ta quay lưng lại với Cố Thiền, không nhìn thấy mặt.
Cố Thiền bước lên cầu đá, đi đến gần, cô gái kia dường như vẫn tập trung cúi đầu đánh đàn, khôngphát hiện ra có người đang đến gần.
Mãi đến lúc đánh xong một bài, nàng mới chậm rãi thu tay lại, phủi phủi quần áo đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ với Cố Thiền, "Dân nữ là Giang Liên Nam, bái kiến Vương phi."