Editor: huyetsacthiensu
Bốn nữ tử không ai tin tưởng lời giải thích của Mạnh Bố Ngạn.
Các nàng đều hiểu ngầm với nhau, cho dù Hàn Thác thật sự muốn đón Cố Thiền về doanh trại cũng sẽtự mình dẫn đầu.
Hơn nữa, Hồng Hoa với Bạch Hoa cũng chưa từng nghe trong Huyền giáp quân có người nào tên là Mạnh Bố Ngạn, cứ coi như là các nàng đã rời quân ba năm nhưng có thể thay Hàn Thác chấp hành chuyện này thì chắc chắn phải là người thân tín, tuyệt đối không thể nào là một tên vô danh như thế này được.
Mạnh Bố Ngạn không quan tâm các nàng có tin hay không, trực tiếp đưa tay ra hiệu "Vương phi, xin mời."
Lúc nói chuyện, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào bốn người đang ở giữa vòng vây của binh lính, rõ ràng là không thể xác định được ai mới là Tĩnh vương phi.
Bạch Hoa tiến lên phía trước chất vấn: "Ngươi nói ngươi là người được Vương gia phái đến, nhất định sẽmang theo tín vật? Nếu không có tín vật thì không thể chứng minh thân phận của ngươi, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không đi theo ngươi."
"Ha." Mạnh Bố Ngạn cười một tiếng "Chuyện xảy ra đột xuất, đi gấp rút cho nên quên không theo tín vật."
rõ ràng là hắn chỉ kiếm cớ, nhưng ngay cả lời nói dối hắn cũng không thèm chau truốt, chứng tỏ hắn ỷ vào bọn hắn có nhiều người mà bắt nạt bốn người bọn họ, cho dù các nàng có đồng ý hay không cũng phải đi cùng bọn chúng.
Cố Thiền vừa muốn đi lên phía trước nói chuyện với hắn lại đột nhiên bị Phó Y Lan lén lút lôi kéo thắt lưng.
Phó Y Lan dùng lực rất mạnh, Cố Thiền chỉ cảm thấy trên bụng chỉ xiết lại một cái, đau không chịu được, hành động tất nhiên bị chậm lại.
Phó Y Lan nhân cơ hội tiến lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, hếch cằm lên, bày ra tư thế không coi ai ra gì, nóivới giọng lạnh như băng: "Nếu đã như vậy, mời Mạnh đại nhân quay trở về đi. Nếu Vương gia có trách cứ, ngươi hãy mời hắn tự mình đến đây tìm ta hỏi tội là được."
Nàng tự nhận mình là Vương phi, cố gắng trấn định, khẩu khí cũng ung dung tự nhiên, dường như thậtsự coi Mạnh Bố Ngạn là thuộc hạ của Hàn Thác.
Bạch Hoa, Hồng Hoa đều mặc quần áo của nha hoàn, lại bởi vì hai người vốn là nữ hộ vệ cho nên quần áo, đồ trang sức đều cực kỳ đơn giản, nhìn một cái là có thể nhận ra bọn họ không phải là chủ nhân.
Còn Cố Thiền và Phó Y Lan, hai người cho dù là chất liệu quần áo, hay là đồ trang sức trên người cũng không khác nhau là mấy. Ban ngày, lúc không có việc gì làm, các nàng còn búi tóc cho nhau giống nhau như đúc.
Từ trước đến giờ Mạnh Bố Ngạn đều chưa từng nhìn thấy hai người, lúc này tất nhiên là không thể nào phân biệt được ai là Vương phi thật; thấy Phó Y Lan chủ động thừa nhận thân phận cũng không nghi ngờ gì.
"Mạt tướng sợ rằng không nghe theo lời Vương phi được." hắn nói đến đây thì cố ý dừng lại, khơi dậy sự tò mò của bốn người mới tiếp tục nói "Ba ngày trước Ngõa Lạt tập kích đại quân, Vương gia xuất binh nghênh chiến, trúng mai phục, bị thương nặng, chỉ sợ không cứu được, cho nên ra lệnh cho Mạt tướng đến đón Vương phi về đại doanh nhìn mặt Vương gia lần cuối."
Trong đầu Cố Thiền nổ "Ầm" mốt tiếng, thân thể lắc lư, gần như là ngất đi, may mà Hồng Hoa vẫn ở bên cạnh giơ tay kéo nàng mới không bị ngã xuống.
Mạnh Bố Ngạn không biến sắc nhìn qua Cố Thiền một chút, lại quay về Phó Y Lan nói tiếp "thật sự là chuyện xảy ra quá đột ngột, Mạt tướng sợ thời gian không kịp cho nên quên không cầm theo tín vật, kính xin Vương phi thứ lỗi. Chuyện cấp bách, Vương phi tất phải đi theo Mạt tướng mới được."
nói không đi có tác dụng gì không?
Đáp án tất nhiên là không.
Hàn Thác để lại sáu mươi tên thị vệ, chia làm ba tổ, phân ra canh giữ ở bên ngoài Mặc Viên, trong vườn cùng với đi tuần. Lúc Bạch Hoa thổi sáo chính là kêu hai mươi người đi tuần ở hồ sen, những người còn lại chắc chắn đã bị nhóm người Mạnh Bố Ngạn giải quyết hết.
Dựa vào võ công của Hồng Hoa, Bạch Hoa, Phó Y Lan không phải không thể liều mạng, nhưng mà không có ý nghĩ gì.
Nếu Mạnh Bố Ngạn nói không phải là sự thật, hắn cố ý làm ra vẻ bí ẩn không nói nguyên do, chí ít tạm thời hắn sẽ không làm gì thương tổn đến các nàng. Hôm nay bốn người các nàng đã như cá nằm trênthớt, cách tốt nhất để tự vệ không phải là đọ sức với hơn trăm tên lính mà là thuận theo, sau đó tìm cơ hội để phản kích cũng được, để trốn thoát cũng tốt, dù sao cũng hơn là ở đây lỗ mãng rồi mất mạng.
Hơn nữa còn có khả năng hắn nói đúng, nếu lúc này không đi theo hắn, nếu Hàn Thác thật sự có chuyện, vậy sẽ làm cho Cố Thiền hối hận đến cuối đời.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng bốn người vẫn đi theo Mạnh Bố Ngạn, để mặc hắn sắp xếp lên xe ngựa.
Đoàn người đi về hướng Tây Bắc, lúc trời tờ mờ sáng, thật sự đi đến một doanh trại.
Chỉ là doanh trại này không lớn bằng doanh trại của Hàn Thác, nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm đỉnh lều bạt, tổng số người cũng không quá năm vạn.
"Vương gia ở đâu?" Cố Thiền chỉ giả vờ không biết có chuyện kỳ lạ trong đây, vừa xuống xe ngựa đã mở miệng hỏi "Xin Mạnh đại nhân mau dẫn chúng ta đi gặp Vương gia."
Lúc này Mạnh Bố Ngạn cũng không gải vờ nữa, nói thẳng "Tạm thời Vương gia không ở trong trại, chờ hắn đến ta nhất định sẽ thông báo để Vương phi đến gặp ngay lập tức, trước tiên mời Vương phi vào lều nghỉ ngơi giải lao."
không cần hắn dặn dò, tự có binh lính chủ đợngo tiến lên dẫn bốn người bọn họ đi.
"Đây là lều trại Tướng quân đặc biệt chuẩn bị cho Vương phi, xin mời Vương phi cùng các vị tỷ tỷ đây nghỉ ngơi, bên ngoài mười hai canh giờ đều có người canh giữ, có việc gì mọ người dặn dò là được.
Trong lều có một cái giường lớn, trên giường trải một chiếc áo lông Bạch Hồ mềm mại, trên đất trải mộtchiếc thảm lông cáo, trên chiếc thảm dựng một cái bàn trà, bốn phía có ghế có đệm da động vật. Ngoài ra không có đồ vật gì khác.
Trong lòng Hồng Hoa tức giận, chỉ nhìn một chút đã quay về tên binh lính kia xoi mói "Các ngươi hẹp hòi như vậy, ngay cả bàn tủ ghế cũng tiếc không cho Vương phi của chúng ta dùng sao?"
Binh lính cụp mắt đáp "Tiểu nhân sẽ bẩm báo lại với Tướng quân, nói Vương phi không hài lòng với trang trí trong lều, cần điều chỉnh thêm."
nói xong dựa vào đó làm lý do xin cáo lui.
không lâu lắm thật sự có người vào sắp xếp lại một lần nữa.
Có điều, chỉ là dọn dẹp ở bên cạnh giường lớn một chút, xếp chỗ đủ cho ba người nằm dưới đất, vẫn trải lông cáo làm đệm.
Sau đó không có ai đi vào nữa.
Cố Thiền vẫn ngồi trên tấm thảm, tay chống lên bàn trà, nhiều lần đánh giá xung quanh bố trsi có chút quái dị, một lúc lâu sau mới quay về ba người kia nói "Ta thấy Mạnh Bố Ngạn này chưa chắc là hẹp hỏi, áp lông cáo đắt hơn áo ngủ bằng gắm nhiều lần nhưng hắn dùng không keo kiệt chút nào."
"Vậy hắn định làm gì?" Phó Y Lan ngồi quỳ bên cạnh nàng tiếp lời hỏi.
Cố Thiền đáp "ta cảm thấy, có thể là hắn sợ chúng ta tự sát, gấm vóc có thể xé ra bện thành dây thừng" Nàng nói đến đây chỉ tay về đỉnh giá gỗ "Nếu như muốn chết, cần đạp lên cái bàn cao để treo mình lên, cái bàn này quá thấp không đủ độ cao."
Trong kiếp trước, bởi vì trong đêm tân hôn nàng giấu trâm cài trong người muốn tự sát, sau đó có mộtkhoảng thời gian Hàn Thác cũng đối phó với nàng như vậy, lất hết tất cả những đồ vật sắc bén trong Phượng Nghi cung, ngay cả thảm trải sàn cũng đổi, chỉ có điều đồ gia dụng thì không mang đi mà phái một số tâm phúc nhìn nàng chằm chằm không rời.
"Cũng có thể là sợ chúng ta mượn cơ hội hại người." Bạch Hoa nói "Nô tỳ với Hồng Hoa có võ công, có thể chẻ đôi cái ghế ra, đến lúc đó sẽ có vũ khí, nói không chừng còn được đồ vật sắc nhọn, đâm một cái là bị thương."
Tình hình mấy ngày sau không ngừng chứng minh suy đoán của các nàng là chính xác.
Mặc dù Mạnh Bố Ngạn chưa từng xuất hiện lại nhưng hắn thủ hạ của hắn lại đối đãi với mấy người Cố Thiền rất chu đáo.
Cho dù là ba bữa ăn hay nước trà, đều có người đưa đến đúng giờ, sẽ không để các nàng bị đói khát.
Đồ ăn phong phú mĩ vị, trà là Minh Tiền Long Tĩnh mới nhất, dùng để tiếp đãi khách quý đều không thất lễ chút nào.
Chỉ là, người phụ nữ đưa cơm đến, mỗi lần đều sẽ ở trong lều chờ các nàng ăn xong, sau đó sẽ lập tức bê hết tất cả chén bát đi ra ngoài, không để lại bất cứ thứ gì trong lều.
Tất nhiên là bởi vì những chén bát đó đều làm từ sứ, đập vỡ thì cũng có thể cắt da thịt.
Trong lều đề phòng như thế, ngoài lều cũng vậy, một đội binh lính mười hai canh giờ giám sát khôngngừng nghỉ, phía trước là mười lăm người, phía sau là bao nhiêu còn chưa biết.
Ngày hôm đó lúc ngủ trưa, Cố Thiền đang trong giấc mơ, nghe được ngoài lều có giọng nữ ồn ào.
"Tại sao không cho ta đi vào?"
âm thanh cao lại chói tai, hình như đang rất giận dữ, âm thanh này lại có chút quen tai, nhưng giọng điệu này lại rất xa lạ.
Cố Thiền mơ mơ màng màng xoay người, trong lúc nử mơ nửa tình lại nghe được binh lính cũnhg khôngnhường bước trả lời: "Tiểu nhân không dám làm khó dễ phu nhân, chỉ là thủ lĩnh đã phân phó, trừ bà vú đưa cơm nước hàng ngày ra những người khác không cho phép đi vào lều. Nếu xảy ra sơ suất gì, dùng quân pháp xử phạt, một người phạm sai lầm, toàn đội bị xử phạt. Tiểu nhân thật sự không gánh được tội này, kính xin phu nhân thứ lỗi."
"Sơ suất? Có gì so suất? Ý ngươi chẳng lẽ đang nói ta là gian tế sao? thật là to gan, dám nói xấu ta, nếu để cho thủ lĩnh biết được, ngươi cho rằng ngươi sẽ không bị phạt sao?"
Giọng nữ kia lại tăng thêm mấy phần buồn bực, âm thanh của nàng vang dội, Cố Thiền bị làm cho tỉnh lại, vươn mình ngồi dậy, thấy bên cạnh Phó Y Lan, Hồng Hoa, Bạch Hoa cũng đều đã tỉnh, bốn người không lên tiếng, chỉ nhìn nhau với ánh mắt không giải thích được.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không có ý đó." Binh lính liên tục xin lỗi "Xin phu nhân đừng tính toán với tiểu nhân."
"Ừ, được rồi, ta bỏ qua cho ngươi." Giọng nữ kia dường như hừ vài câu từ trong lỗ mũi, bày ra tư thái khoan dung, sau đó chuyển đề tài trở lại ban đầu "Chỉ cần ngươi để cho ta đi vào…"
Tất nhiên là binh lính không chịu, hai người lại tranh chấp, chỉ nghe giọng nữ kia dần cao lên "… Đừng tưởng rằng giấu kỹ như vậy thì ta không biết được, đêm hôm ấy thủ lĩnh đưa về bốn nữ tử xinh đẹp, ngày ngày chăm sóc nuôi dưỡng, bên trong lều còn sử dụng toàn thảm lông cáo, tuyên bố là người mới tiếp nạp, ta… Chẳng qua ta chỉ muốn vào xem mấy vị muội muội một chút, mọi người nói chuyện phiếm làm quen, sau này ở doanh trại cũng không cô quạnh nữa." Trong giọng nói của nàng còn mang theo tiếng nức nở: "Các ngươi đề phòng ta như vậy, cho rằng ta sẽ làm cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể hại các nàng ấy.
"Tiểu nhân không dám ngông cuồng suy đoán tâm tư của phu nhân…" Binh lính vội vàng nói "Nếu phu nhân có ý này, hay là người đi bàn bạc với thủ lĩnh trước đi…"
"Ý ngươi là ta cố ý lừa thủ lĩnh làm việc sao?" Trong nháy mắt giọng nữ lại cao lê, có vài phần thẹn quá hóa giận.
"Tiểu nhân không dám…" Binh lính phát hiện ra mình nói như thế nào cũng bị bắt lỗi, đơn giản là nhiều lần lặp lại bốn chữ này.
Cố Thiền ôm đầu gối ngồi ở trên giường, giọng nữ kia nghe rất giống một người, nhưng mà, sao có thể…
Ngoài lều lại một trận la hét, cô gái kia vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, rốt cuộc dần dần chiếm được thế thượng phong, được phép đi vào lều.
Chỉ thấy cửa lều được vén lên, một bóng người vàng nhạt lung lay đi vào, Cố Thiền không thể tin trợn mắt lên, để cho nàng đoán đúng rồi.