Trở lại thực tại...
Đang ngắm nhìn Tiểu Bạch Lang, bỗng phía sau một thân ảnh lao tới, khóa chặt tay Tiểu Điệp, không kịp phản kháng ngay lập tức nàng cảm thấy ở phía dưới cổ lạnh lẽo, thân thể liền bất động. Người phía sau tay cầm kiếm giọng cố tình bóp méo, vang lên ồm ồm, không thể nhận ra là nam hay nữ. Hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nghe xong Tiểu Điệp dở khóc dở cười. Câu này đáng lý ra là do nàng nói mới đúng chứ.
Tình thế bất lợi Tiểu Điệp đành ngoan ngoãn trả lời: "Ta tên Tô Dã Điệp"
Cứ tưởng nghe được đáp án hắn sẽ thả nàng ra, không ngờ lại ngược lại, hắn không những không đưa kiếm xuống mà còn đưa sát cổ nàng hơn, giọng tức giận: "Xàm ngôn, ta cần biết tên ngươi làm gì. Nói!! Ngươi chính là do tên thái tử bên Mộc Vân phái đến phải không?"
Vì lưỡi kiếm quá gần, cần cổ trắng ngần của Tiểu Điệp bị cứa đứt một khoảng, một đường huyết đỏ thẫm từ đó chảy xuống. Nàng không biết vì sao lại chọc giận hắn, vì căng thẳng mà trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì" Tiểu Điệp giữ thái độ bình tĩnh đáp.
Người phía sau cười khẩy đầy châm chọc tỏ vẻ không tin. Không khí xung quanh phút chốc bị đẩy căng thẳng đến mức ngạt thở. Ngay lúc này lão bà bà bỗng bên ngoài bước vào, không lạnh không nhạt nói: "Tiểu Phong thả ra đi, là người của ta".
Người kia hết sức kinh ngạc, quên mất cả bóp méo giọng nói, để lộ ra giọng thật trầm thấp của một thanh niên tầm hai bảy tuổi.
"Nội, vị cô nương này là người của mình sao?" Lôi Phong tỏ vẻ không tin chỉ tay vào Tiểu Điệp
Lão bà bà lướt nhanh tới gõ mạnh vào đầu Lôi Phong cái cốc, Tiểu Điệp nghe thấy mà giật mình, nuốt nước miếng ực một cái. Chỉ có nàng hiểu cái cốc đó đau thấu xương đến chừng nào, bỗng dưng nàng cảm thấy tội cho hắn.
"Tiểu tử ngốc này, nội bảo thả không nghe sao" Lão bà bà nghiêm nghị nhìn Lôi Phong.
Lôi Phong thất kinh vội buông Tiểu Điệp ra, ngay lúc đó chiếc thuyền xốc lên một cái khiến cho hắn lùi ra sau vài bước. Lôi Phong vẻ mặt hối lỗi nhìn bà bà: "Nội, tại cháu không biết cứ tưởng người bên Mộc Vân" sau đó lại xoay sang Tiểu Điệp áy náy nói: "Đã thất lễ"
Tiểu Điệp khóe môi giật giật, cười gượng nói: "Không sao". Chỉ là hiểu lầm mà nàng xém chút nữa mất mạng, nếu bà bà đến trễ một chút không phải cái mạng nhỏ này của nàng sẽ không được đảm bảo sao. Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp không khỏi không lạnh mà thấy rét run.
Lão bà bà giọng không hài lòng nói: "Tiểu tử ngươi biệt tăm biệt tích một thời gian, khi quay lại thì ra tay lung tung, xem ra tiểu tử ngươi bị bên ngoài làm cho hư cần được giáo dưỡng lại"
Nghe hai chữ giáo dưỡng, Lôi Phong lập tức xanh như tàu lá chuối, miệng cười giã lã nhưng so với khóc còn kinh khủng hơn.
"Nội, cháu biết lỗi rồi, đừng giáo dưỡng"
"Hừ!!!" Lão bà bà âm mũi một cái.
Thấy bà bà nguôi nguôi Lôi Phong vội đánh trống lãng sang chuyện khác. "Nội, vậy vị muội muội này là...?"
"Đệ tử của ta, nha đầu này tên Tô Dã Điệp, cứ gọi là Tiểu Điệp" Bà bà đáp
"Hả... nội nhận đệ tử sao, thật khó tin" nói rồi hắn lại quay sang Tiểu Điệp. "Tiểu muội muội, muội là Thuật Gia thứ mấy?"
Đang còn phân phân không biết trả lời sao cho ổn thỏa thì phía sau, lão bà bà lên tiếng: "Là Thiên Thuật"
Lôi Phong lập tức trợn tròn mắt, miệng mở đủ to để nhét một quả trứng gà. Hắn tung hoành ngang dọc, Thiên Thuật mà hắn gặp được không quá hai người, không ngờ ở đây hắn lại gặp được Thiên Thuật thứ ba. Nghĩ đến lúc nãy bản thân lỗ mảng ra tay, hắn khẽ rùng mình một cái. Vị muội muội này là Thiên Thuật đó nha hơn nữa còn là đệ tử của nội nội, nhất định không thể xem thường.
Tiểu Điệp khó hiểu vì ánh mắt của người kia nhìn nàng đã thay đổi, dường như là có xuất hiện sự ngưỡng mộ. Tiểu Điệp hiểu ra thì nàng liền cảm thấy ngại không biết nói sao. Tuy nói là Thiên Thuật nhưng so với Nhất Thuật Gia nàng còn không sánh bằng, họ ít nhất còn có thể sử dụng mạch ngũ hành để chiến đấu, còn nàng thì không thể, thật mất mặt. Bất giác Tiểu Điệp trầm mặc không biết nói gì, chỉ cười cười cho có lệ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân cần phải cố gắng cường đại hơn nữa.
Cả hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau mỗi người một tâm trạng.