"Vì sao?"
"Đệ không biết, khi gặp người đó, đệ có cảm giác muốn cắn." Hoắc Dĩnh nhe răng nanh, trợn mắt để mô tả.
Cắn? Tiểu Điệp khóe mắt cảm thấy co rút. Không ngờ hóa ngốc xong, bản chất thú tính cũng trỗi dậy.
"Tiểu Dĩnh, đệ ra ngoài đi, ta muốn ở lại một mình." Tiểu Điệp mệt mỏi day hai thái dương.
"Đệ đã làm gì sai sao?" Hoắc Dĩnh sửng sốt, sau đó sụt sịt, chuẩn bị khóc.
"Đệ không làm gì, chỉ là ta đang mệt thôi."
"Tỷ bị đau sao? Để đệ đi gọi thái y."
"Không cần, chỉ cần nghỉ một lát là khỏi, nên đệ ra ngoài đi, để ta một mình."
Hoắc Dĩnh vẻ mặt miễn cưỡng không muốn rời: "Thật là đệ rời khỏi tỷ sẽ không sao?"
"Ừ"
Hoắc Dĩnh thất thỉu đi ra ngoài, hắn thật muốn ở lại, nhưng Nhạc tỷ muốn ở một mình.
Hoắc Dĩnh vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Điệp, dường như đang chờ Nhạc tỷ của hắn đổi ý, cho hắn ở lại. Nhưng hắn đã bước ra tới ngoài, đóng cửa lại, mà Tiểu Điệp vẫn không nói gì, vẻ mặt Hoắc Dĩnh lập tức buồn rười rượi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm.
Hai mươi năm trước, gia tộc Bạch Lang bị tiên đế tàn sát, nàng không biết giờ những người thân nàng đang ở đâu, liệu họ có còn sống không?
Nàng nhất định phải giết tiên đế, giết tất cả những người đã cùng tiên đế bày lên kế hoạch giết gia tộc nàng.
"Tiểu Điệp" kia ngu ngốc không nhận ra, nhưng nàng biết, trái tim này đã sớm yêu Lý Hoắc Dĩnh. Bởi, nàng chính là một phần nhân cách cùng sức mạnh đã bị phong ấn của nàng ta, tình cảm của nàng ta cũng chính là của nàng.
Để tránh mềm lòng, không thể ra tay, nàng tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với Lý Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp nhàm chán xoay xoay lọ thuốc, ngón tay nhẹ nhàng mở bung nắp ra. Một mùi hương nhẹ theo làn gió bay ra, mùi đặc trưng của thuốc đông y.
"Quả nhiên thuốc trong cung, vô cùng hảo hạng!"
"Nhưng trọng lượng của bình thuốc này có vẻ hơi kì lạ."
Về đến phòng mình, Hoắc Dĩnh ngồi vaò ghế, không ngừng thở dài với thở dài.
Hắc Tử đứng bên cạnh, thấy vậy quan tâm hỏi: "Vương gia, điều gì khiến ngài phiền lòng, có cần thuộc hạ xử lý?"
Hoắc Dĩnh im lặng, nhẹ lắc đầu.
"Vậy, thuộc hạ sẽ mua kẹo hồ lô cho ngài."
Hoắc Dĩnh tiếp tục lắc đầu.
"Thế còn đồ chơi thì sao?"
Lần này Hoắc Dĩnh không lắc đầu nữa mà đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Hắc Tử, la lớn: "Ngươi phiền quá, không thấy ta đang không vui sao, mau ra ngoài!"
Hắc Tử thoáng giật mình, mặc dù vương gia bị hóa ngốc, nhưng vẻ mặt tức giận của ngài vẫn thật đáng sợ. Lập tức, Hắc Tử biến mất không dấu vết.
Hoắc Dĩnh ngồi phịch xuống ghế, gõ đầu cộp cộp xuốnh bàn, lẩm bẩm: "Nhạc tỷ ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, tại sao không giữ đệ ở lại?!"
Hắn rất thích Nhạc tỷ, nhưng dường như Nhạc tỷ không thích hắn, hắn nên làm gì đây?
*******-----***-----******
Sau khi quay về hậu cung, Đức phi lập tức liền cho tất cả mọi người lui ra. Nàng ta thả mình xuống ghế, vẻ mặt mĩm cười đầy thỏa mãn.
"Để ta xem, lần này mi làm sao thoát chết, ha ha ha ha... "
Trong bình thuốc đưa cho Tiểu Điệp, nàng ta đã lén bỏ long ấn dưới đáy bình, đồng thời nhân lúc Tiểu Điệp không chú ý, đã sai thái giám giấu thánh chỉ giả dưới gối. Một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, việc cần làm bây giờ chính là, nàng ta báo cho hoàng thượng, khi tìm thấy long ấn cùng thánh chỉ giả, nhất định Tiểu Điệp không thoát khỏi cái chết. Chỉ cần Tiểu Điệp chết, việc giết Hoắc Dĩnh trở nên dễ như trở bàn tay.
"Người đâu, chuẩn bị cho ta bộ xiêm y mới, ta cần phải đi tiến cung!"