Trong lúc mọi người vẫn đang nói chuyện, Hoắc Dĩnh vội chạy lại về phía Tiểu Điệp đỡ nàng nằm vào trong lòng mình. Hắn đau lòng rút ra trong người một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết máu khắp khuôn mặt nàng, nước mắt hắn kiềm nén nãy giờ bất chợt lăn dài trên má, nhẹ rơi xuống mặt nàng. Hoắc Dĩnh siết chặt bàn tay cầm chiếc khăn, giọng run rẩy nói: "Nhạc tỷ, tỷ chưa chết, thật tốt quá."
Cảnh tượng nàng bị ngàn mũi nhọn đâm vào thân thể khiến cho máu không ngừng chảy ra thật sự làm cho hắn sợ hãi, bất chợt nước mắt càng rơi nhiều hơn, trông vô cùng ngây ngốc. Hắn sụt sịt cái mũi của mình dè dặt nói: "Nhạc tỷ, tỷ đã bảo nam nhân chỉ đổ máu không rơi lệ, nhưng ta thật sự không thể kiềm nén được nước mắt của mình, thật xin lỗi." Sau đó hắn lại ngây ngốc thổi phù phù vào vết thương của nàng, hắn muốn giúp cho nàng không đau nữa.
Lôi Phong nhìn Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh thoáng đăm chiêu suy nghĩ.
Mặt trời cũng đã ngã về phía tây, phu quân của thiếu phụ nọ lên tiếng: "Trời cũng đã sụp tối, mọi người chắc hẳn đều đã mệt, nếu không chê thì đến nhà ta ăn bữa cơm, xem như là tạ lễ."
Lão bà bà là người lớn nhất ở đây nên mọi người đồng loạt nhìn về phía bà, chiếu theo ý kiến của bà mà làm. Lão bà bà cũng không câu nệ tiểu tiết, liền gật đầu đầu ý.
Khi ánh trăng lên cao ở đỉnh đầu, mọi người đã ăn xong xuôi. Mọi người biết thêm được rằng người đàn ông mà họ cứu tên là Khiết Đạt, còn thê tử thì tên là Tiêu Lan cùng với đứa bé tên Khiết Nhã. Hai vợ chồng họ đều làm nông nên không khá giả gì, hơn nữa thời tiết gần đây không được tốt lắm khiến cho họ càng thêm túng quẫn, đành phải dệt vải đem ra chợ bán kiếm thêm thu nhập. Hôm nay là ngày họ bán đầu tiên mới về, không ngờ lại gặp phải Tiểu Điệp từ trong bìa rừng nhảy ra tấn công, khiến họ một phen khiếp đảm.
Ở ngoài sân, Lôi Phong cùng với Khiết Đạt vừa uống rượu vừa trò chuyện. Khiết Đạt nâng vò rượu lên nhấp một ngụm, nhìn Lôi Phong ngưỡng mộ nói: "Huynh đây chắc hẳn là Ngũ Thuật gia trở lên nhỉ, thật khiến cho người khác ganh tị." Lúc Lôi Phong bày trận cùng với dùng thuật để trói Tiểu Điệp hắn có để ý. Lôi Phong sử dụng hết thảy là năm nguyên tố gồm: phong, mộc, thổ, hỏa cùng thủy. Hắn chỉ là Nhất thuật gia hệ mộc nên vô cùng ngưỡng mộ.
Lôi Phong mỉm cười, đáp như có lệ nói: "Vậy sao?"
Tộc Bạch Lang hắn vốn là tộc nắm giữ mạch ngũ hành tuyệt đỉnh hơn những người khác, người có mạch ít nhất cũng đã là Tam Thuật Gia, phần lớn là Tứ Thuật cùng Ngũ Thuật, nên ở trong tộc, Lôi Phong cũng không vượt trội gì. Nhưng hắn lại không hề thích thú gì với sức mạnh cường đại này, nếu như tộc Bạch Lang của hắn không cường đại đến thế, có phải sẽ không bị triều đình e dè mà diệt? Mọi người có phải hay không hiện tại vẫn đang vẫn vui vẻ bên nhau?
"Tiểu Phong, con mau cùng nội mau đi trốn đi", "Nội, người định đưa Tiểu Nhạc đi đâu?", "Không, xin ngươi, đừng giết họ, phụ thân, mẫu thân!"
Ký ức thoáng chốc ùa về, Lôi Phong cười nhạt càng sâu, hắn nâng rượu lên uống ừng ực một hơi, dường như không muốn nhớ lại quá khứ.
Ở bên trong, Tiểu Điệp vẫn đang hôn mê sâu nằm trên giường gỗ, bên cạnh Hoắc Dĩnh đang ngồi ngủ gật, bàn tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay nàng không buông.
Hoắc Dĩnh mơ thấy ác mộng, bàn tay không ngừng vung lung tung trong không khí. Trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn kinh hoàng hét một tiếng "Đừng!" sau đó bừng tỉnh dậy. Hoắc Dĩnh dáo dác nhìn xung quanh, lại chăm chăm nhìn Tiểu Điệp, như sợ rằng chớp mắt một cái Tiểu Điệp sẽ biến mất. Cảnh tượng Tiểu Điệp bị đâm dường như đã ám ảnh trong tiềm thức hắn.
Khoảng một nén nhang sau, Hoắc Dĩnh mới từ từ thả lỏng cơ thể, hắn lấy tay vuốt ngực mình thở ra phù phù. Hóa ra là mơ. Bàn tay nắm lấy tay Tiểu Điệp trong vô thức siết chặt hơn để trong lòng mình.
Bên ngoài cửa vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động, Lôi Phong là ở ngoài sân bước vào, hắn dừng lại cùng với lão bà bà nói chuyện.
"Nội, người khi nào thì biết muội ấy là Tiểu Nhạc?"
Lão bà bà không nhanh không chậm đáp: "Lúc Tiểu Điệp được ta cứu về, trong hình dáng súc thể. Sau khi qua một đêm khuôn mặt nó biến đổi thì ta đã biết nó là Lôi Nhạc. Chỉ không ngờ nó lại tự mình phá vỡ cả ba phong ấn, có lẽ vì vậy mà theo thời gian dẫn đến nó bị tâm ma công tâm."
Bên ngoài phút chốc rơi vào im lặng.
Một lát sau, Lôi Phong lại lên tiếng: "Nội, cháu nghĩ rằng nên phong ấn luôn cả ký ức của Hoắc Dĩnh về Lôi Nhạc. Chúng ta bao gồm luôn cả Lôi Nhạc, không nên vướng bất kỳ mối quan hệ nào với người hoàng tộc nữa, chuyện năm xưa đã quá đủ rồi."
Giọng lão bà bà lại khào khào vang lên: "Ta cũng nghĩ như vậy. Đợi khi hắn ngủ ta sẽ ra tay"
Cuộc nói chuyện vừa rồi không ai ngờ rằng Hoắc Dĩnh đều nghe thấy, trong lòng hắn chấn kinh.
Họ muốn hắn quên đi, hắn không được phép ở bên Nhạc tỷ.
Hoắc Dĩnh thẫn thờ thật lâu, sau đó tự lẩm bẩm như tuyên thệ với chính mình. Nhạc tỷ, ta nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ không quên.
Cả đêm đó Hoắc Dĩnh thức trắng không chợp mắt, hắn sợ rằng sau khi hắn ngủ, hắn sẽ bị xóa đi ký ức, sẽ quên mất Nhạc tỷ.
Mọi người thấy Hoắc Dĩnh không ngủ thì đâm ra nghi hoặc. Lôi Phong cùng lão bà bà đồng nhất nghĩ đến: có lẽ Hoắc Dĩnh đã nghe được đoạn đối thoại kia nên mới thế.
Hoắc Dĩnh vẫn ăn uống bình thường, chỉ riêng không ngủ.
Đến ngày thứ ba, cơ thể Hoắc Dĩnh sớm kiệt sức lại bị lão bà bà chuốc thuốc mê liên tục, liền không cầm cự được nữa mà thiếp đi. Trước khi nhắm mắt, trong đầu Hoắc Dĩnh luôn thầm nhắc nhắc nhở bản thân: Không được quên Nhạc tỷ, không được quên Nhạc tỷ.
Lão bà bà như dự định xóa đi ký ức của Hoắc Dĩnh, bên phía phủ Tam vương gia bà cũng đã sớm báo tin nên ngay khi việc phong ấn hoàn tất, Hắc Tử trong bộ trang phục đen đi vào theo sau còn có thêm hai hộ vệ. Hắn hướng quyền về phía lão bà bà chắp tay thủ lễ, sau đó nhanh chóng cùng hai người kia đưa Hoắc Dĩnh về phủ.