Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 37

Sáng sớm thức dậy nàng đã thấy Hoắc Dĩnh ngây ngốc nhìn nàng. Nàng bẹo má hắn một cái mỉm cười nói: "Tiểu Dĩnh, sáng tốt lành."

"Nhạc tỷ, sáng tốt lành!"

Buổi sáng thức dậy được nhìn thấy hắn quả nhiên vô cùng tốt.

Nàng nhìn thấy Hoắc Dĩnh sắc mặt vô cùng tỉnh táo thì nghi hoặc: "Tiểu Dĩnh, huynh dậy lúc nào vậy?"

"Lúc mặt trời lên cỡ một sào."

Tiểu Điệp nhìn ra ngoài mặt trời lên cỡ ba sào thì đầu đầy hắc tuyến. Ách, hắn không phải là cứ như vậy nhìn nàng suốt chứ?

Tiểu Điệp đen mặt nhìn Hoắc Dĩnh hỏi: "Dậy rồi sao không rời khỏi giường?"

Hoắc Dĩnh ngượng ngùng lấy chăn che mặt lại: "Ta là muốn cùng Nhạc tỷ rời giường a."

Nghe Hoắc Dĩnh nói xong, cộng thêm động tác của hắn thì cơ mắt nàng thoáng giật giật. Rốt cuộc nàng là 'nàng dâu nhỏ' hay là hắn mới là 'nàng dâu nhỏ' vậy?

Hoắc Dĩnh mặc kệ sắc mặt u ám của nàng mà nhào người qua ôm lấy, khuôn mặt không ngừng cọ vào mặt nàng làm nũng. Tiểu Điệp vội nâng tay lên đẩy khuôn mặt Hoắc Dĩnh ra tạo một khoảng cách.

Này, có phải là quá bám dính nàng rồi hay không?

Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng chỉ mới gặp người này chưa quá mười ngày. Nàng chỉ mới là đột nhiên nhận ra tình cảm của mình, chưa từng nói nàng thích hắn, đùng một cái lại trở thành thê tử của hắn.

Giờ ngẫm lại, có phải là nhanh quá rồi hay không? Nếu lấy cái gì so sánh, e là tốc độ ánh sáng đi.

Trong lúc nàng đang u ám với mớ suy nghĩ của nàng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vương gia, vương phi, nô tì đem nước vào cho hai người rửa mặt."

Đợi khoảng một lúc sau nàng mới chậm chạp mở miệng: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, hai nha hoàn bên ngoài lần lượt bước vào. Một người thì cầm một thao chứa đầy nước, còn một người thì trên tay cầm lấy khăn bông. Cả hai nhìn nàng một cái sau đó vội cúi đầu xuống cười khúc khích.

Tiểu Điệp ngẩn người ra. Gì vậy? Mặt nàng trông buồn cười lắm sao?

Lúc này nàng mới chợt nhớ Hoắc Dĩnh vẫn đang ôm nàng, nàng ngượng cả mặt, đập tay hắn một cái: "Buông ra."

Hoắc Dĩnh bĩu môi đầy bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra. Nhưng sau đó, hắn lại nắm vạt áo nàng giật giật, vẻ mặt khổ sở: "Nhạc tỷ, lưng ta thật đau."

Không phải lại giở trò mèo gì đó nữa chứ?

Nhưng trên trán Hoắc Dĩnh sớm phủ một tầng mồ hôi mỏng, Tiểu Điệp biết chắc là hắn không giả vờ, liền hốt hoảng vạch ra chỗ lưng mà Hoắc Dĩnh kêu đau.

Vừa nhìn thấy, nàng liền hít một ngụm khí lạnh.

Trên lưng Hoắc Dĩnh bị bầm tím đen, máu bầm tích tụ lại cả một mảng gần hết nửa lưng. Không lẽ do hôm qua ngã vô cái ghế, hơn nữa còn bị sức nặng của nàng đè lên.

Nàng nhìn vết bầm mà đau lòng, bàn tay nhẹ sờ chỗ đó như thể chính bản thân mình bị đau, khẽ mắng: "Hôm qua bị đau sao không nói cho ta biết."

Giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu nàng liền truyền đến: "Hôm qua ta vui quá nên không cảm thấy đau, bây giờ mới bắt đầu thấy." Giọng hắn nghe qua vô cùng vô tội.

Nàng vừa giận vừa buồn cười, vừa muốn mắng nhưng lại đau lòng, cuối cùng chính là im lặng không nói bất kỳ lời nào.

Một lát sau nàng mới lại lên tiếng: "Tiểu Dĩnh, có phải trước đây ta đã từng gặp huynh rồi hay không?" Có phải hắn chính là người trong ký ức mà nàng đã quên mất hay không?

Hoắc Dĩnh im lặng dường như là đang cẩn thận suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Ta không nhớ."

Không phải chưa từng gặp mà là là không nhớ. Có phải hắn cũng có cảm giác quen thuộc giống nàng?

Nghĩ đến điều này, Tiểu Điệp thoáng cong lên khóe môi.

Nàng cho truyền thái y vào để kiểm tra vết thương cho Hoắc Dĩnh. Lão đặt bàn tay nhăn nheo của mình lên cổ tay Hoắc Dĩnh, không ngừng gật gù đầu miệng phát ra tiếng ừm ừm.

Tiểu Điệp đứng bên cạnh không khỏi sốt ruột hỏi: "Thế nào?"

"Mạch tượng ổn định, không có gì đáng ngại. Vết bầm phía sau lưng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần thoa thuốc của lão phu thì vài ngày sau sẽ khỏi."

Tiểu Điệp thở phào ra nhẹ nhõm.

"Nhưng mà ta phải nói cái này, chuyện ban đêm của hai người lão phu không thể quản, nhưng vương phi cũng không nên quá mạnh bạo như thế. Người chắc hẳn cũng không muốn sau này một mình lạnh lẽo đâu nhỉ."

Lão thái y vừa dứt lời xung quanh nàng liền xuất hiện tiếng cười khe khẽ, Tiểu Điệp mới ban đầu không hiểu ý của lão còn bị ngớ người, rất nhanh lúc sau nàng liền hiểu ý khuôn mặt cũng nàng không khỏi đỏ bừng lên.

Lão thái y không nói gì nữa, chỉ nhanh tay viết ra một đơn thuốc sau đó cho người đi hốt, bản thân thu thập đồ dùng lại sau đó xách cái gương đi.

Tiểu Điệp bị ngượng không biết trút ở đâu chỉ đành lườm Hoắc Dĩnh một cái. Hoắc Dĩnh tội nghiệp vội lấy cái chăn che đầu mình lại. Mấy nha hoàn xung quanh lại càng cười khúc khích nhiều hơn.

Cánh cửa bỗng mở ra, một nha hoàn bên ngoài vội bước vào, hướng Hoắc Dĩnh cùng nàng hành lễ sau đó nói: "Vương gia, vương phi, có một nữ nhân tự xưng là Lôi Nhạc muốn được diện kiến."

Sở dĩ người kia muốn được diện kiến riêng vương gia nhưng hiện tại vương phi cũng có mặt nên nha hoàn cũng tự biết ý nên không nói ra.

Nghe đến cái tên Lôi Nhạc, trong lòng Tiểu Điệp bất chợt thịch một tiếng. Nàng vô thức xoa xoa ngực của mình.

Nàng nhìn Hoắc Dĩnh định hỏi xem đó là ai, nhưng nhìn đến cái mặt ngơ ngác của Hoắc Dĩnh nàng liền phất tay nói: "Dẫn nàng ta đến đại sảnh chờ."

Nha hoàn nhận lệnh sau đó liền lui ra. Những người khác cũng không còn phận sự cũng dần dần rút lui, để lại mình Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh trong phòng.

Nàng tiến tới bên giường giúp Hoắc Dĩnh mặc áo vào. Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn đứng yên để nàng mặc, khi nàng xoay người định rời khỏi, góc tay áo của nàng đã bị Hoắc Dĩnh nắm lại.

Nàng khựng lại xoay người hỏi: "Sao vậy?"

"Ta lại làm gì sai nữa hay sao?"

Nàng định mở miệng nhưng khi bắt gặp sắc mặt mình ở trong gương đồng, nàng lập tức ngây người. Trong gương, chân mày của nàng sớm đã nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lộ ra sự hoang mang.

Nàng đang sợ hãi.

Thấy Hoắc Dĩnh bị nàng dọa cho bất an, nàng lấy tay vỗ nhẹ vào má mình, cố gắng nở một nụ cười: "Tiểu Dĩnh không làm sai gì hết, nhanh, ngoài sảnh còn có người đang đợi."

Nói rồi nàng nắm lấy tay Hoắc Dĩnh, cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Ngoài đại sảnh, nữ nhân tên Lôi Nhạc đã được người trong phủ dẫn đến. Nàng ta nhìn thấy Hoắc Dĩnh thì khuôn mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Điệp thì sắc mặt liền cứng đờ. Nàng ta đưa mắt qua nhìn nha hoàn lúc nãy thông tri như muốn nói, không phải là yêu cầu gặp riêng vương gia hay sao. Nha hoàn sắc mặt lãnh đạm, vờ như không thấy.

Tiểu Điệp bước lên một bước, nở nụ cười thân thiện: "Không biết cô nương yêu cầu gặp chúng ta là có gì không?"

Lôi Nhạc vờ như không nghe thấy Tiểu Điệp, cứ thế lao vào ôm lấy Hoắc Dĩnh, vừa cười vừa khóc nói: "Tiểu Dĩnh, ta thật sự rất nhớ ngươi."

Hành động của nàng ta quá nhanh khiến cho mọi người có mặt ở đây đều đờ người, bao gồm cả Tiểu Điệp.

Một nha hoàn nhanh ý vội tiến lên một bước kéo nàng ta ra, không quên mắng một câu: "Tiện nữ to gan, ai cho ngươi ôm lấy vương gia."

Nha hòa định vung tay lên tát Lôi Nhạc thì bị Tiểu Điệp giơ tay cản lại. Nàng nhìn nha hoàn lắc đầu, hít sâu một hơi sau đó quay sang nhìn Lôi Nhạc nở nụ cười: "Cho hỏi vị cô nương đây là có quan hệ gì với phu quân của ta?"

Chữ 'phu quân' được nàng trịnh trọng nhấn mạnh. Người đến là khách nàng cũng không muốn khiến người ta mất mặt. Mặt khác nàng cũng muốn cho vị cô nương kia biết rằng hiện tại Hoắc Dĩnh là chậu đã có hoa. Bằng không nàng ta cứ thản nhiên bứt hoa cướp chậu, sau đó lại tự cho rằng bản thân oan uổng thì thật khiến nàng khó xử.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lôi Nhạc nghe đến hai từ 'phu quân' thì đôi mắt trợn to như không tin, đôi môi đỏ mọng nhất thời run rẩy kịch liệt. Nàng ta nhìn Hoắc Dĩnh lắp bắp cả ngày không thể nói hoàn chỉnh một câu: "Huynh...huynh...huynh... "

Một giây sau, Lôi Nhạc òa khóc nức nở lao vào đập ngực Hoắc Dĩnh phịch phịch, nha hoàn thấy vậy vội tiến tới lôi nàng ta ra. Nàng ta vùng vẫy, khóc đến hít thở không thông sau đó lại nhìn Tiểu Điệp đầy sát khí, cặp mắt như thể nhìn thấy tiểu tam cướp đi trượng phu của mình.

Tiểu Điệp không nói gì chỉ nhìn Hoắc Dĩnh nở nụ cười lạnh.

Nàng đây hẳn là đang giúp trượng phu dọn dẹp mớ đào hoa đi?
Bình Luận (0)
Comment