Mùa hạ trôi đi, mùa thu nhanh chóng kéo đến, cây đào trồng trước phòng Tiểu Điệp sớm đã đầy trái chín, xung quanh gốc đào trái đào chín quá mức rơi rụng phủ đầy một mảng.
Tiếng "két" vang lên khe khẽ, cánh cửa gỗ vốn im lặng dần được hé rồi mở ra, Tiểu Điệp trong bộ áo lam ngọc nhấc gót bước qua cánh cửa đi ra bên ngoài.
Đã ba tháng trôi qua, nàng vẫn như cũ, nàng vẫn chỉ có ký ức của thế giới trước. Nhưng ánh mắt nàng đã thay đổi, lòng nàng cũng đã thay đổi.
Ánh mắt nàng sớm đã không còn nóng bỏng, không còn mang theo vẻ dữ dội mãnh liệt như ngọn lửa, ánh sáng linh động tinh nghịch như một tiểu yêu. Thay vào đó, con ngươi màu đen lấp lóe ánh đỏ tĩnh mịch, sâu thẳm, như muốn nuốt chửng người đối diện của một nữ ma vương. Khí chất ấm áp như gió xuân sớm đã không còn, thay vào đó là sự lạnh lẽo pha lẫn sự cô đơn.
Miếng bạch ngọc bị Hoắc Dĩnh làm vỡ ba tháng trước, hiện tại đã được nàng bỏ vào túi thơm nhỏ đeo bên hông. Nàng luôn đeo nó bên người, để nhắc nhở bản thân rằng, nàng chỉ là một kẻ thế thân.
Bàn tay giơ lên đón lấy chiếc lá bị lá thổi rụng, vô tình nàng nhìn thấy Hoắc Dĩnh.
Dường như hắn cũng nhìn thấy nàng, hắn bước chân lên sau đó lại rụt lại, dáng vẻ lưỡng lự, không biết có nên đến trước mặt nàng hay không.
Nàng không để cho hắn kịp quyết định, chiếc lá trong tay bị nàng vứt xuống đất. Tiểu Điệp lạnh lùng xoay lưng rời khỏi.
Hoắc Dĩnh thấy nàng rời đi, hắn hốt hoảng kinh hô: "Nhạc..." nhưng nghĩ đến gì đó, hắn vội sửa lại "Điệp tỷ."
Nghe tiếng kêu của Hoắc Dĩnh, bước chân nàng dừng lại. Nàng không nhìn hắn, giọng lạnh lẽo mang vài phần xa cách đáp trả: "Vương gia, ngài gọi ta là có việc gì?"
Nhạc tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không? Ta lẽ ra không nên đập vỡ miếng ngọc đó. Ta không biết nó đối với tỷ quan trọng đến vậy.
Hắn đã được nghe Nhã Ái nói về miếng ngọc. Hắn biết bản thân mình đã gây ra lỗi cực kỳ lớn.
Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng đến cuối cùng, một chữ cũng không thể nói ra. Hắn chỉ có thể siết chặt tay, cúi gằm mặt không dám nhìn nàng.
Đợi mãi không thấy đối phương lên tiếng, Tiểu Điệp lại nhàn nhạt nói: "Nếu ngài đã không muốn nói, ta xin phép cáo lui."
Bóng dáng đơn bạc của Tiểu Điệp ngày càng bước xa khiến trong lòng Hoắc Dĩnh càng hốt hoảng. Hắn như đứa trẻ lắp bắp tập nói, rốt cuộc lấy hết dũng khí gào lên: "Điệp tỷ, ta xin lỗi."
Tiếng của Hoắc Dĩnh rất lớn, bằng chứng là đám chim xung quang đều bị dọa cho bay tán loạn.
Tiểu Điệp nghe thấy, nhưng nàng không dừng chân. Đôi môi thoáng hiện lên nụ cười nhợt nhạt: "Ta có tư cách gì để mà nhận lời xin lỗi kia." Tiếng nàng rất nhỏ, dường như thì thầm cho bản thân nghe thấy.
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Điệp dần tiến vào phòng, Hoắc Dĩnh đứng bất động. Hắn không có can đảm lần nữa kêu nàng lại, hắn sợ nhìn thấy đôi mắt vô cảm của nàng.
Cách đó một khoảng xa, một bóng người màu đen đứng lẳng lặng nhìn hai người bọn họ. Ánh mặt trời chiếu qua tán lá, chiếu rõ dung mạo của bóng người đó, là Hắc Tử.
Hắc Tử trong lúc canh chừng thải lâu cho Hoắc Dĩnh thì bị điều đi làm nhiệm vụ. Hắn chỉ biết, vương gia đã chọn được vương phi, nhưng không ngờ, vương phi lại là nàng. Chỉ vài tháng hắn rời khỏi vương phủ, thật không ngờ, khi quay lại, lại có nhiều chuyện hắn không ngờ đến xảy ra như vậy.
Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tiểu Điệp, nhìn vẻ mặt đau buồn của Hoắc Dĩnh. Ánh mắt Hắc Tử dần trở nên phức tạp.
Trong phòng, Tố Nguyệt đã sớm chuẩn bị sẵn một thau nước ấm cho nàng. Khi Tiểu Điệp bước vào, nàng liền ngâm chân để giữ ấm cho thân thể.
"Tố Nguyệt, việc hưu thư như thế nào rồi?"
Tố Nguyệt chưa nói lời nào liền quỳ xuống nhận lỗi, giọng nàng ta mang ý cầu xin: "Xin vương phi tha thứ, ngài thật sự không thể vì vương gia mà hồi tâm chuyển ý hay sao?"
Hồi tâm chuyển ý?
Tiểu Điệp như nghe thấy một câu chuyện cười. Nàng không có dũng khí để quyết định hồi tâm chuyển ý hay không.
"Tố Nguyệt, trước kia ta đáp lời thỉnh cầu của ngươi, ở lại đây ba tháng. Hiện tại, thời hạn đã đến, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi phải không?"
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Tiểu Điệp, Tố Nguyệt nói không nên lời.
Trong ba tháng qua, Tiểu Điệp nàng thật sự nhiều lần bị lần bị lung lay. Nàng muốn mặc kệ việc bản thân chỉ là thế thân, muốn bên cạnh Tiểu Dĩnh.
Nhưng cuối cùng, nàng chính là không dám.
Nàng không dám tiếp tục ở bên hắn.
Nàng sợ bản thân vướng càng sâu trong đoạn tình cảm này, đến sau cùng, nàng không thể nào dứt ra, sau đó không thể bước tiếp mà không có hắn.
Nhiều lần nàng tự nhủ, thế thân thì sao, không phải chỉ cần bên cạnh hắn, mọi chuyện không phải đều có thể bỏ qua hay sao. Nhưng mỗi khi nghe hắn gọi nàng bằng "Nhạc tỷ", tiếng gọi đó làm tim nàng run rẩy. Nàng sợ hãi, những cử chỉ dịu dàng đó, sự ân cần chăm sóc đó, một khi hắn nhớ ra, tất cả đều không còn nữa.
Một người thiếu thốn tình thân từ nhỏ như nàng, mỗi khi nhận định sự quan tâm chăm sóc của ai đó đều như một người ở biển sa mạc tìm thấy nước. Nàng luôn sợ hãi liệu đó là thật hay chỉ là ảo mộng, sự hoang tưởng của nàng.
Nàng sợ hãi khi bản thân không có được, nhưng càng sợ hơn khi bản thân có được lại mất đi.
Khi ngu ngốc, hắn có thể chỉ vì lời nói của "Nhạc tỷ" kia mà phá đi ngọc bội của nàng. Sau khi hồi phục ký ức, nàng không đảm bảo, hắn không vì lời nói của nàng ta mà lại tìm đến tổn thương nàng.
Nếu biết trước sẽ có một ngày như vậy, mặc hắn tổn thương, mặc hắn vây hãm, nhưng vẫn không nỡ ra tay chống lại.
Chi bằng, hiện tại nàng đừng để nó xảy ra.
"Vương phi, cẩn xin ngài suy nghĩ lần nữa." Tố Nguyệt ra sức vì chủ tử của mình mà cầu tình, đồng thời càng cúi đầu nàng ta xuống thấp hơn thể hiện sự khẩn cầu của mình.
Tiểu Điệp không giải thích, nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi hãy xem như ta hèn nhát đi."
Một lời đơn giản nói ra nhưng lại khiến cho bầu không khí giữa hai người trong phút chốc trở nên nặng nề.
Tố Nguyệt biết, trong tâm tư của Tiểu Điệp đang lo lắng điều gì. Nàng ta cũng biết, một khi vương gia khôi phục sự minh mẫn, những việc làm ngu ngốc trước kia nhất định đều sẽ bị người âm thầm loại bỏ. Sau cùng, người tổn thương chính là vương phi.
Nhưng từ nhỏ, Tố Nguyệt nàng đã được đưa vào phủ tam vương, nàng luôn được dạy bảo rằng mọi suy nghĩ, mọi việc làm của nàng đều phải lấy chủ tử làm đầu. Vì vậy, nàng muốn vì chủ tử mà ích kỷ lần này. Lúc trước, khi bạch ngọc bị hủy, Tố Nguyệt biết vương phi đã muốn rời khỏi. Nhưng vì sự ích kỷ của nàng, nàng đã đưa ra yêu cầu với vương phi rằng: Nếu người chịu ở lại ba tháng, cho bản thân một cơ hội hồi tâm chuyển ý thì sau ba tháng, dù người vẫn giữ ý định cũ, nô tỳ sẽ giúp người khẩn cầu hưu thư. Nàng đưa ra đề xuất này là vì nàng không muốn vương phi cùng vương gia giày vò lẫn nhau.
Thời gian ba tháng đã kết thúc, kết quả là sự ích kỷ của Tố Nguyệt nàng đã thua. Lời hứa với vương phi nàng không thể rút lại, nhưng nàng cũng không thể để vương phi rời xa vương gia được. Từ khi nữ nhân tên Lôi Nhạc xuất hiện, nàng đã thấy được, nàng ta là một người tâm cơ sâu nặng, không hề có ý tốt khi vào vương phủ này.
Tố Nguyệt trong lòng thầm tính toán một chút. Nàng ta vẻ mặt nhu thuận, kính cẩn hướng Tiểu Điệp nói: "Nếu vương phi đã quyết, nô tỳ xin thực hiện lời hứa."
Tố Nguyệt dứt lời liền đứng dậy, nàng ta cung kính thi lễ với Tiểu Điệp, sau đó xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Tố Nguyệt, Tiểu Điệp khẽ siết chặt lòng bàn tay lại, nặng nề khép hờ đôi mắt.
Tiểu Điệp, ngươi làm đúng lắm, không được phép đau lòng, không được phép xao động.
Nàng liên tục lẩm bẩm như tự thôi miên bản thân. Nàng chua chát, nhắc nhở bản thân rằng.
Tiểu Dĩnh, hắn không thuộc về ngươi.
Ngươi không thể hãm càng lúc càng sâu, sau này nhất định chỉ mình ngươi đau khổ.
Mặc dù như thế, nhưng tim nàng thật rất đau, cơn đau này mỗi ngày không ngừng dày vò nàng, khiến cho nước mắt nàng không thể không rơi.
Có phải hiện tại đã quá trễ rồi hay không. Cho nên nàng mới đau đến thế.
Tiểu Điệp úp mặt lên đầu gối, hai vai nàng không ngừng run rẩy. Nàng chậm rãi thút thít như một đứa trẻ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là không bao giờ có được thứ tình cảm mà nàng muốn. Nàng đã được định sẵn chỉ có thể khao khát, không ngừng khao khát.
Tố Nguyệt vừa đi khỏi, không bao lâu, cánh cửa lại vang lên tiếng gõ cửa chậm rãi.
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng người bên ngoài không lên tiếng. Bên trong,Tiểu Điệp cũng không lên tiếng.
Không biết từ bao giờ, nàng vô thức chỉ cần nghe tiếng bước chân liền biết đó là hắn.
Hoắc Dĩnh ngập ngừng, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Điệp tỷ, là ta không đúng, ta không nên phá vỡ miếng ngọc đó của tỷ."
Nhắc tới miếng ngọc, trong lòng Tiểu Điệp khẽ dậy sóng, nhưng nàng im lặng không nói gì.
Hoắc Dĩnh không nghe thấy nàng đáp liền trầm mặc, sau đó lại tiếp tục lên tiếng: "Ta bên ngoài này quỳ gối liên tục mười hai canh giờ, tỷ tha thứ cho ta có được không?" Giọng hắn trầm ấm nhưng trong đó lại mang theo mang mác nỗi buồn.
Tiểu Điệp nghe thấy vậy, cảm thấy không thể im lặng nữa. Giọng nàng nhàn nhạt vang lên: "Vương gia, ngài nên về đi."
Vấn đề giữa nàng và hắn không đơn thuần chỉ là miếng ngọc bội kia.
Bị nàng đuổi về, Hoắc Dĩnh mím môi, không nói lời nào. Bất ngờ, cả thân hình hắn nặng nề rớt phịch xuống, nghiêm túc quỳ xuống trước cửa phòng nàng.
Tiểu Điệp nghe tiếng động liền sửng sốt, biết hắn đang thực hiện lời nói, nàng vội đứng dậy tiến tới mở cửa ra. Cửa vừa mở, thân hình to lớn của Hoắc Dĩnh đang quỳ xuống trước mặt nàng đều bị nàng thu vào tầm mắt.
Hắn đường đường là một vương gia, cho dù có thế nào cũng không thể quỳ gối trước mặt nàng như vậy.
Nàng bước nhanh, tiến tới đỡ hắn dậy, giọng trầm lắng nói: "Miếng ngọc bội kia, ta không trách ngài nữa."
Nghe thấy nàng không trách hắn, vẻ mặt Hoắc Dĩnh mừng rỡ, hắn không dám tin vào tai mình mà hỏi lại: "Thật sao?"
"Nhưng, sau này ta không thể gặp ngài nữa, ta muốn rời khỏi đây."
Cả cơ thể to lớn của Hoắc Dĩnh đang tính nương theo cái đỡ của nàng để đứng dậy, nhưng khi nghe xong cả cơ thể hắn đều cứng đờ, không nhúc nhích. Hắn lách qua cái đỡ của nàng tiếp tục quỳ xuống.
Nhìn vẻ ương bướng của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp ngay lập tức có chút tức giận, giọng nói hơi lớn tiếng: "Ngài mau đứng dậy, mau đi đi."
Hoắc Dĩnh vẫn như cũ mím môi, không lên tiếng. Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm, kiên quyết quỳ gối, mặc cho nàng đỡ như thế nào cũng không xoay chuyển.
Tiểu Điệp hiện tại hoàn toàn bị Hoắc Dĩnh chọc cho tức giận, nàng cười như không cười nói: "Ngài muốn tiếp tục quỳ chứ gì? Được, tùy ý ngài. Ta không làm phiền."
Nàng xoay người, bước vào phòng, hung hăng đóng sập cửa lại.
Nhìn cái cửa đóng sầm trước mắt, trong lòng Hoắc Dĩnh khẽ run một cái. Hắn im lặng cúi đầu, đôi lông mi dày đen nhánh như hai cánh quạt khẽ rũ xuống, thoáng run rẩy.
Hoắc Dĩnh vốn đang ở trong phòng, sau đó lại đột ngột mất tích thật sự khiến cho Tố An giật mình. Nhưng khi nhìn thấy hắn quỳ gối trước phòng Tiểu Điệp thì nàng ta trong lòng yên tâm nhưng lại có chút sửng sốt.
Tố An không hiểu, vội hỏi Hoắc Dĩnh rốt cuộc đã có chuyện gì?
Hoắc Dĩnh không nói, hắn chỉ chăm chú chuyên tâm mà quỳ gối.
Việc Hoắc Dĩnh quỳ gối rất là dọa người, vì vậy những nha hoàn xung quanh đi ngang qua đều dừng lại xem. Tố An chỉ cần kêu một người đến hỏi thăm liền biết rõ sự tình.
Việc Tiểu Điệp trong vài tháng gần đây, chỉ vì miếng ngọc bội mà không ngừng khiến cho Vương gia phải buồn rầu. Tố An trong lòng vốn lúc đầu có thiện cảm với Tiểu Điệp, hiện tại lại có chút bất mãn với nàng. Nàng ta cho rằng Tiểu Điệp chính là được yêu được sủng mà đâm ra cao ngạo.
Phàm là việc Vương gia muốn làm, Tố An nàng không thể ngăn cản. Nàng ta chỉ có thể đứng bên cạnh, không ngừng mang nước, mang thức ăn, như một cái máy tự động động đứng kế bên chăm sóc hắn. Nàng ta chỉ sợ Vương gia bị đói, bị khát, bị mệt.
Dưới sự chăm sóc của Tố An, Hoắc Dĩnh nhanh chóng cảm thấy bị phiền. Hắn ngước mặt lên, đôi mắt u ám liếc nhìn một cái.
Tố An bị Hoắc Dĩnh lườm liền bị dọa cho giật mình. Mặc dù lo lắng cho sức khỏe của Vương gia, nhưng nàng ta chính là không thể chống lại mệnh lệnh, đành ngoan ngoãn lui ra đứng một bên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lôi Nhạc không biết từ đâu nghe tin cũng liền chạy đến. Nhìn thấy Hoắc Dĩnh vì Tiểu Điệp quỳ thì trong lòng nàng ta có chút ghen tị. Nàng ta chau mày lại, nhanh chóng giơ tay ra để đỡ Hoắc Dĩnh. Nàng ta cho rằng đây là cơ hội tốt để lấy lòng Hoắc Dĩnh.
"Vương gia, ngài mau đứng dậy, không nên quỳ ở đây." Lôi Nhạc dịu dàng khuyên nhủ.
Nhưng khi lọt vào tai Hoắc Dĩnh, lập tức liền bị hắn cảm thấy phiền phức. Hoắc Dĩnh nghiên người, nhanh chóng thoát khỏi trảo của Lôi Nhạc.
Lôi Nhạc bị Hoắc Dĩnh né tránh liền bất mãn: "Tiểu Dĩnh, ta mới chính là Nhạc tỷ của ngài. Ngươi có thể quên ta, nhưng tại sao lại vì kẻ mạo danh kia mà quỳ gối. Nàng ta không xứng đáng."
Hoắc Dĩnh mặc cho Lôi Nhạc huyên thuyên, không nhanh không chậm nói: "Ngươi không phải."
Lôi Nhạc nghe thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt dần phiếm hồng. Nàng ta uất ức, vừa nói vừa khóc: "Ngươi có thể quên ta, nhưng sao ngươi lại nỡ nói ta không phải. Ta thật sự chính là Nhạc tỷ của ngươi, tất cả những kỷ niệm trước kia của chúng ta, ngươi thật sự quên hết rồi sao?"
Vị trí Hoắc Dĩnh quỳ rất gần cửa, cuộc đối thoại đều được Tiểu Điệp nghe thấy. Nàng siết chặt lòng bàn tay, cười chua chát: "Đúng vậy, ta chỉ là kẻ thế thân, người ngài thật sự tìm, người thật sự cùng ngài trải qua những ký ức kia là nàng ta. Ngài nên sớm ở bên cạnh nàng ta mới đúng, không nên ở bên cạnh ta thêm nữa, tránh sau này sẽ hối hận."
Mặc cho Lôi Nhạc không ngừng oán trách, Hoắc Dĩnh vẫn chỉ im lặng quỳ gối.
Lôi Nhạc cho rằng Hoắc Dĩnh cũng chỉ quỳ một lát thôi, nên sau khi nỗ lực cố gắng khuyên răng, thấy Hoắc Dĩnh không chút xoay chuyển. Lôi Nhạc từ bỏ, không khuyên răng nữa, nàng ta yên lặng đứng bên cạnh thỉnh thoảng lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
Một canh giờ, hai canh giờ, rồi lại ba canh giờ.
Bầu trời vốn trời quang mây tạnh bỗng đột ngột kéo từng đám mây đen đến.
Nhìn trời sắp mưa, Tố An liền sốt ruột lên tiếng: "Vương gia, trời sắp mưa rồi, người mau đứng lên đi."
Lôi Nhạc bên cạnh cùng liền phụ họa: "Đúng vậy, Tiểu Dĩnh, mau đứng lên đi. Ngươi quỳ như vậy cũng đủ rồi."
"Không, chưa đủ." Hắn đã nói, mười hai canh giờ, hiện tại chưa đủ.
Lôi Nhạc nghe thấy thì sửng sốt: "Quỳ nãy giờ mà vẫn chưa đủ? Nàng ta có phải là quá đáng lắm rồi hay không. Cho nàng ta mặt mũi, nàng ta liền cho mình cái quyền hành hạ ngươi sao."
Hoắc Dĩnh nghe thấy Lôi Nhạc trách mắng Tiểu Điệp thì trong lòng liền không vui. Hắn lườm nàng ta ra lệnh: "Im miệng."
Lôi Nhạc bị Hoắc Dĩnh quát làm cho giật mình. Nàng ta còn muốn mắng nữa, nhưng sau khi bị quát, nàng chỉ có thể đành ủy khuất nuốt lại những lời muốn nói.
Trời rốt cuộc cũng đổ mưa, những giọt mưa lạnh buốt lần lượt rơi xuống người Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp nghe thấy tiếng mưa rơi thì trong lòng sốt ruột, nàng đứng dậy tính ra ngoài lôi tên ngốc kia đi. Nhưng khi nghĩ đến, nếu thấy mặt nàng, tên kia nhất định sẽ càng kiên quyết quỳ hơn nữa.
Nàng đành dặn lòng mình lại, ngồi xuống. Tự nhủ rằng bên ngoài còn có Tố An cùng Lôi Nhạc, hai người bọn họ nhất định sẽ không để mặc hắn tiếp tục quỳ.
Nhìn thấy trời mưa càng lúc càng to, nhưng cánh cửa kia vẫn im lìm không động đẩy. Lôi Nhạc cảm thấy bất mãn liền lên tiếng: "Tiểu Dĩnh, nàng ta đã muốn bỏ mặc ngươi rồi, sao còn ngu ngốc quỳ ở đây?"
Lôi Nhạc thân thể mềm yếu quỳ xuống bên cạnh Hoắc Dĩnh, sắc mặt nàng ta đau lòng đến nỗi hận không thể thay hắn quỳ xuống đất kia.
Bàn tay không xương của Lôi Nhạc khẽ nắm lấy tay Hoắc Dĩnh như muốn đỡ hắn lên, Hoắc Dĩnh lạnh lùng vùng ra: "Ta không muốn". Thân thể hắn kiên định quỳ dưới đất, mặc cho những giọt mưa lạnh hấu xương không ngừng quất vào mặt, quất vào thân thể.
Lôi Nhạc bị Hoắc Dĩnh vùng ra thì không khỏi sững sờ.
Thân thể Hoắc Dĩnh vững trãi bất động, cặp mắt chuyên chú không ngừng nhìn vào bên trong cánh cửa. Tiểu Dĩnh làm như vậy, Nhạc tỷ sẽ hết giận đúng không?
Tố An nhìn sắc mặt Hoắc Dĩnh dần trở nên trắng bệch thì không khỏi lo lắng, nàng ta cũng không kiềm nén được mà phải lên tiếng: "Vương gia, hay là người đi nghỉ một lát, đợi khi hết mưa người ra quỳ bù, vương phi nhất định sẽ không giận đâu."
Vẫn như cũ, Hoắc Dĩnh không nói, không cử động, chỉ cứng nhắc lắc đầu.
Hắn không thể đứng dậy, như vậy là lừa gạt, hắn không muốn lừa gạt Nhạc tỷ.
Trời như thể cảm động trước hành động của Hoắc Dĩnh, cơn mưa không lâu liền dừng lại. Những người đến đứng xung quanh càng lúc càng lúc càng nhiều. Có nhiều người bắt đầu bất mãn với sự lạnh lùng của Tiểu Điệp.
Thời gian ước hạn cuối cùng cũng đến, Hoắc Dĩnh vì quá mệt mà ngất đi, trên môi cư nhiên lại nở nụ cười. Nhạc tỷ, ta thật sự đã quỳ đủ mười hai canh giờ rồi.
Tố An vội kêu những người xung quanh đem Hoắc Dĩnh về phòng nghỉ ngơi. Trong mơ, Hoắc Dĩnh không ngừng lẩm bẩm kêu Tiểu Điệp đừng rời bỏ hắn, trong vô thức, nước mắt hắn vô thức chảy ra.
Lôi Nhạc nhìn thấy vậy thì thầm bỉu môi: "Hừ, nữ nhân kia rốt cuộc có gì tốt chứ?"
Tố An đứng bên cạnh nghe thấy chỉ im lặng không nói gì, nàng cầm chiếc khăn nhúng nước lạnh sau đó đặt lên trán cho Hoắc Dĩnh. Vì dầm mưa nên hiện tại Hoắc Dĩnh bắt đầu phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín.
Hoắc Dĩnh bị cảm, Lôi Nhạc ngại mình bị lây bệnh nên chỉ lầm bầm vài câu, sau đó lấy cớ trong người cũng bị nhiễm lạnh không khỏe nên rời khỏi.
Tố An sau khi giúp Hoắc Dĩnh hạ nhiệt thì cũng không lưu lại.
Trong căn phòng yên tĩnh tưởng chừng như chỉ có Hoắc Dĩnh bỗng xuất hiện một nữ nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, trên mặt nàng còn mang theo một khăn che mặt để che đi dung nhan. Ánh mắt nàng nhìn Hoắc Dĩnh đau lòng, khẽ cắn môi mắng nhẹ một câu: "Tiểu Dĩnh ngốc."
Nữ nhân không làm gì, chỉ lặng lẽ đến bên giường Hoắc Dĩnh sau đó ngồi xuống. Nàng niệm chú, trên tay liền xuất hiện một lớp băng mỏng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán Hoắc Dĩnh. Hoắc Dĩnh chân mày vốn nhíu chặt lại vì bị sốt, nhưng dường như cơn nóng được xua đi nên chân mày lại giãn ra, chìm vào giấc ngủ sâu vô cùng yên bình.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, đến khi ánh mặt trời sắp mọc lên thì nữ nhân mới thu tay lại, chuẩn bị rời khỏi. Bất ngờ bàn tay to lớn của Hoắc Dĩnh giơ lên nắm lấy tay nàng.
Hoắc Dĩnh ánh mắt mơ màng, giọng trầm ấm nhưng lại khàn khàn lên tiếng: "Nhạc tỷ?"
Nữ nhân không lên tiếng, nàng im lặng, sống lưng thẳng tắp đứng nhìn Hoắc Dĩnh. Khóe môi dưới khăn che mặt bất giác cong lên tạo thành một vòng cung.
Nàng cười như không cười, giọng bình thản nói: "Không phải."
Hoắc Dĩnh nhìn bóng lưng nữ nhân rời khỏi, đôi mắt mệt mỏi lần nữa khép lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, hắn nở nụ cười thì thào: "Gạt người."