Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 9.2

Tại hang động sau vương phủ......

Lãnh Tâm ngồi thiền, hai mắt nhắm hờ lại với nhau. Đối diện Lãnh Tâm là một chiếc vòng ngọc thạch lơ lửng trong không trung. Xung quanh cậu bốn màu sắc tượng trưng cho bốn sức mạnh trong ngũ ngành từng đợt từng đợt được chiếc vòng ngọc thạch hút vào. Khi chiếc vòng ngọc thạch từ màu xanh đục chuyển sang trong suốt, Lãnh Tâm mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn chiếc vòng đối diện, cậu hài lòng nở nụ cười, giơ tay thu hồi lại chiếc vòng vào trong người.

Chiếc vòng này nhất định sẽ bảo vệ được tỷ ấy.

Gót chân đạp nhẹ xuống đất, Lãnh Tâm thân ảnh nhẹ nhàng bay đi mất.

********-------******---------*********

"Ui da, ui da." Tiểu Điệp xoa bóp toàn thân ê ẩm không ngừng rên hừ hừ.

Thật bất công, nàng chỉ là muốn ra tay trừng trị bọn xấu, sao lại bị chính bản thân làm cho văng ra xa thế này, hại nàng cả người đều đau ê ẩm hừ.. hừ.. nàng thật không ngờ công lực của hỏa cầu lại lớn như vậy, lần sau phải cẩn thận.

Tìm một gốc cây gần đó, Tiểu Điệp ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu thử về thuật ngũ hành của nàng. Thật không biết nàng có bao nhiêu mạch thuật nữa.Trước hết nàng biết được bản thân có hai mạch là hỏa và hệ sấm sét của kim.

Thử triệu hồi lại xem sao.

Tiểu Điệp lấy tay búng bóc một cái. Ngoài tiếng chim bay phạch phạch ra không gian vẫn lặng như tờ~

Sặc! Sao không được, không lẽ làm sai.

Hay là cách này, Tiểu Điệp lấy tay chỉa ra phía trước vẫy vẫy hô to: "Xuất xuất "

Đáp lại Tiểu Điệp vẫn là không gian lặng như tờ.

Vẫn không được, không lẽ thế này

....

Thế này

.....

Còn thế này

....

Sau nửa tiếng nhảy điên cuồng cùng với mấy chục động tác, Tiểu Điệp cuối cùng mệt lã, thở không ra hơi, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc, miệng lẩm bẩm: Quái lạ sao lại không được kia chứ, đã làm đủ kiểu rồi kia mà, rốt cuộc là sai ở đâu.

Tiểu Điệp nhăn mày nhíu mặt như ông cụ non trầm tư suy nghĩ, chợt một dòng kí ức lóe qua khiến nàng "A" lên một tiếng.

"Đúng rồi là cảm nhận mạch ngũ hành" Thảo nào nãy giờ nàng điên cuồng làm các động tác mà vẫn không được, cái chính không phải là động tác mà chính là cảm nhận.

Nàng cho là mình vô cùng ngu ngốc nên giờ mới nhớ ra, liền cốc một cái vào đầu bản thân rõ đau. Nhưng mặt khác tìm ra giải đáp khiến tâm trạng nàng phút chốc cảm thấy tốt hơn.

Tiểu Điệp từ từ nhắm mắt lại, yên tĩnh lắng nghe mạch đập của mình.

Cảm nhận...

"Thịch thịch thịch" Nàng cảm nhận được rồi, chỉ có điều....hỗn loạn quá, đâu mới là mạch ngũ hành. Mạch này, mạch này, hay mạch này.... Khoan đã, hình như có hai mạch đập rất mạnh. "THỊCH THỊCH" Chắc là nó rồi.

Tiểu Điệp mở mắt, tay hướng về cây đối diện phía trước. "Xuất ra nào"

Đoàng!!

Ngay lập tức trên trời có một tia sét phóng xuống đốn ngã cây đại thụ.

woa~ Tiểu Điệp ngây ngô nhìn thành tích của bản thân, cười hí hửng. Thật lợi hại nga, nhưng mà sao lại trên trời đánh xuống mà không phải xuất ra từ tay nàng. Quái lạ...

Không biết từ mạch ngũ hành có thể chế tạo vũ khí không ta. Cứ thử xem nào.

Tiểu Điệp lại nhắm mắt lại liên tưởng tới một khẩu súng, ngay lập từ trên tay nàng một tia sét lóe lên, sau từ từ tụ lại tạo thành vật trong tưởng tưởng. Cảm nhận được có vật trên tay, Tiểu Điệp mở mắt ra xem thử, quả thật là cây súng lục chỉ có điều....sao mà nó méo mó kinh dị thế không biết.

Tiểu Điệp cười méo xẹo, nhưng sau đó tự trấn an, không sao, vẫn còn nhìn ra được nòng súng với chốt súng, không đến nỗi lẫn lộn.

Tiểu Điệp cầm cây súng trong tay lên chuẩn bị bắn thử thì chợt tiếng "Póc" vang lên, khẩu súng trong tay trở lại thành tia sét sau đó biến mất. Nàng ngơ ngác nhìn đôi tay trống không của bản thân. Biến mất rồi. Duy trì được ba phút.

Quả thật đúng như Lãnh Tâm nói, không luyện cách điều khiển quả thật không ổn. Không lẽ nàng phải đi theo Lãnh Tâm cùng đi bái sư. Ách, không được, tên tam vương gia kia nhất định không tha cho nàng, nàng còn nợ hắn 6 tháng làm không công.

Đi hay không đi? Đi hay không đi?

A thật là nan giải~

Thấy trời không còn sớm nữa, Tiểu Điệp đành lủi thủi một mình mò đường về phủ.

Về đến phủ, toàn thân đều mệt lã ê ẩm, Tiểu Điệp thả người lên giường nằm bất động. Tuy thân thể bất động nhưng đầu óc lại suy nghĩ mông lung, nàng thật không hiểu tại sao bản thân lại có mạch ngũ hành, không lẽ vì chấn động xuyên qua mà cơ thể nàng bị biến đổi. Hơn hết còn một chuyện lúc này nàng mới nhớ đến, lúc bị bọn cướp chặn đường, dường như có một phần kí ức bị đánh mất, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đó là gì. Haiz, thôi bỏ đi.

Chợt bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Điệp nằm trên giường lười nhát trả lời: "Vào đi"

Phía bên ngoài, Lãnh Tâm bước vào, nhìn thấy Tiểu Điệp cậu nở nụ cười.

"A Lãnh Tâm, đệ tìm tỷ có chuyện gì?" Tiểu Điệp như cái lò xo vội bật dậy.

"Không có gì, chỉ là đệ có một vật muốn đưa cho tỷ" Nói rồi Lãnh Tâm thò tay vào trong áo lấy ra một vòng tay bằng ngọc thạch trong suốt.

"Cho tỷ?"

Lãnh Tâm gật đầu

"Đa tạ đệ nha" Tiểu Điệp nhận vòng ngọc thạch cười hiếp cả mắt.

Thấy Tiểu Điệp có vẻ thích Lãnh Tâm cũng yên tâm.

"Tỷ thích là tốt rồi"

"À quên mất, tỷ có việc muốn nhờ đệ" Tiểu Điệp nói mà vẻ mặt thoáng ngượng ngượng.

Lãnh Tâm vẫn giữ dáng vẻ hòa nhã đáp: "Tỷ cứ nói"

"Thật ra chuyện cũng không có gì, chỉ là đệ có thể dùng Thấu Nhãn một lần nữa xem mạch ngũ hành giùm tỷ được hay không?" Sau đó sợ Lãnh Tâm hiểu lầm Tiểu Điệp bổ sung thêm: "Lần trước đệ nói tỷ là Phế Thuật không phải là tỷ không tin, chỉ là tỷ muốn biết thuật Thấu Nhãn như thế nào, đúng là tỷ chỉ muốn biết thuật Thấu Nhãn chứ không có ý nghi ngờ đệ, nếu đệ không muốn thì cũng không sao,..." Càng nói càng lúng túng, chân tay huơ huơ khiến cho Tiểu Điệp tăng thêm vài phần ngố tàu.

Nhìn thấy Tiểu Điệp lúng túng giải thích cậu không khỏi phì cười.

"Không sao, tỷ không cần rối lên như thế, để đệ xem cho tỷ"

Vừa dứt lời con ngươi Lãnh Tâm dần co lại chuyển sang màu tím. Cậu quét ánh mắt qua người Tiểu Điệp một lần sau đó con ngươi chuyển lại bình thường.

"Thế nào?" Tiểu Điệp tò mò hỏi

Lãnh Tâm lắc đầu, nhã nhặn nói: "Không có mạch ngũ hành"

Tiểu Điệp khẽ bị chấn động.

Hả, không có?
Bình Luận (0)
Comment