Nghĩ đến một khả năng, cặp mắt Thanh Nguyệt bỗng chốc lạnh lùng, nàng cắn mạnh môi, đau đến mức hai mắt lập tức rưng rưng.
"Cái gì mà mị độc? Lưu Thiên Tứ, chẳng qua ta chỉ tức giận vì bị ngươi đùa giỡn, đánh ngươi mấy cái mà thôi, ngươi có cần phải hãm hại ta như vậy không! Có phải ngươi muốn ép ta chết mới vừa lòng không!" Thanh Nguyệt thét lên, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ hoe chứa đầy tức giận, tủi thân cực kỳ rồi lại quật cường không chịu rơi lệ. Mọi người có mặt ở đây đều không kiềm được mà thầm thương xót, rơi nước mắt cùng nàng.
Minh Vô Ưu thấy vậy thì thiếu chút nữa sặc nước bọt, vội vàng mở cây quạt ra che mặt mình lại, thầm chậc lưỡi.
Gian trá, nữ nhân này quá gian trá, cư nhiên dùng chiêu này.
Quân Lăng Duệ trừng mắt nhìn nam nhân cầm cây quạt có chút thất thố, ánh mắt không khỏi dừng trên gương mặt lã chã chực khóc của Thanh Nguyệt, mày rậm nhíu chặt lại. Tuy biết đây là giả, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng vẫn có chút buồn bã, khuôn mặt vốn lạnh băng dị thường không khỏi càng lạnh thêm.
Nếu Thanh Nguyệt khóc lóc một trận giống nữ tử bình thường, hoặc kiêu ngạo đánh đấm một phen như trước kia, có lẽ mọi người đã không đồng cảm như vậy, nhưng hiện giờ bộ dạng cố gắng giả vờ kiên cường này của nàng đã khiến đám đông nảy lòng trắc ẩn. Tức khắc họ như cùng chung kẻ địch nhìn chằm chằm về phía Lưu Thiên Tứ.
Lưu Tiểu Hầu gia cố ý gây chuyện với thiên kim tướng phủ, bọn họ đều đã nghe thấy, hơn nữa không biết vì sao Tiểu Hầu gia lại vắng mặt ở tiệc mừng thọ, sau không biết bị ai đánh thành đầu heo, so sánh hai chuyện với nhau, cán cân trong lòng lập tức nghiêng về phía Thanh Nguyệt.
"Không phải, các ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, không phải như thế..." Không ngờ chỉ một câu của nữ nhân này đã lập tức xoay ngược tình thế, Lưu Thiên Tứ sốt ruột liên tục xua tay, muốn biện hộ nhưng lại không thể nói rằng vì sao mình đến Ngự Hoa Viên.
"Không phải như vậy thì là thế nào? Thiên lý đã rõ, Tiểu Hầu gia, sự thật chính là sự thật, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ báo ứng sao?" Chẳng qua giây lát, Minh Vô Ưu đã dẹp sự kinh ngạc trong lòng sang một bên, gấp cây quạt lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, bởi vì cố nhịn cười nên tuấn dung trông có hơi cứng nhắc, tuy nhiên trong mắt mọi người lại nhìn thành vẻ chính nghĩa lẫm nhiên[1].
[1] Chính nghĩa lẫm nhiên 正义凛然: Lòng dạ chính nghĩa cùng thần thái trang nghiêm, khiến người ta kính sợ.
"Ồ..."
Nghe Minh Vô Ưu nói, mọi người tức khắc đều ồ lên, ánh mắt nhìn Lưu Thiên Tứ lập tức thêm vài phần khinh thường.
Minh Vô Ưu là ai, Thiếu trang chủ của Thần Cơ sơn trang, một câu quyết định người sinh, một lời quyết định người chết, người như vậy mỗi lời nói ra nhất định đều có căn cứ. Đối với mọi người mà nói, câu nói đó của hắn chính là ý chỉ của trời, vừa rồi cán cân trong lòng chỉ hơi ngả về phía Thanh Nguyệt, lần này trực tiếp nghiêng hẳn qua.
"Lưu Thiên Tứ, ngươi thật to gan! May mà Tô tiểu thư lòng dạ rộng lượng, nếu là nữ tử khác chẳng phải đã sớm tìm chết rồi sao! Ngươi có biết làm ô uế thanh danh người khác, khiến họ muốn bỏ mình là tội gì không? Như thế khác gì mưu sát!"
Thanh âm khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ vừa vang lên, Quân Lăng Duệ lập tức đánh một chưởng lên bàn, sát khí đằng đằng khiến Lưu Thiên Tứ sợ tới mức co rúm lại, đúng lúc này, một chiếc cỏ gai lặng lẽ ghim vào chân hắn, Lưu Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy đầu gối đau nhức, quỳ xuống, trong mắt mọi người xung quanh lại giống như bộ dáng chột dạ bị vạch trần. (Cỏ gai: lá nhỏ dài mà rắn sắc, đâm vào người như mũi dao nhọn, cái bẹ nó dùng làm giày đi gọi là mang hài)
"Hỗn trướng!" Thế Tập Hầu thấy hắn quỳ thì gương mặt bốc hỏa, phẫn nộ đạp một phát.
Chuyện này chỉ cần chết vẫn không thừa nhận thì ai cũng không thể làm gì hắn, vậy mà nghịch tử này lại cố tình không cốt khí như vậy, hành động này chẳng phải đang chủ động thừa nhận hay sao!
"Cha!" Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Tứ bị phụ thân đá, lập tức càng thêm oan ức, hắn cũng đâu định quỳ, nhưng không biết vì sao lại không đứng dậy nổi, hơn nữa còn bất giác muốn khóc, càng cố nhịn càng không được, lập tức oà một tiếng nức nở: "Ta không phục, Tô Thanh Nguyệt là cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là một tướng phủ chi nữ nho nhỏ mà thôi, nàng ta dựa vào đâu mà làm chướng mắt ta! Ta chính là Hầu gia tương lai, nàng ta dựa vào đâu, hu hu......."
Lưu Thiên Tứ khóc đến nỗi nước mũi văng tứ tung, khiến Thế Tập Hầu nghẹn thiếu chút nữa tắt thở, đấm ngực dậm chân nói không ra lời.
Tên nghịch tử này bị động kinh rồi sao? Sao có thể nói ra những lời như vậy!
"Không phục con mẹ ngươi á, ta đánh chết ngươi!" Đúng lúc này, Thanh Nguyệt vừa rồi còn mang vẻ mặt oan ức đột nhiên giống như phát điên, xông lên đánh Lưu Thiên Tứ đang quỳ trên mặt đất, vừa đánh vừa mắng: "Ai bảo ngươi hãm hại ta, ai bảo ngươi chửi bới ta, ngươi mới là đồ ai cũng có thể làm chồng, ngươi mới là đồ quan hệ bất chính với người khác, mới là đồ tằng tịu với người khác mỗi ngày, ngươi......"
Nói một câu nàng liền đánh hắn một phát, chỗ nào có thể bị người ta nhìn thấy nàng liền đánh chỗ đó, mỗi quyền đều hung ác không chút lưu tình, nắm tay bay vèo vèo, hoàn toàn là tư thế muốn đánh chết, chỉ chốc lát sau đã đánh cho Lưu Thiên Tứ mặt mũi bầm dập, máu và nước mắt lẫn lộn, đến nỗi Thế Tập Hầu nhìn mà vạn phần đau lòng, hận không thể tát Thanh Nguyệt một cái, nhưng trước mặt nhiều người vậy không thể làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ đó, chỉ có thể đứng một bên tức giận hừ hừ.
Lưu Thiên Tứ bị đánh đến nỗi kêu la oai oái, muốn phản kháng nhưng không biết vì sao ngay cả một chút sức lực cũng không có, muốn mắng chửi nhưng miệng lại không nghe lời, chỉ có thể gắng gượng, mãi đến khi nàng nói ra bốn chữ "quan hệ bất chính", hắn mới giật mình, dùng tất cả sức lực đẩy Thanh Nguyệt ra, giống như nổi khùng hét to: "Không có, ta không hề nói ngươi quan hệ bất chính với người khác, là Bạch Dật Hiên nói, là Bạch Dật Hiên muốn từ hôn nên bịa ra, ngay cả những từ chửi bới ngươi cũng là hắn bịa ra, hắn nói chỉ cần truyền lời này ra ngoài là hắn có thể từ hôn, thanh danh ngươi hỏng rồi thì sẽ tìm đại một người để gả, ta mới có thể có được ngươi, không liên quan đến ta."
Thanh Nguyệt vốn sớm có phòng bị nên không bị hắn đẩy ngã, chỉ làm bộ làm tịch lùi lại sau hai bước, cứ như thế đứng đó lạnh lùng nhìn người nam nhân này rống giận như bị quỷ nhập, lẳng lặng chờ diễn biến kế tiếp.
Chuyện tới bước này coi như không tồi, mọi thứ đều nằm trong tay nàng. Lưu Thiên Tứ thê lương hét xong liền cảm thấy sức lực cả người đột nhiên bị rút đi, đùi nhũn ra, mờ mịt nhìn tứ phía, có chút thất thần, nhưng những gì hắn vừa nói lại nhớ rất rõ ràng.
Vừa rồi là thế nào?
Nhất thời, sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng, mọi người kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghĩ mà sợ của Lưu Thiên Tứ, ánh mắt bất giác chuyển về phía Bạch Dật Hiên, đặc biệt là Thế Tập Hầu, hiện tại ngay cả suy nghĩ giết hắn cũng có rồi.
Rõ ràng đều là một tay hắn làm, lại còn cố tình muốn tính kế con ông, quả thực, nếu như thế mà còn nhịn được thì trên đời này còn gì không nhịn được nữa.
"Không, không, Tiểu Hầu gia, ngươi không thể ngậm máu phun người như thế." Tại sao lại thành ra thế này? Bạch Dật Hiên xua tay từng bước lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu thừa nhận, tiền đồ cả đời này của hắn coi như xong.
"Ngậm máu phun người? Ngươi dám nói ta ngậm máu phun người? Ngươi dám nói không phải ngươi chủ động đến quý phủ xúi ta chửi bới Tô Thanh Nguyệt? Ngươi dám nói chủ ý quan hệ bất chính không phải do ngươi nghĩ ra? Nếu hôm nay có nửa câu nói dối, ta tuyệt đối sẽ bị thiên lôi đánh, đoạn tử tuyệt tôn, ngươi dám thề không?" Lưu Thiên Tứ không ngờ Bạch Dật lại lật mặt, trừng mắt tức giận nhưng không thể tới đánh hắn được, chỉ có thể nhảy cẫng lên chỉ vào mặt hắn mà mắng.
Vô cùng nhục nhã, quả thực là vô cùng nhục nhã, hắn chẳng thể ngờ mình lại bị tiểu nhân tính kế như vậy, nếu hôm nay hắn để tên tiểu nhân này ra khỏi Hầu phủ, hắn quyết không mang họ Lưu!