Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 17


Trong lúc hắn không biết phải làm sao thì phía sau đột ngột xuất hiện một luồng gió thoảng.

Toàn bộ cửa của căn phòng đã bị đóng chặt, ở đâu có gió lùa vào?
*Bịch*
Âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất ngay sau lưng hắn.

Hà Thiên Nhật bất ngờ ngồi bật dậy, đập vào mắt hắn là hình ảnh Phó Xuân vừa mới đánh ngất Vương Trì Việt.
Phó Xuân là cận vệ được Vương Lăng Phong coi trọng nhất, Hà Thiên Nhật tiếp xúc với y đã lâu nhưng rất ít lần nhìn được dáng vẻ khác thường của y.

Vậy mà hiện tại, hắn lại có thể dễ dàng nhìn thấy đau lòng cùng hối lỗi ở trong mắt y.
“Thuộc hạ tắc trách, xin ngài trị tội.” Đều là lỗi của y, nếu như y không lơ là cảnh giác thì công tử Thiên Nhật sẽ không bị người của Vương Trì Việt bắt đi.

Ngài ấy càng không cần phải chịu những thương tổn lớn đến như vậy.
Đợi thái tử điện hạ trở về mà nhìn thấy ngài ấy thế này, số phận của y quả thật khó mà định trước.
Hà Thiên Nhật thấy Phó Xuân không khác gì thấy ngọn cỏ cứu mạng.

Hắn lập tức nở nụ cười đã rất lâu rồi không hiện hữu: “Mau đứng lên, ngươi đợi ta một chút.”
Trong thời gian ngắn, người của Vương Trì Việt chắc chắn sẽ không thể nhận ra được điểm khác thường.

Hà Thiên Nhật muốn dùng thời gian này, viết trước một bức thư.

Hắn luôn có cảm giác, mình cần phải viết nó ngay lập tức.
Hà Thiên Nhật dùng tốc độ cực nhanh để viết, sau một nén hương, hắn gấp tờ giấy lại, giao cho Phó Xuân: “Ngươi giúp ta bảo quản thứ này.”
Phó Xuân không hề nghi ngờ, lập tức nhận lấy đút vào ngực áo.

Sau đó lại quỳ gối trước mặt Hà Thiên Nhật: “Để ta hộ tống công tử rời khỏi đây trước.”

Hà Thiên Nhật dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt, gật nhẹ đầu: “Được, cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”
Hà Thiên Nhật vốn dĩ đã rất gầy, ở trong Đông Cung một thời gian, khó khăn lắm mới thêm được chút thịt, nào ngờ chút thịt tích góp ấy lại vì bị nhốt trong đại lao mà tiêu sạch sẽ.

Phó Xuân dễ dàng cõng Hà Thiên Nhật lên sau lưng.
Nơi này nằm sâu trong hoàng cung, là Phó Xuân khó khăn lắm mới bám theo người của Vương Trì Việt để tìm đến đây.

Y võ công cao thể lực tốt, nhưng mang theo một người như Hà Thiên Nhật trên lưng không thể tránh khỏi bó chân bó tay.

Thời điểm bọn họ chưa tìm được đường chạy thoát thì đám người Vương Trì Việt đã có động tĩnh.
“Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Công tử bám thật chắc, ta sẽ đưa ngài trở về an toàn.” Phó Xuân nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở đã dần trở nên nặng nề.
“Bọn chúng ở bên đó, mau bắt chúng lại.”
“Chúng ta bị phát hiện rồi.”
“Mau chạy!” Phó Xuân cõng theo Hà Thiên Nhật, vừa phải né những mũi tên đám người kia bắn ra, vừa phải tìm đường thoát thân.

Hai người dẫn đi vào bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan.
Hà Thiên Nhật ở trên lưng y, cắn chặt môi.
“Công tử, ngài đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngài thật tốt!” Y mặc kệ vết thương dưới chân đang không ngừng đổ máu, mang theo Hà Thiên Nhật chạy lên góc khuất của tường thành.
Ánh lửa ngày càng gần, bám riết không tha.

“Cứ như vậy không phải là cách, ngươi thả ta xuống trước!”
“Không được, công tử.”
“Đây là mệnh lệnh.”
“Công tử!”
Đám người Vương Trì Việt đuổi theo ngày càng gần, cứ tiếp tục như vậy, cả hai chắc chắn sẽ đều rơi vào tay gã ta.
Hà Thiên Nhật hít sâu một hơi, nếu hắn không làm gì, Lăng Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn dùng hết sức còn lại của bản thân, thoát khỏi lưng của Phó Xuân: “Ta ở lại cầm chân bọn chúng, ngươi trở về gọi người tới giúp.


Còn nữa, giúp ta gửi lá thư đó cho Lăng Phong!”
“Không được!” Phó Xuân cứng đầu không đồng tình, y không thể để công tử ở lại đây chịu khổ.
“Ngươi đừng sợ, tên đó vẫn còn lý do lợi dụng ta.

Chắc chắn sẽ không làm hại ta đâu.

Ngươi trở về trước, nếu còn tiếp tục, cả ta và ngươi đều chạy không thoát.”
Hà Thiên Nhật nói rất đúng, người của Vương Trì Việt ngày càng đến gần, nếu như y còn cố chấp, cả hai chắc chắn sẽ đều bị khống chế.

Phó Xuân không còn cách nào, chỉ có thể để hắn xuống: “Công tử đợi ta, ta nhất định sẽ quay trở lại cứu ngài.”
“Ừ, ta đợi ngươi.” Hắn còn muốn gặp lại Lăng Phong, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Phó Xuân quay đầu rời đi, chỉ trong chớp mắt, người của Vương Trì Việt đã bao vây lấy hắn.

Ánh đuốc sáng rực, chiếu lên gương mặt đầy vết thương của hắn.
Vương Trì Việt một tay ôm cái đầu vẫn còn đau nhức, tức giận tiến về phía Hà Thiên Nhật, giống như đã mất hết sạch kiên nhẫn: “Bảo bối thật khiến người ta đau lòng.”
Gã hung hăng lao tới đè Hà Thiên Nhật xuống, bàn tay to lớn kéo căng cổ áo: “Tên kia đang ở đâu?”
Hà Thiên Nhật trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn có ra vẻ bình tĩnh: “Ngươi hỏi ai? Ta không biết?”
“Hừ, ngươi nghĩ ta ngốc à? Một mình ngươi, sao có thể tự chạy tới nơi này? Ngươi nói với ta, tối nay ta sẽ không phạt ngươi.

Thế nào?”
“Bớt nói nhảm đi.”
“Ngươi không nói? Quả nhiên ta đã quá nuông chiều ngươi rồi.” Vương Trì Việt cười lạnh, bàn tay luồn vào trong y phục, bóp chặt eo nhỏ.
Hà Thiên Nhật lập tức chống trả quyết liệt: “Ngươi định làm gì?”
“Ta định làm gì? Đương nhiên là trừng phạt bảo bối rồi.


Ngươi không biết, ta từ rất lâu đã muốn nếm thử hương vị của ngươi.”
Hà Thiên Nhật trong lòng tràn đầy ghê tởm, dùng hết sức bình sinh muốn đẩy gã ra.

Nhưng sức lực hắn yếu, đẩy thể nào cũng không xê dịch được gã.

Cuối cùng, hắn nhân lúc gã sơ hở, vung chân đạp vào hạ bộ gã, khiến gã ngã nhào.

Hà Thiên Nhật vùng đứng dậy, chạy nhanh tới tường thành: “Các ngươi không được qua đây.”
Thấy hắn muốn nhảy, mắt Vương Trì Việt khẽ đảo: “Ngươi nhảy đi, ngươi không muốn gặp lại Vương Lăng Phong nữa sao? Ngươi nhảy xuống, thật đúng ý ta.”
“Không, ngươi hoàn toàn không muốn ta nhảy.

Ngươi sợ ta chết.”
“Tiểu bảo bối tự tin vậy thì cứ nhảy đi.” Mặc dù bị nói trúng tim đen nhưng Vương Trì Việt vẫn không lộ ra biểu cảm.
Gã đúng là không muốn Hà Thiên Nhật chết, hắn chết đối với gã không hề có ích lợi, ngược lại, hắn chết, gã còn mất đi một điểm yếu của Vương Lăng Phong.

Để có thể dễ dàng chiếm lấy ngôi vị thái tử, gã cần điểm yếu này của y.

Hà Thiên Nhật không lỡ nhảy, hắn rất muốn gặp lại Vương Lăng Phong.

Nhưng nếu hắn không nhảy, hắn sẽ tiếp tục trở thành vật trong tay gã để gã uy hiếp huynh ấy.

Hơn nữa, gã vừa rồi còn muốn làm nhục hắn.

Cho dù có chết, hắn cũng không thể để cơ thể này bị vấy bẩn.
Lăng Phong của hắn tài giỏi như vậy, không nên chỉ vì một người như hắn mà bỏ lỡ ngai vị.
Không được gặp lại nữa thì đã sao.

Đợi đến khi giang sơn này thuộc về huynh ấy, hắn liền có thể ở trên cao mà mỉm cười.

Hà Thiên Nhật khó khăn nhấc đôi chân đã không còn bao nhiêu sức lực, leo lên vách tường.


Tường hoàng cung rất cao, giống như lồng gian giam giữ tất cả mọi người, gió lớn tạt vào mặt hắn đau rát, những vết thương trên người cũng không ngừng chảy máu, thế nhưng tất cả vẫn không bằng nỗi đau trong lòng.
“Hà Thiên Nhật, ta cảnh cáo ngươi, không được nhảy xuống.”
Biểu tình của Vương Trì Việt khiến hắn càng chắc chắn với quyết định của mình, nhưng mà…
Hà Thiên Nhật ngước mắt lên nhìn trời, đôi mắt hắn so với trời đêm còn đen hơn, ánh sáng trong mắt so với sao trời còn sáng hơn.

Hắn vẫn không nỡ rời đi, hắn đi rồi, Lăng Phong phải làm sao đây?
Không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì.
Đã lâu rồi hắn không viết thư gửi huynh ấy, không biết huynh ấy có nhớ hắn không.
Thật may, hắn kịp viết thêm một lá thư, mong rằng bức thư đó thật nhanh sẽ đến được tay huynh ấy.
Hắn đi rồi, chỉ mong huynh ấy đừng quá đau lòng, phải đứng vững trên ngôi vị, thay hắn trả thù.
Hà Thiên Nhật khó khăn hít thở, bàn tay đặt nhẹ lên vị trí trái tim không ngừng truyền đến đau đớn.

“Thiên Nhật, đừng có nhảy, ngươi không muốn gặp Vương Lăng Phong nữa sao?”
“Muốn chứ!” Sao có thể không muốn, mỗi giờ, mỗi khắc hắn đều mơ tới thời điểm gặp lại y.

Hắn tiếc nuối, hắn không muốn rời đi.
Nhưng mà, hắn lại càng không muốn biến mình trở thành điểm yếu của huynh ấy, nhìn huynh ấy bị người khác uy hiếp.

Huynh ấy đã dành quãng thời gian hơn sáu năm để bảo vệ hắn, lần này, đổi lại là hắn bảo vệ huynh ấy.
Gió vốn dĩ đã từng rất dịu dàng, tại sao thời điểm này lại không khác gì vũ khí sắc bén, không ngừng đập vào da thịt hắn.
Ông trời quả thật bất công, tại sao dồn hắn vào bước đường này.
Hắn thật sự không nỡ rời xa huynh ấy.

Hắn còn rất nhiều điều muốn cùng huynh ấy làm.
Hai người bọn họ còn chưa đi núi tuyết.

Hắn còn muốn cùng huynh ấy đi thuyền thưởng nguyệt.
“Lăng Phong à!” Hà Thiên Nhật khịt mũi, dùng ống tay áo dính máu lau đi vệt nước trong mắt.
“Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa! Không thể đợi huynh trở về!”.

Bình Luận (0)
Comment