Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 28


“Đúng rồi, Văn Mộc đó với anh có quan hệ gì thế?”
Thiên Nhật không muốn hỏi, nhưng cậu thật sự rất tò mò.

Cái người kênh kiệu không để ai vào mắt kia rốt cuộc phải có thân phận cùng mối quan hệ với Vương Lăng Phong như thế nào mới dám bày ra dáng vẻ này.
Vương Lăng Phong lập tức nhíu mày thật chặt: “Rốt cuộc cậu ta đã nói gì với em?”
Để em ấy phải hỏi như vậy, cộng với tính cách của cậu ta, Vương Lăng Phong càng chắc chắn hơn Văn Mộc kia đã nói điều gì đó không tốt với Thiên Nhật.
“Em đừng sợ, cậu ta với anh không có gì cả.

Rất nhanh anh sẽ giải quyết xong chuyện của cậu ta.”
Lần này anh về muộn cũng một phần là do anh đề cập đến vấn đề hủy bỏ hôn ước với chỉ huy.
Chỉ huy cùng cha của Vương Lăng Phong là đồng đội với nhau.

Chỉ huy trước đây được cha Vương Lăng Phong cứu thoát trong một nhiệm vụ.

Bởi vì mang ơn cứu mạng nên hai nhà từ đó cũng lập ra một cái hôn ước.

Vương Lăng Phong và Văn Mộc vốn dĩ được hai nhà họ Vương và Văn mai mối từ nhỏ.

Trong xã hội tiên tiến, việc hai nam nhân lấy nhau đã là chuyện thường tình từ lâu do vấn đề con nối dõi đã được công nghệ giải quyết hoàn toàn.

Thế nên bọn họ mới có thể đặt hôn ước từ sớm mà không cần biết giới tính của hai đứa trẻ.
Tuy nhiên, Vương Lăng Phong từ đầu đến cuối đều phản đối hôn ước này.

Anh tồn tại là để tìm kiếm bảo bối, để có thể ở bên cạnh bảo bối, sao có thể lập hôn ước với người khác.
Thế nhưng, quyết định này của anh lại bị cả hai nhà Văn Vương không chấp nhận.

Bọn họ không đồng ý kệ họ, cuộc đời của anh, do anh quyết định.

Trước đây anh không làm căng lên là do vẫn chưa tìm được bảo bối, anh lười quản.


Bây giờ bảo bối đã nắm được trong tay, anh không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cái mối quan hệ giữa hai nhà này, cũng nên chấm dứt rồi.
Cảm nhận được sự bảo vệ vô điều kiện của Vương Lăng Phong đối với mình, Thiên Nhật lập tức an tâm, khẽ cười: “Ừ, tôi tin anh.”
Không tin thì cũng có làm gì được khác đâu.

Muốn ăn cơm mềm thì phải biết chịu đựng.
“Đúng rồi, anh có thể đưa tôi đi tham quan nơi này chút không.

Nơi này với Ám tinh, thật sự quá khác nhau.

Tôi rất tò mò về nó.

Nếu như anh còn có việc, vậy tôi cũng có thể tự mình đi, anh chỉ cần nói cho tôi cách để liên lạc với anh là được.”
“Không bận, để anh đưa em đi.” Vương Lăng Phong dịu dàng vươn tay xoa nhẹ đầu cậu.
Mặc dù mái tóc cậu không còn dài như trước đây, nhưng xúc cảm mang lại vẫn rất tuyệt.

Vương Lăng Phong cảm nhận đụng chạm quen thuộc, thích đến mức không ngơi tay.
Thiên Nhật cũng ngoan ngoãn đứng làm thú bông cho anh sờ.
Em ấy đáng yêu quá!
Hành tinh này so với Ám tinh quả thật khác một trời một vực.

Toàn bộ hiểu biết mà cậu tích góp được ở Ám tinh, tại nơi này chẳng dùng được chút gì.
Muốn trở thành người ở đây, cậu phải từng bước học tập thật tốt.
Đối diện với căn nhà cao đến mức không nhìn thấy đỉnh, Thiên Nhật vừa tò mò vừa sợ: “Nơi này là đâu vậy, sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Cậu chỉ muốn đi ngắm đường xá quang cảnh chút thôi, không muốn vào mấy cái tòa nhà hoành tráng thế này đâu.
“Tới làm thẻ thân phận cho em.

Đừng sợ, có anh ở đây.”
Vương Lăng Phong quả thật là một người mang đến cho người khác cảm giác an toàn.


Thiên Nhật có muốn lo lắng cũng không được.

Cậu ngoan ngoãn theo chân người đi vào.
Bàn tay truyền tới hơi ấm, Thiên Nhật nhìn chằm chằm nơi hai người đang đan mười ngón tay lại với nhau, đáy lòng ấm áp.

Người này, thật quá tốt!
“Phó chỉ huy!”
“Phó chỉ huy!”
“...”
Những người trong tòa nhà nhìn thấy Vương Lăng Phong thì đồng loạt đứng nghiêm chào.

Không khí uy nghiêm làm Thiên Nhật choáng ngợp.
“Ừ, trở về làm nhiệm vụ của mấy cậu đi.”
Thiên Nhật: “...”
Mặc dù biết chức vị của người này rất cao nhưng cao đến nỗi đi tới đâu cũng có người biết thế này thì đúng là khiến người ta mở rộng con mắt.
“Này, chức vị của anh lớn đến mức nào vậy? Có phải kiểu người dưới một người trên vạn người không?”
Vương Lăng Phong nhìn dáng vẻ hăng hái của cậu, gõ nhẹ lên trán cậu một cái: “Cũng không sai biệt lắm.”
“...”
Thật sự là dưới một người trên vạn người?
Số cậu cũng may mắn quá đi, làm thế thân cũng là làm thế thân cho một người dưới một người trên vạn người.
“Tới đây, đưa em đi làm thẻ thân phận.”
Thủ tục làm thẻ thân phận khá phức tạp, nếu không phải có Vương Lăng Phong ở đây, một kẻ không có hộ khẩu, không có người thân như Thiên Nhật, có nằm mơ cũng không thể sở hữu được một tấm thẻ thân phận.
Thiên Nhật mơ mơ hồ hồ đi sau lưng Vương Lăng Phong, toàn bộ quá trình đều vô cùng phối hợp.

Sau khi điểm chỉ, chụp ảnh, Thiên Nhật được cán bộ đưa cho một tờ khai để ghi thông tin.
Thiên Nhật nhìn chằm chằm vào ô ghi họ tên, có chút đắn đo.
“Sao thế?” Vương Lăng Phong lo lắng hỏi.
“Anh cảm thấy cái tên Thiên Nhật này của tôi thế nào?”

“Rất hay, rất đẹp, anh rất thích.

Sao thế?”
"Tôi cũng thấy vậy." Cái tên này rõ ràng không có vấn đề, vậy thì vấn đề nằm ở cái tên nhóc Văn Mộc kia rồi.
Thiên Nhật giữ nguyên tên của mình, ghi vào trong tờ khai.

Ngày tháng năm sinh thì cậu không có biết, chỉ có thể tự bịa.
“Lấy ngày nào thì đẹp nhỉ?”
Dù sao cũng là ngày sinh, mỗi năm chỉ có một, không thể qua loa được.
“12 tháng 3.” Vương Lăng Phong chầm giọng.
“Hử?”
“Ngày sinh của em.”
“À, à.” Thiên Nhật ngoan ngoãn viết lên tờ khai.
Được rồi, dù sao cũng chỉ là ngày sinh trong hình thức, để ngày sinh giống ngày sinh của người mình làm thế thân cũng không sao.

Dù gì cậu cũng vì thân phận của người ta mà sống sung sướng, không thể chuyện gì cũng đòi hỏi.
Làm xong thẻ thân phận cho Thiên Nhật cũng đã mất cả buổi, trời vừa tối, cậu liền cảm thấy đói bụng.
Nhìn cậu xoa xoa bụng, Vương Lăng Phong lập tức cưng chiều nắm lấy tay cậu: “Đói bụng sao? Muốn ăn gì?”
Không thể phủ nhận, Vương Lăng Phong này đối xử với cậu rất tốt, căn nhà của anh cũng rất rộng rãi, cậu ở vô cùng thoải mái.

Nếu như không phải luôn có một kẻ thích nhảy ra ngáng đường cậu, Thiên Nhật liền cảm thấy mình đang sống trên thiên đường.
Hôm nay Vương Lăng Phong có việc phải rời đi, Thiên Nhật một mình ở nhà.

Để không bị trở thành cá muối cậu quyết định đi dạo trung tâm thương mại.
Ở đây một thời gian, cậu đã làm quen được kha khá thứ.

Hôm nay sẽ là một ngày vô cùng tuyệt vời, nếu như cậu không chạm mặt cái tên Văn Mộc kia.
Văn Mộc vừa nhìn thấy cậu, ngay lập tức chạy tới gây sự: “Trung tâm thương mại này từ khi nào mở cửa cho ăn mày đi vào thế?”
Thiên Nhật cười cười: “Cậu là khách quen ở nơi này nhỉ?”
“Đương nhiên, bản đại gia ở nơi này không ai là không biết.”
“Vậy thì đúng rồi, trung tâm thương mại này mở cửa cho ăn mày lâu như thế, cậu là khách quen ở đây, sao có thể không biết?”
Văn Mộc tức giận đứng bật dậy: “Thằng điên, mày vừa nói cái gì thế?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Thiên Nhật cười như không cười.
Cậu thật sự rất buồn cười.


Cậu không thể ngờ rằng một kẻ có thân thế lớn như kẻ này lại sở hữu một mặt như vậy.

Hắn ta ở nơi này la lối, không sợ bị người khác chê cười ư?
Văn Mộc ở bên kia cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào dám nói với hắn ta như vậy.

Hắn tức đến mức nộ khí xung thiên, hét lớn: “Bảo vệ đâu, mau lôi thằng ăn mày này ra khỏi đây.”
Đứng trước một người có địa vị lớn như Văn Mộc và một người bình thường không tên tuổi như Thiên Nhật, không cần nghĩ cũng biết bảo vệ sẽ lựa chọn đứng về phía ai.
“Mời cậu ra ngoài.

Mong cậu đừng làm khó chúng tôi.” Bảo vệ lịch sử hướng dẫn cậu đi về phía cửa.
Thiên Nhật cũng rất thức thời, không làm khó bảo vệ, phối hợp rời đi.

“Em làm gì ở đây?” Vương Lăng Phong dựa vào định vị đuổi tới liền thấy Thiên Nhật đang ngồi xổm bên cạnh một gốc cây, chăm chú cúi đầu nhìn thứ gì đó, khiến cho người khác không khỏi tò mò.
Thiên Nhật nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu: “Lăng Phong hả?”
Thiên Nhật đứng dậy, lau tay vào quần.

Chẳng biết từ khi nào, má trái của cậu đã có thêm một vệt bẩn.

Vương Lăng Phong tự nhiên dùng tay miết nhẹ, đem bụi bẩn trên má cậu cuốn đi.

Xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến đại não, thoải mái đến mức khiến anh híp nhẹ mắt.
“Ừ.” Vương Lăng Phong dịu dàng gật đầu.
“Anh tới đây, tôi có cái này cho anh xem, hay lắm.” Thiên Nhật giống như đứa trẻ phát hiện kho báu, hai mắt sáng rực, kéo tay Vương Lăng Phong ngồi xuống vị trí cậu vừa mới ngồi.
“Nhìn đi, là kiến lửa đấy!”
Trong một cái lỗ nhỏ, từng con từng con kiến đỏ như lửa bò lổm ngổm ra ngoài.

Kích thước của chúng rất nhỏ, phải thật tập trung mới có thể nhìn thấy.

Vương Lăng Phong nhìn đám côn trùng bò lúc nhúc, trong đầu toàn dấu chấm than.
Cái đám này thì có gì mà ngắm? Còn không đẹp trai bằng anh.
Thùng dấm trong lòng liền đổ, anh kéo người đứng dậy: “Có gì đáng xem, chỉ nhìn anh thôi không được sao?”
Thiên Nhật: “...”
Có cần phải bá đạo như thế không?.

Bình Luận (0)
Comment