“Hạ Hiểu Nam? Em vừa nhìn xong, vẫn chưa tỉnh đâu.” Cậu cảnh sát phụ trách theo dõi ở bệnh viện mới ăn cơm xong, thong thả đi vào khu nội trú, “Sao vậy sếp? Không phải đã nói chờ vài ngày nữa trạng thái tinh thần cô bé này khá hơn rồi hỏi à?”
Trong điện thoại truyền ra một tiếng còi ô tô chói tai, Lạc Văn Chu mau chóng nói: “Hạ Hiểu Nam không phải nhân chứng mục kích, mà là một trong các nghi phạm, hãy theo dõi cho anh.”
“Hả? Ai? Anh nói Hạ Hiểu Nam là…”
Viên cảnh sát mở cửa phòng bệnh chợt ngừng bặt.
Lòng Lạc Văn Chu chùng xuống.
“Sếp, không thấy Hạ Hiểu Nam đâu nữa!”
Lạc Văn Chu đạp chân ga.
“Hạ Hiểu Nam là người địa phương, cha tên Hạ Phi, bị ung thư phổi, mãi không thể đi tìm công việc hẳn hoi, trước kia kiếm ít tiền dựa vào trông quầy bán quà vặt cho người ta, mấy năm trước đã qua đời; người mẹ quanh năm chăm lo cho bệnh nhân và gia đình lớn bé, chắc hơi trầm cảm, nhất thời nghĩ quẩn, đã nhảy lầu chết rồi.” Phí Độ bật loa ngoài, tiếng Đào Nhiên truyền qua tín hiệu vang lên, “Cô bé này từ nhỏ đến lớn nhận được đánh giá cơ bản đều là ‘hiểu chuyện’, ‘hướng nội’, thành tích học tập cũng rất ổn định, là kiểu nữ sinh bị bệnh vẫn đi học, nghỉ vẫn mặc đồng phục. Đối với trẻ con kiểu này mà nói, học hành, đậu một trường đại học tốt, là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.”
“Gia đình cô bé và Lư Quốc Thịnh vụ án 327 năm đó có dính dáng gì không?”
“Không, họ chỉ là người dân bình thường, nhà họ trừ hơi thảm ra thì không có gì đặc biệt, ông cháu ba đời đều chưa từng đến Liên Hoa Sơn, ngay cả bà con bên đó cũng không có, tôi không nghĩ ra cô bé làm sao quen biết Lư Quốc Thịnh, cũng không nghĩ ra cô bé với Phùng Bân có thể có thù sâu hận lớn gì, đến mức phải giết người phân thây.”
Lạc Văn Chu điều binh khiển tướng xong, cúp điện thoại, quay sang Phí Độ: “Cậu nhắc tới ‘bạo lực học đường’, liệu có khả năng là bị Phùng Bân ức hiếp nên cô bé mới tìm cách trả thù không?”
“Các anh đã giám định bút tích bức thư của Phùng Bân chưa? Nếu có thể xác nhận bức thư này là do bản thân cậu bé viết, thì hẳn là không phải. Giọng điệu trong bức thư này không phải của kẻ đi làm hại.” Phí Độ nói, “Vả lại, không phải Hạ Hiểu Nam sợ tới mức tinh thần hơi thất thường à? Nếu là diễn kịch, không khỏi diễn quá giỏi rồi.”
Có thể là Phí Độ làm sếp quen rồi nên hiểu rõ khi làm thủ trưởng thích kiểu câu gì – hắn rất ít đưa ra một số khả năng lộn xộn làm nhiễu lối suy nghĩ của người khác, có kết luận nói kết luận, nếu không có kết luận, quá trình phỏng đoán cũng có thể phân tích cặn kẽ, cực kỳ dứt khoát.
Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái qua kính chiếu hậu, nói với Đào Nhiên: “Liên hệ với giáo viên chủ nhiệm, cả mấy học sinh đi bụi nữa, trưng cầu người giám hộ cho phép sau đó lần lượt tìm đến nói chuyện – bọn tôi sắp đến bệnh viện rồi.”
“Ừ,” Đào Nhiên đáp một tiếng, sau đó giọng hơi chần chừ, lại hỏi Phí Độ, “Giọng điệu kẻ đi làm hại là thế nào?”
Phí Độ toàn thân vô cùng thả lỏng dựa lên ghế lái phụ, ánh đèn vút qua dọc đường lướt qua mặt hắn khi sáng khi tối, không át được mùi hạt dẻ thơm nức mũi, từ từ ngấm vào sợi vải dệt cầu kỳ trên áo khoác lông dê.
“Chính là những kẻ làm hại cho dù trưởng thành, học được ‘chính trị chính xác’, bắt đầu lo lắng con mình bị bắt nạt, cũng lên án ‘bạo lực học đường’ theo ý kiến chủ lưu của xã hội, song khi họ nhớ về những việc mình làm thời thiếu niên, trong câu chữ vẫn hơi có cảm giác khoe khoang. Bởi vì trong tiềm thức họ không hề cho rằng đây là làm hại, mà là một thành tựu – cái gọi là bạo lực học đường, xét đến cùng là trật tự quyền lực trong quần thể.”
Trừ khi một ngày kia rơi vào cảnh ngộ giống hệt vậy.
“Nhưng khi nãy giáo viên phụ huynh đều có mặt, lại là ở trong Cục công an,” Đào Nhiên nói, “Nếu thật sự bị bắt nạt, tại sao bọn trẻ không cho chúng ta biết?”
Phí Độ cười: “Anh Đào Nhiên, trường nội trú khép kín có thể tự thành một hoàn cảnh sinh thái, đã hình thành quy tắc và ‘pháp luật’ của riêng mình, quy luật tự nhiên anh nhận định, trong mắt người khác khéo lại là không thể tưởng tượng – ví dụ như anh nói với người của hai ngàn năm trước, rằng kỳ thực chúng ta sống trên một quả cầu, sẽ có ai tin anh không?”
Lạc Văn Chu xoay vô-lăng, lúc này, bệnh viện đã đến trước mắt.
Ban đầu họ cho rằng Hạ Hiểu Nam là một nhân chứng may mắn sống sót, không hề phái nhiều người theo dõi, sợ cô bé không ai trông nom nên mới để lại một người trong bệnh viện bầu bạn. Một đám người của Cục công an lúc này mới nhao nhao chạy tới, xe cảnh sát khiến bãi đậu xe vốn đã chen chúc càng chật như nêm cối.
“Có ông nội làm bạn với cô bé, em bèn ra ngoài ăn tối,” Viên cảnh sát nhận lệnh giám sát bệnh viện vẻ mặt ảo não, “Giữa chừng ông cụ đi toilet, ông đi lại hơi bất tiện, mất khoảng mười phút, cô bé liền chạy mất.”
Để bệnh nhân có chỗ hoạt động, khu nội trú đặc biệt xây một vườn hoa nhỏ khép kín, camera ở hành lang quay được Hạ Hiểu Nam yên ắng trốn khỏi phòng bệnh, băng qua vườn hoa, trèo qua bức tường đá, chẳng biết đã đi đâu.
Ông nội Hạ Hiểu Nam đầu vã mồ hôi, run rẩy vịn xe lăn, nói luôn miệng chẳng biết đang nói gì, thấy không ai hiểu ông cuống quá la lên, như quái thú bậc thấp lạc vào nhân gian, vừa xấu xí vừa bất lực.
Một viên cảnh sát định đi tới thì bị Lạc Văn Chu cản lại: “Từ từ, khoan cho ông cụ biết.”
Anh đi đến cạnh ông cụ, ông vùng ra khỏi xe lăn, loạng choạng lao tới anh, phun ra một tràng dài khó hiểu. Thấy Lạc Văn Chu không đáp, rốt cuộc ý thức được mình dở câm, người ta đều không hiểu mình nói gì, thế là ông hoang mang túm áo Lạc Văn Chu, bối rối ngậm miệng, nước mắt rơi xuống.
Lạc Văn Chu vỗ vỗ tay ông: “Ông ơi, Hiểu Nam bình thường trừ đi học thì hay đi đâu?”
Ông cụ hoạt động đầu lưỡi cứng ngắc, từ trong cổ họng phun ra một âm dài: “… Nhà.”
“Chỉ về nhà? Cô bé chưa bao giờ ra ngoài chơi ạ? Có thường đến nhà bạn không ạ?”
Ông cụ nghe những lời này chợt đau buồn, đột nhiên há cái miệng răng gãy răng sứt, gào khóc ầm lên.
Màn sương lạnh nhất năm lặng lẽ rơi xuống, che phủ buổi đêm dài nhất trong năm.
Giống như đã đổ tuyết nhẹ.
Lạc Văn Chu dẫn người đưa ông nội Hạ Hiểu Nam về nhà, tiện thể được sự đồng ý của ông cụ, vào phòng Hạ Hiểu Nam – nói là phòng, kỳ thực chỉ là một khoảng nhỏ ngăn ra, vừa đủ kê cái giường, cửa cũng chẳng có, buông một tấm rèm để che. “Tủ đầu giường” là máy may cũ bỏ đi, trên để một cây bút nhựa màu hồng giá rẻ, là thứ có chút sắc thái thiếu nữ duy nhất cả gian phòng. Trong nhà không có tủ thừa, vài bộ quần áo cũ số lượng không nhiều để ở đầu giường, dùng một mảnh vải trắng che lên, dưới gầm giường bỏ đầy sách vở, hầu hết là sách giáo khoa và sách bài tập, ngay cả hồi tiểu học dùng cũng không nỡ vứt đi.
Phí Độ cúi xuống nhặt một quyển sách bài tập lên giở xem, thấy trên tất cả chỗ trống đều ghi chú kín, nét bút đẹp và sạch sẽ, một số chỗ không viết được, thậm chí dùng tờ giấy nhỏ dán chồng lên từng lớp, khiến quyển sách bài tập hơn hai trăm trang dày như từ điển Hán ngữ hiện đại vậy.
Hắn chóng vánh xem lướt qua ghi chú của Hạ Hiểu Nam, có thể cảm giác được rất rõ logic của cô bé này không tốt lắm, đề bài hơi khó một chút là sẽ làm một loạt bút ký phân tích, hẳn nhiên đầu óc khá bình thường, thành tích ổn định và xuất sắc lâu dài là nhờ bỏ thời gian và công sức.
Lạc Văn Chu: “Thế nào?”
“Đào Nhiên nói đúng,” Phí Độ đóng sách bài tập lại, “Đây là kiểu nữ sinh bị bệnh vẫn đi học, nghỉ cũng mặc đồng phục – nếu Phùng Bân bị giết liên quan đến cô bé, thế rất có khả năng là bị uy hiếp.”
“Nếu là bị ép buộc, vậy bây giờ cô bé có thể sẽ đi đâu? Cô bé không ở nhà, không ở bệnh viện, bên phía trường học tôi cũng cho người canh chừng rồi, tạm thời chưa có động tĩnh. Hạ Hiểu Nam này bình thường cũng không có bạn bè nào để trút bầu tâm sự…” Lạc Văn Chu dừng lại, “Liệu có khả năng cô bé đi tìm kẻ uy hiếp không?”
“Tìm được thì làm gì, tính sổ với hắn à? Đánh hắn một trận hay bắt về quy án?” Phí Độ nhìn anh đầy bất đắc dĩ, “Sư huynh, nếu cô bé có cách tư duy giống anh, thì đã xưng bá trường học từ lâu rồi, còn ai dám uy hiếp?”
Lạc Văn Chu: “…”
Khéo cái lưỡi của Phí Độ đã thành tinh rồi, trước kia khi không hợp nhau, dù đồng ý với ý kiến của anh, hắn cũng đồng ý đầy châm chọc, bây giờ xuôi lông rồi, dù ý kiến bất đồng, hắn phản bác cũng có thể khiến cả người anh khoan khoái.
Ngữ khí Lạc Văn Chu không tự chủ được trở nên dịu dàng: “Thế cô bé còn có thể đi đâu?”
Phí Độ không lập tức trả lời, ánh mắt chần chừ giây lát trong căn phòng nhỏ như vỏ ốc sên, phát hiện khăn trải bàn phủ trên chiếc máy may cũ ở đầu giường có một vết bẩn, giống như có người quanh năm suốt tháng thường xuyên dùng tay nắm. Phí Độ ấn vết bẩn ấy, vén một góc khăn trải bàn – đó vừa vặn là chỗ để hộp kim chỉ.
Trong hộp kim chỉ có một khung ảnh nhỏ năm tấc, lồng một tấm ảnh gia đình cũ, phía sau viết: “Tặng con gái Hiểu Nam”, nét chữ khá trưởng thành, kiểu chữ lại hơi giống chữ của Hạ Hiểu Nam.
“Là… là mẹ – mẹ, mẹ nó cho.” Phía sau truyền đến một giọng nói với tiếng thở hổn hển, ông nội Hạ Hiểu Nam không biết đi tới cửa từ lúc nào, nhìn họ chờ mong.
(Chỗ này và vài chỗ khác ông cụ phát âm không chuẩn)Lúc này, tấm ảnh trượt xuống khung ảnh mở ra, đằng sau còn kẹp một bức thư, là bức di thư trước khi mẹ Hạ Hiểu Nam tự tử.
Phí Độ chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đào Nhiên nói người mẹ nhảy lầu chết, bà ta nhảy ở đâu?”
Lạc Văn Chu giật mình.
Tiếng còi cảnh sát inh ỏi lao qua, để lại cái bóng xanh đỏ giao nhau trên con đường quanh co.
“Mẹ Hạ Hiểu Nam tên Tôn Tinh, khi còn sống làm lao công ở một trường cấp hai, nhảy từ trên tòa nhà hành chính của trường xuống, địa chỉ đã gửi các ông rồi,” Đào Nhiên nhanh chóng nói, “Đội cứu hỏa và xe cấp cứu lập tức vào vị trí!”
“Trung học Tứ Thập Tam,” Phí Độ ở trên xe mở xem tin nhắn Đào Nhiên gửi, nói, “Trường cũ của Hạ Hiểu Nam, lúc người mẹ nhảy lầu, Hạ Hiểu Nam đang trong giờ tự học – từ trên tòa nhà hành chính có thể nhìn thấy lớp học đó, khả năng là bà ta muốn nhìn con gái lần cuối.”
“Chính người mẹ ngược lại được giải thoát, bỏ lại gia đình già trẻ, còn nhảy lầu trước mặt con, Hạ Hiểu Nam không oán hận ư? Tại sao cậu cảm thấy cô bé có thể sẽ học theo?”
“Điều này là rất bình thường, một người thường sẽ biến thành dáng vẻ mình hận nhất,” Phí Độ nhún vai, “Càng kiêng kị, thì khi cùng đường càng có sức hấp dẫn, ví dụ như…”
Hắn còn chưa dứt lời, Lạc Văn Chu đã đột nhiên nắm lấy tay hắn.