Bành.
Kiếm trảm tứ phương trảm tới Bài Sơn Ấn, chỉ thấy Bài Sơn Ấn hơi trì trệ đi một chút, sau đó tiến tục tiến tới, từng kiếm từng kiếm của Khải Văn dần dần vị đánh tan.
Bài Sơn Ấn nặng tựa ngàn cân, thanh mộc kiếm chém lên giống như một kiếm bổ vào một ngọn núi vậy, tuy rằng lực bổ rất mạnh nhưng chỉ bổ ra được một phần sơn thạch rất nhỏ mà thôi.
Tuy rằng ngọn núi của Độc Nhĩ Kha cũng nhỏ nhưng vẫn con dư sức.
Bài Sơn ấn chỉ một lát đánh tan vô số mộc kiếm của Khải Văn, thế ấn không giảm, một ấn trầm ổn, chậm chập đánh tới ngực Khải Văn.
Một ấn này nhìn thì như chập chạp vô cùng nhưng trong mắt Khải Văn lại như một hỏa tiễn vậy, Thủ ấn ép tới, Khải Văn cũng cảm giác cả người bỗng nhiên như có đeo thêm một vật nặng ngàn cân, hai chân của hắn cũng không thể di chuyển được, cả người cảm giác bị trói buộc, tóc gáy cũng dựng lên, cảm giác uy hiếp từ Bài Sơn Ấn ép tới khiến cho Khải Văn không dám ngưng trệ một chút nào, hắn vội vàng điều động một chút mộc linh lực còn lại, gia trì trước ngực, sau đó chỉ mở to mắt nhìn chưởng ấn đánh tới.
Phụt.
Nhưng đúng lúc Bài Sơn Ấn vừa chạm ngực của Khải Văn thì Độc Nhĩ Kha thu hồi thủ ấn lại, độc công cũng rút đi, hai tay rút về, nhưng dù vậy một phần lực của Bài Sơn Ấn vẫn đánh lên ngực Khải Văn khiến cho cả người hắn chấn động, khí huyết nhộn nhạo, một ngụm máu tươi tràn lên cổ họng, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống.
Ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy vẻ cảm kích.
Nhưng Độc Nhĩ Kha cũng không hơn gì.
Hắn vì không muốn tổn thương Khải Văn nên mạnh mẽ thu hồi độc công, khiến cho cả người hắn cũng bị độc công cắn trả, sắc mặt trở đỏ lên, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
Hắn phải vội vàng vận chuyển Âm Dương Độc Công áp chế mới khá hơn một chút.
Dù sao độc công cũng là của hắn, nên áp chế cũng đỡ hơn, nhưng mà do uy lực của Ngũ Hành Ấn quá mạnh mẽ, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng có chút không chịu nổi.
Hai người lại lẳng lặng đứng cách xa nhìn nhau, sau đó lại cười vang lên.
Khán giả bên ngoài vừa thấy cục diện đang trở nên gay cấn đột nhiên lại trở nên như vậy, giờ lại nhìn hai người đứng cách nhau nhìn nhau cười thì chẳng hiểu mô tê gì.
Chỉ có lão già trọng tài là nhìn ra được, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đã có chút khác lạ, hắn biết trận đấu đã kết thúc, Độc Nhĩ Kha đã thắng nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi hai người quyết định.
Khải Văn cười cười một hồi rồi bống nhiên im bặt, cánh tay nâng Thanh Mộc kiếm lên, sau đó nhìn ngắm một hồi, rồi lại thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Độc Nhĩ Kha, ánh mắt có chút mất mát, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, Khải Văn nói:
- Hỏa huynh thực sự đã không làm nhục Thanh Mộc Kiếm này, ta thua.
Thua tâm phục khẩu phục.
- Đa tạ, đa tạ.
Ta cũng rất hâm mộ Thanh Mộc kiếm pháp của Khải Văn huynh.
Độc Nhĩ Kha cũng cung tay, rồi cười cười nói với Khải Văn.
Khải Văn nghe vậy thì hơi khựng lại, hơi suy nghĩ một chút rồi sau đó nói:
- Ta cũng rất hâm mộ ấn pháp của Hỏa huynh, không biết Hỏa huynh có rảnh không? Chúng ta tìm một nơi ngồi xuống uống một chầu.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, hắn chính là thèm khát Thanh Mộc kiếm pháp của Khải Văn, hắn cũng chưa học một vũ kỹ kiếm pháp nào, Thanh Mộc kiếm pháp này đúng là rất được.
Nhưng vẻ mặt vui mừng của hắn sau đó lại biến thành buồn bực, vì đối phương muốn chính là Ngũ Hành Ấn của hắn.
Mà Ngũ Hành Ấn này chính là không thể truyền ra ngoài cho dù là người thân nhất, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Độc Nhĩ Kha buồn phiền nhìn Khải Văn, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
- Xin lỗi Khải Văn huynh, Ấn pháp mà tại hạ tu luyện là vũ kỹ bất truyền của gia tộc.
Xin thứ lỗi ta không thể phụng bồi Khải Văn huynh.
Khải Văn nghe vậy thì trong lòng đã hiểu rồi, ánh mắt có chút buồn bã, nhưng sau đó nụ cười lại hiện lên, hắn nói với Độc Nhĩ Kha:
- Không biết Hỏa huynh có môn võ kỹ nào có thể truyền được không?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì từ tuyệt vọng trở thành hy vọng, nhanh miệng nói:
- Có, ta có một môn chỉ pháp, không biết Khải Văn huynh có hứng thú với nó không?
- Được.
chúng ta hãy đến một chỗ uống đã.
- Được, không bằng đến khách điếm chỗ ta đi.
Độc Nhĩ Kha thẳng thắn nói luôn.
- Tốt.
Nhưng bây giờ cần phải tuyên bố kết quả đã.
Hắn nói xong rồi quay về phía lão già trọng tài nói.
Trọng tài, ngài có thể tuyên bố Hỏa huynh thắng được rồi chứ?
Lão già tóc hoa râm gật đầu rồi giọng nói vang lên, trực tiếp tuyên bố Độc Nhĩ Kha thắng.
...
Thế là Độc Nhĩ Kha và Khải Văn tiến thẳng về phía Đa Đạt khách điếm, hai người gọi một bàn đồ ăn và một bình rượu ngon, sau đó bắt đầu chia sẻ về vũ kỹ của từng người, tất cả chiêu thức và tâm đắc tu luyện của nhau đều nói cho đối phương, không chút giữ lại.
Tuy rằng vũ kỹ của cả hai tu luyện đều là vũ kỹ thuộc tính, nhưng mà kinh nghiệm tu luyện thì lại cho đối phương tham khảo.
Sau đó hai người lại nói về những kinh nghiệm từng trải, những chuyện lạ trên giang hồ, nhưng chủ yếu Khải Văn nói là nhiều, Độc Nhĩ Kha thì ngồi nghe.
Hắn cũng không dám nói ra xuất thân của hắn, nên hắn không nói, nếu nói thì phải nói đối vì vậy hắn thà không nói còn hơn nói dối.
Hai người nói chuyện cả buổi thì tới chiều mới nghỉ, cả hai uống đều say mèm cả hai từ biệt nhau rồi ra về, cũng hẹn sau này gặp lại.
Độc Nhĩ Kha khó khăn lắm mới tìm tới được cửa phòng mình.
Vừa về đến phòng hắn vội vàng đóng cửa lại, vận chuyển Âm Dương Độc Công luyện hóa hết rượu, sau đó mới ngủ một giấc.
Hắn lần này ngủ là ngủ tới tối luôn.
Khi trời tối hẳn thì mới dậy, Độc Nhĩ Kha thả Tiểu Lang ra, gọi hai bàn đầy đồ ăn rồi cả hai ăn tối.
Buổi tối Độc Nhĩ Kha lại tiến hành tu luyện và cảm nhận độc Tâm.
Hắn đã có chút mơ hồ cảm giác nên hắn không từ bỏ, mỗi lần tu luyện hắn đều cố gắng cảm nhận Độc Tâm.
Độc Nhĩ Kha tu luyện tới buổi sáng hôm sau thì mới mở mắt ra.
Hôm nay là ngày thi đấu thư hai của vòng loại trực tiếp, hắn phải có mặt tiến hành bốc thăm đối thủ..