-Bạch.
Quyền chưởng vừa chạm nhau, cả hai đều thu chiêu, Độc Nhĩ Kha lại đấm ra một Phá Sát quyền, còn Thiết Cuồng Sa lại phát ra Thiết Pháp chém tới nhục quyền kia.
Phạch.
Thiết Pháp vừa chạm quyền thì tay lại thu chiêu, một chiêu Ấn Pháp tiếp tục giáng xuống.
sau đó lại là Điểm Pháp, ứng với mỗi một chiêu là một quyền của Độc Nhĩ Kha, hai người không quản đau đớn, cứ đánh hết chiêu này lại tiếp chiêu kia, hết quyền này lại tới quyền khác.
Cứ vậy Thiết Cuồng Sa đánh ra hết tuần tự một kỳ động tác, sau đó lại tiếp tục tuần hoàn, lại đánh ra một kỳ động tác, mỗi kỳ là năm động tác được lặp đi lặp lại, nhưng mà mơ hồ lại có dấu hiệu tăng lực.
Sau khi đánh ra năm kỳ động tác như vậy thì Thiết Cuồng Sa cũng dừng lại một chút, nhân lúc này cả hai đều lùi lại.
Trên tay Độc Nhĩ Kha là máu me bê bết, trên tay Thiết Cuồng Sa cũng có máu tươi rỉ ra, không biết là của hắn hay là của Độc Nhĩ Kha.
Vừa lui lại, Độc Nhĩ Kha lại nhét vào một nắm đan dược nào là Hồi Linh Độc Đan, nào là đan dược liệu thương.
Lại lấy ra một viên Trung Phẩm Linh Thạch hấp thu.
Lúc này hắn không cảm thấy đau đớn gì nữa, trong thâm tâm của hắn lúc này chỉ muốn chiến đấu.
Mà theo một chiều hướng khác là hắn đang có cảm giác đột phá càng ngày càng tới gần.
Độc Nhĩ Kha cũng muốn nhân cơ hội này tiến hành đột phá.
Thiết Cuồng Sa cũng nuốt vào một viên đan dược trắng như tuyết, hắn cũng không hành động gì, mặc kệ Độc Nhĩ Kha đứng đó.
Thiết Cuồng Sa không biết là đang phục hồi hay là đang đợi Độc Nhĩ Kha xuất ra chiêu thức tiếp theo.
Lần này trong đầu Độc Nhĩ Kha đã có kế hoạch vì thế hắn lại lao về phía Thiết Cuồng Sa mà tấn công trước.
Độc công tuôn trào, lực lượng cũng được súc áp lại, Phá Sát Quyền đánh ra, hướng tới ngực Thiết Cuồng Sa.
Thiết Cuồng Sa hừ một tiếng, kim linh lực tuôn trào, Phách Pháp hướng tới nắm quyền kia.
-Phanh.
Tay trái Độc Nhĩ Kha lại đánh ra một quyền nữa, vẫn là Phá Sát quyền, uy lực không kém gì quyền trước.
Thiết Cuồng Sa tiếp theo tất nhiên là đánh ra Suất Pháp rồi.
-Bạch.
Nhưng khi vừa thu chiêu thì tay phải Độc Nhĩ Kha duỗi ra, quyền hóa chưởng, Hàn Băng Khí tràn ra, một chưởng Hàn Băng Liên Tỏa ép tới Thiết Pháp của Thiết Cuồng Sa.
Hắn chính là muốn lấy băng liên chặn lại lực chém của Thiết Pháp.
Băng, rắc.
Tay phải thu chiêu, tay trái cũng đánh ra một chiêu Hàn Băng Liên Tỏa cản lại thế tấn của Ấn Pháp, sau đó hắn âm thầm điều động khí nen tới Tụ Linh Huyệt, sau đó dẫn tới Vạn Linh Huyệt một đoàn khí tam sắc hình thành trên đầu ngón cái của Độc Nhĩ Kha, ngón tay chĩa thẳng tới Điểm Pháp của Thiết Cuồng Sa.
Hai người cứ như thế so chiêu, ngươi một chiêu ta một chiêu, bọn họ giống như không phải đánh nhau mà là muốn luận bàn võ thuật cùng đối thủ thì phải.
Khán giả thấy chiêu chiêu lặp đi lặp lại cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ có hai người họ là không nhàm chán.
Bởi vì trong lòng hai người đều có tính toán riêng mà trùng hợp là cả hai đều muốn mượn đối phương làm bàn đạp để rèn luyện tiến hành trùng kích cảnh giới.
Độc Nhĩ Kha thì muốn trùng kích cảnh giới Linh Tướng Hạ Giai, còn Thiết Cuồng Sa cũng không kém điên cuồng, hắn là muốn trùng kích cảnh giới Linh Tôn Trung Giai.
Hắn đã dừng lại ở Linh Tôn Hạ Giai đỉnh đã khá lâu, điều hắn cần là một nấc thang cho hắn đạp chân bước lên bậc cao hơn.
Mỗi khi đánh ra một chiêu đối kháng với Thiết Cuồng Sa thì trong lòng hắn tần suất xuất hiện cảm giác đột phá càng ngày càng nhiều, nhưng mà vẫn chưa tới giới hạn đột phá được, Độc Nhĩ Kha vì thế mới nhìn Thiết Cuồng Sa, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn cũng có phần giống mình, hai người không hẹn mà đồng thanh:
-Tăng tốc.
Đột nhiên tốc độ phát chiêu của hai người trở nên nhanh hơn, mạnh hơn, hai người đánh ra khiến cho không khí trở nên rối tung mù, cả hai quấn lấy nhau động tác nhanh tới mức chỉ nhìn thấy bóng mờ mờ.
Hai người quấn lấy nhau hơn một khắc thời gian thì cảm giác đột phá cũng tới, Độc Nhĩ Kha đã chạm tới giới hạn đột phá.
Độc công trong người hắn bắt đầu có dấu hiệu chấn động, trong não hải của hắn mơ hồ có cảm giác muốn phá tung một cái rào cản trong suốt, Độc Nhĩ Kha dùng Xuyên Tâm Nhãn điều tra căn nguyên của cảm giác này thì hắn lại không thể phát hiện ra, chỉ duy trì Xuyên Tâm Nhãn để tiến hành vận chuyển Âm Dương Độc Công trùng kích cảnh giới mơ hồ kia, nhất tâm tam dụng, hai tay thì liên tục phát chiêu, trong lòng thì tiến hành trùng kích cảnh giới.
Độc Nhĩ Kha như thế, Thiết Cuồng Sa cũng như thế, trận đấu của hai người tưởng chừng nảy lửa, chiến đấu tới sinh tử thì hai người này lại chỉ duy trì chiêu thức cùng đấu pháp đơn giản mà tiến hành trùng kích cảnh giới.
Thiết Cuồng Sa lúc này vẻ mặt càng ngày càng trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn không thể làm ra nhất tâm tam dụng như Độc Nhĩ Kha, nếu muốn tiến hành trùng kích cảnh giới thì hắn nhất định phải dừng lại, ngồi xuống trùng kích, nhưng nếu như thế thì hắn khác gì thua cuộc.
Độc Nhĩ Kha liệu có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu là mình nhất định sẽ không bỏ qua.
Vì vậy suy nghĩ đi suy nghĩ lại Thiết Cuồng Sa vẫn lựa chọn từ bỏ cơ hội tiến vào vòng trong, hắn cần là cần đột phá.
Dù sao năm nay hắn mới hai mươi tám tuổi, năm sau hắn vẫn còn cơ hội tham dự, vì vậy Thiết Cuồng Sa trong lòng làm ra quyết định, ngoài miệng nói ra:
- Dừng lại, ta nhận thua?
- Thua? Nói vậy là ta thắng sao?
Độc Nhĩ Kha chẳng hiểu mô tê gì, nhưng mà hai tay hắn đã chậm lại, cùng với nhịp dừng của Thiết Cuồng Sa, sau đó thu chiêu lại.
Vừa thu chiêu Độc Nhĩ Kha ngồi cái phịch xuống đất khoanh chân lại nhắm mắt tu luyện.
Thiết Cuồng Sa cũng ngồi xuống bắt chước Độc Nhĩ Kha trùng kích tại chỗ.
Đây không biết là may mắn hay là gì nữa? Mọi người nói kể từ khi Lạc Quan công tử nhận thua với Độc Nhĩ Kha thì may mắn đã chuyển tới trên người hắn.
Nếu như nghĩ kỹ lại thì có chút đúng.
Trong ba người là hạt giống thì hắn lại chẳng gặp ai, giờ tiến hành chiến đấu rồi tiến hành đột phá thì đối thủ của hắn Thiết Cuồng Sa cũng tiến hành đột phá, lại còn nhận thua nữa chứ.
Khán giả cứng họng, trọng tài cũng cứng họng, khách mời trên hàng ghế khách quý cũng cứng họng.
cái này con mẹ nó quá nhảm đi.