Độc Nhĩ Kha và Dã Nhi tiến lại, quan sát một lượt đồ vật bày bán một lượt, đa số những đồ vật này đều là thứ Độc Nhĩ Kha đều không biết tên, nhưng một số hắn vẫn biết.
Trong đó có một thanh kiếm gãy rỉ sét, còn một thanh đao đã bị mất chuôi, còn có một thanh chủy thủ lại không có mũi.
Độc Nhĩ Kha ngồi xuống cầm lên, ngươi bán hàng là một trung niên mắt một mí, khuôn mặt bình thường, lúc này hắn đang nhắm mắt, hai người Độc Nhĩ Kha tới hắn cũng không mở mắt, mặc kệ hai người ngồi chọn lựa.
Dã Nhi thì thích thú với một khối ngọc bội màu xanh, nhưng lại bỉ nứt một đường nhỏ, thật đáng tiếc.
Độc Nhĩ Kha thì thích thú với thanh chủy thủ không có mũi kia, hắn cầm lên nâng nâng ước lượng độ nặng nhẹ, sau đó quan sát hoa văn chất liệu trên đó.
Trên chuôi chủy thủ có hoa văn hình một con xà độc, bên ngoài có mạ một lớp bạc, chuôi chủy thủ cầm vào có vẻ rất chắc chắn.
Chủy thủ toàn thân màu xám đen, trên thân cạnh chuôi của nó có khắc một chữ Sát khá lớn.
Đặc biệt thanh chủy thủ cầm vào khiến cho Độc Nhĩ Kha có cảm giác mát lạnh, trên thân nó cũng tỏa ra sát khí nhè nhẹ, nhưng lại tinh khiết lạ thường, giống như sát khí này trải qua vô số năm tháng gột rửa khiến nó trở nên nhạt đi nhưng cũng tinh thuần hơn.
Có lẽ đó là do sát khí đó đã hòa vào chất liệu chủy thủ rồi.
- Ông chủ, thanh chủy thủ này bán sao đây?
Trung niên nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt một câu, nhưng đôi mắt vẫn không mở ra nói:
- Một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch, hoặc lấy đan dược tương đương ra đổi.
Độc Nhĩ Kha tuy không biết nhìn hàng, nhưng hắn thích thú với thanh chủy thủ này nên dứt khoát không nhiều lời mua:
- Được, ta mua.
Đây là một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Nói xong thì hắn móc ra một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch đưa cho trung niên.
Lúc này trung niên mới mở mắt, nhàn nhạt nhìn Độc Nhĩ Kha, lại liếc Dã Nhi một cái sau đó gật đầu nhận lấy một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch sau đó lại nhắm mắt lại.
Dã Nhi nhìn biểu hiện của hắn có chút tức tối muốn nói gì thì lại bị Độc Nhĩ Kha cản lại.
Độc Nhĩ Kha nhìn nàng hỏi:
- Nàng chọn được món gì chưa? Ta sẽ mua tặng nàng.
Dã Nhi nói:
- Ta là tỷ tỷ, ngươi là đệ đệ.
Đồ ta mua cần phải ngươi trả tiền sao?
- Ách.
Hai người bước tơi gian hàng của hai người khác, những người này bán đều giống như trung niên kia, Độc Nhĩ Kha cũng không chọn được gì, còn Dã Nhi thì chọn được một cái châm cài trên thân có đính một viên ngọc xanh nhìn rất đẹp, toàn thân trâm lại được làm bằng vàng ròng.
Trên đó lại có những hoa văn uốn lượn, lại có một số ký tự lạ mắt.
Dã Nhi vừa nhìn là đã thích cây trâm này liền nên đã mua liền với giá một vạn kim tệ.
Nàng không trả bằng Linh Thạch có lẽ Linh Thạch đã cạn túi rồi.
Hai người tiếp tục bước tới chỗ bán hàng tiếp theo.
Người bán hàng lại là một thanh niên nhìn có vẻ khá anh tuấn, nhưng nhìn sắc mặt của hắn lúc này không khá lắm, có lẽ đang bị thương hay có điều lo lắng gì đó.
Thanh niên này khác với những người khác, hắn ngó đông ngó tây, liên tục mời chào khách nhưng lại không có ai tới gian hàng của hắn mua gì.
Trên mặt đất đồ vật hắn bày bán cũng không nhiều, chỉ có một miếng gì đó bị rêu phong bao phủ, không nhìn ra được gì, đồ vật còn lại là một gốc linh thảo nhìn khá lạ mắt.
Vừa thấy hai người Độc Nhĩ Kha bước tới thì thanh niên hớn hở mời chào.
Ánh mắt hắn nhìn Dã Nhi có chút kinh ngạc sau đó biến mất lại chuyển qua Độc Nhĩ Kha sau đó nói:
- Hai vị, xin mời hãy đến chỗ ta mua đồ, ta sẽ giảm giá cho.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, ánh mắt chuyển xuống đồ vật hắn bán, nhưng tìm đi ngó lại chỉ thấy có hai đồ vật.
Ánh mắt Độc Nhĩ Kha dừng lại ở gốc linh thảo, đó là một gốc cây toàn thân màu xanh đen, đặc biệt trên thân cây thẳng tắp ấy chỉ có duy nhất một cái lá và một cái rễ.
Gốc linh thảo này cũng bằng ngón chân cái, Độc Nhĩ Kha vừa nhìn thấy nó là ánh mắt không thể dời đi được.
Bởi vì trong lòng hắn lúc này vô cùng kích động, kinh đào lãng hải.
Hắn đã từ đó nhận ra gốc linh thảo này là gì?
“Nhất Diệp Nhất Căn, Bổ tâm thảo.” Nhất Diệp Nhất Căn Bổ Tâm thảo là linh thảo thượng phẩm có trong độc kinh, tuy rằng nó không phải là linh thảo đỉnh cấp nhưng tác dụng của nó là vô cùng, bởi vì nó dùng để điều chế bổ tâm độc đan dùng để bồi bổ cho Độc Tâm của người tu luyện kỳ công Âm Dương Độc Công.
Thanh niên dường như cũng nhận ra ánh mắt Độc Nhĩ Kha, dõi theo hướng nhìn của hắn thì biết Độc Nhĩ Kha đã hứng thú với gốc linh thảo của hắn.
Tuy hắn không biết gốc linh thảo là gì nhưng hắn biết nó không đơn giản, trong lòng hắn cũng đoán người thanh niên trước mặt này biết rõ lai lịch của gốc Linh Thảo này.
Gốc Linh Thảo này và khối rêu xanh kia hắn tìm được trong một đầm lầy, trong một lần bị lạc trong rừng, nhóm của hắn chính là vì gốc linh thảo này mà chiến đấu với ma thú thủ hộ mà chết hết, chỉ còn lại mình hắn lấy được gốc linh thảo và khối rêu xanh gần đó trốn đi, nhưng cũng bị trọng thương.
Hắn bán hai đồ vật này đi vì hắn cho rằng chúng là hai đồ xui xẻo, mặt khác là vì thiếu tiền mua đan dược chữa thương.
- Gốc linh thảo này của ngươi bán bao nhiêu?
Độc Nhĩ Kha hỏi.
Nghe Độc Nhĩ Kha hỏi vậy, trong lòng thanh niên này bỗng nhiên nảy ra một ý, miệng nói:
- Không bán.
- Không bán? Này cái tên kia, vậy ngươi ngồi đây bày ra là để làm cái gì?
Lời này không phải của Độc Nhĩ Kha mà là của Dã Nhi.
Thanh niên cười khổ nói:
- Ta vẫn chưa nói xong, cô nương xin đừng hiểu lầm.
Ta đang bị thương vì vậy người nào có thể cung cấp đan dược khiến cho ta hoàn toàn hồi phục thương thế thì ta sẽ tặng hai đồ vật này cho người đó.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì nhíu mày lại, chuyện này quả thực quỷ dị à, tuy vậy hắn vẫn hỏi:
- Ngươi có thể nói rõ thương thế của ngươi như thế nào không? Ta nhìn ngươi thì có vẻ giống như trúng độc à.
- Hả? Tại sao ngươi biết ta trúng độc.
Thanh niên kinh ngạc nhìn Độc Nhĩ Kha, trong lòng cũng dấy lên chút hi vọng.
Độc mà hắn trúng rất quỷ dị, đã tốn rất nhiều tiền tìm đại phu chữa trị mà không khỏi.
Đan dược cũng mua nhiều nhưng vẫn không thể giải độc.
Độc tính này tuy rằng phát tác chậm nhưng có điều quỷ dị là hắn lại không thể tu luyện tiếp.
- Có gì mà lạ chứ? Ngươi không biết hắn tu luyện là độc công sao?
Dã Nhi bĩu môi khinh thường, chen vào một câu.
Thanh niên nghe vậy thì kinh ngạc hỏi:
- Độc công? Nói vậy công tử là đệ tử của Độc Tông?
Hắn chỉ biết xung quanh Ba La quận này tông phái tu luyện độc công chỉ có người của Độc Tông mà thôi.
Vì vậy hắn cũng kết luận Độc Nhĩ Kha là đệ tử của Độc Tông.
- Là ta đang hỏi ngươi mà.
Độc Nhĩ Kha không trả lời mà chỉ nhàn nhạt nói.
- Ách.
Xin lỗi công tử, chuyện là thế này...
Thanh niên bắt đầu kể về cuộc hành trình của nhóm người dong binh tự do hắn.
Mười ngày trước bọn hắn tiến vào Thổ Lạc Sâm Lâm tiến hành liệp sát ma thú, trong một lần đuổi bắt một con Xích Hỏa Báo thì bị lạc vào một đầm lầy, cả nhóm sau đó phát hiện ra trên mảnh đất trống cạnh đầm lầy có mọc một gốc linh thảo chính là gốc này, bên cạnh đó còn có một bộ xương xám đen, trong đó bộ xương này một tay thì cầm vật gì lại thò xuống nước, vật đó có màu xanh, toàn thân bị rêu phong bám lại.
Đúng lúc bọn họ tiến tới lấy hai vật kia thì xuất hiện một con ma thú thủ hộ tiến tới tấn công.
Nó là ma thú cấp sáu Đại Viên Mãn lại có độc tính quỷ dị, bọn họ chiến đấu với nó toàn bộ chết chỉ còn mình hắn là chạy thoát được, mang theo hai vật kia.
Bị mất đồ vật thủ hộ, con ma thú điên cuồng đuổi theo, sau đó đánh trọng thương hắn, dù vậy trong lúc tuyệt vọng thì hắn tới một hẻm núi nhỏ không cao lắm phía dưới là một hồ nước sâu, hắn đành liều mạng nhảy xuống nên mới thoát thân được.
Thanh niên còn nói rõ độc tính của ma thú, các tính chất của nó.
Độc Nhĩ Kha nghe một lúc thì đã hiểu được độc tính mà thanh niên trúng là gì?
- Phàn Tu độc.
Loại độc này độc tính phát tác rất chậm nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Nó liên quan tới tu vi, chính xác mà nói thì nó khiến cho người ta không thể tu luyện, mỗi khi tu luyện lại đau đớn như hàng ngàn con dao đâm vào người, sau về lâu thì nó ăn mòn tu vi con người, khiến cho người trúng độc tu vi sụt giảm, không chữa khỏi thì có thể biến thành người bình thường.
Lọai độc này còn có một tên khác đó là Phệ Tu Vi.
- Độc tính của ngươi ta có thể chữa khỏi, hai ngày nữa ngươi hãy đến Đa Đạt khách điếm tìm ta.
Ta ở phòng số ba hàng chữ Thiên.
- Thật không? Nếu được vậy thì tốt quá.
Thanh niên nghe vậy thì mừng rỡ không thôi.
Hắn thực không ngờ Độc Nhĩ Kha lại có bản lĩnh như vậy, không hổ là người của Độc Tông.
- Vậy là ngươi đồng ý giao địch này chứ?
Độc Nhĩ Kha hỏi.
- Được, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Độc Nhĩ Kha suy nghĩ một chút rồi lấy ra một ít đan dược chữa ngoại thương đưa cho thanh niên nói:
- Đây là đan dược trị ngoại thương ngươi hãy cầm lấy, coi như là tiền đặt cọc.
- Được.
Vậy ngươi hãy cầm khối này đi.
Thanh niên đồng ý, lại đưa khối bằng ba đầu ngón tay toàn thân bám đầy rêu xanh đưa cho Độc Nhĩ Kha.
- Được.
- Chờ một chút, ta muốn khối rêu đó.
Độc Nhĩ Kha đang định đưa tay tiếp nhận khối rêu đó thì một giọng nói vang lên, nghe có chút quen quen.