Dưới ánh đèn sáng chang năm người Thạch Phá Thiên từ từ rời đi, bước xuống cầu thang biến mất khỏi tầm mắt Độc Nhĩ Kha.
Bảo Lai có chút ngại ngùng đến trước mặt Độc Nhĩ Kha chắp tay xin lỗi nói:
- Thật ngại quá, để cho công tử phải gặp rắc rối tại bổn phường, ta thay mặt bổn phường xin lỗi công tử, xin công tử hãy lượng thứ.
Độc Nhĩ Kha cũng chắp tay cười nói:
- Chuyện này không liên quan gì tới Bảo Lai các hạ, chỉ là bọn họ có mắt không tròng chọc vào ta mà thôi.
Bảo Lai nghe vậy không có yên lòng mà lại càng thêm lo lắng nói:
- Công tử xin hãy cẩn thận nhóm người này.
Dù sao bọn họ cũng có Thạch gia chống lưng.
Bọn chúng rất có thể gây rắc rối cho công tử.
Độc Nhĩ Kha cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, nắm tay cũng siết lại nói:
- Ta mong bọn chúng không nên chọc vào ta, nếu không thì bọn họ sẽ phải trả cái giá đắt.
Hắn nói xong thì quay ngoắt sang Bảo Lai, vẻ mặt lại tươi cười nói:
- Bảo Lai tiền bối, không biết linh thảo ta mua đã chuẩn bị xong chưa.
Bảo Lai thấy Độc Nhĩ Kha có ý né tránh thì cũng không nói nữa, chỉ gật đầu:
- Linh Thảo của công tử đã chuẩn bị xong.
Ta đến đây cũng là thông báo tới công tử, mời theo ta.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, đang định bước theo Bảo Lai thì chợt nhớ tới thanh niên kia, hắn bèn quay sang tên thanh niên kia nói:
- Tối mai ngươi tới chỗ ta, ta sẽ cho ngươi giải độc.
Ta đảm bảo độc tính của ngươi sẽ hoàn toàn giải xong.
Nhớ mang theo gốc linh thảo kia nữa.
Thanh niên lúc này đã mất đi sự lựa chọn, chỉ có chọn Độc Nhĩ Kha mà thôi, trong lòng không khỏi có chút hối hận.
Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn nhìn Độc Nhĩ Kha lại trở nên nhiệt tình hơn trước.
hắn gật đầu nói:
- Được, vậy thì ngày mai giờ này ta sẽ tới chỗ ngươi.
- Được.
Độc Nhĩ Kha không nói thêm, dẫn Dã Nhi đuổi theo Bảo Lai.
Ba người tiến tới một căn phòng khách, nơi này bày biện xa hoa, trên bàn đã có người pha sẵn trà thơm, đây có lẽ là phòng chuyên dùng để tiếp khách quý của Bảo Lai.
- Mời công tử và tiểu thư ngồi.
Bảo Lai mở lời trước, mời hai người Độc Nhĩ Kha ngồi xuống.
- Đây là linh trà, hai vị xin mời dùng.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, cầm chén trà lên uống một ngụm, Dã Nhi cũng bắt chước làm theo, chỉ là động tác của nàng không được đẹp mắt lắm, một ngụm uống hết, sau đó đặt chén trà xuống cái phịch, sau đó miệng hướng Bảo Lai mở lời:
- Bảo Lai tiền bối, trà chúng ta đã uống xong, người dẫn chúng ta tới đây là có việc gì?
Bảo Lai cười, Độc Nhĩ Kha cũng cười, hai người cứ cười mà không giải thích gì.
Dã Nhi thấy vậy thì tức giận, đang định nói gì đúng lúc này có người bước vào, chỉ là người bước vào không phải một người mà là ba người, ba người này trên vai mỗi người đều vác một cái bao vải.
Mùi thảo dược thơm phức tỏa ra từ trên những cái bao đó.
Cả ba người bê ba cái bao tới trước mặt Bảo Lai rồi đặt xuống nền đất, sau đó chắp tai với lão rồi bước ra ngoài.
Độc Nhĩ Kha thấy ba bao Linh Thảo này thì sớm đã rục rịch trong lòng, hắn cảm khái sự tiện dụng của việc này, cũng như sức mạnh của đồng tiền.
trước kia để có được linh thảo hắn phải liều sống liều chết cùng Tiểu Lang dấn sâu vào U Minh sâm lâm vượt qua bao nguy hiểm, không biết bao nhiêu lần gặp hiểm cảnh sinh tử, chạy trối chết.
Vậy mà giờ này hắn chỉ nói mấy lời là đã có người mang tới cho hắn một đống lớn này.
Việc hắn phải làm chỉ là có tiền trả cho những người này mà thôi.
Bảo Lai tiến tới mở ba bao Linh Thảo ra, thì ra bên trong nó lại có nhiều bó nhỏ, trong đó đều riêng biệt đựng một loại Linh Thảo.
Đếm ra thì có tới mười một bó như vậy.
Lúc này Bảo Lai mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Độc Nhĩ Kha.
- Công tử, đây là danh sách, số lượng và giá cả Linh Thảo mà công tử cần.
Xin công tử hãy tiến tới kiểm tra lại.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, nhìn qua một chút, sau đó tiến tới, lật tay thu hết tất cả chúng vào trong Giới Chỉ.
Hành động này khiến cho Dã Nhi một bên chấn kinh hỏi:
- Tiểu đệ đệ, ngươi mua hết số Linh Thảo này sao? Ngươi có đủ tiền để trả không?
Độc Nhĩ Kha cười cười trêu:
- Nàng thử nói xem.
Nếu ta không có đủ tiền thì gán nàng trả nợ cũng được à.
- Ngươi.
Dã Nhi nghe vậy thì quát lên, đang định chửi Độc Nhĩ Kha một trận thì tỉnh ngộ, nàng cười cười, giọng cũng dịu lại nói:
- Ta không mắc lừa tiểu đệ đệ đâu.
Tiểu đệ đệ ngoan, ngươi có nhiều tiền như vậy sao lúc nãy không trả cho tỷ tỷ?
Độc Nhĩ Kha lắc đầu:
- Thế ai nói không cần tiền của ta, còn nói tự bỏ tiền ra trả.
- Ngươi.
Dã Nhi tức giận, nói:
- Ta không cần biết, ngươi nhất định phải trả số tiền kia cho ta.
- Tại sao?
- Không tại sao hết.
Cứ coi như đó là khoản bồi thường vì lúc trước ta đã chịu tổn thất nhận thua trận đấu đó đi.
...
Độc Nhĩ Kha hết cách nói, lúc này Bảo Lai mới tiến tới nói:
- Công tử, đây là tổng số tiền của số linh dược này, trong đó đã trừ triết khấu mười lăm phần trăm.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, nhận tờ giấy trong tay Bảo Lai, hắn nhìn con số mà Bảo Lai tổng kết.
Hai mươi lăm vạn, ba nghìn một trăm mười Linh Thạch Hạ Phẩm.
Độc Nhĩ Kha không nói nhiều, lật tay một cái lấy ra Linh Thạch từ trong Giới Chỉ đưa cho Bảo Lai.
Bảo Lai đếm đủ Linh Thạch thì lại móc ra một cái tử tinh tạp nhìn giống cái Tử tinh tạp mà Lý Nhã đưa cho hắn, chỉ là trên thân của nó có thêu một cái bình sứ.
Bảo Lai nói:
- Đây là tử tinh tạp của bổn tiệm, đại diện cho thân phận công tử là khách quý của bổn tiệm, sau này công tử muốn mua gì thì hãy đưa cái này ra, mỗi một món công tử mua sẽ được ưu tiên, và được giảm năm phần trăm.
- Được.
Cám ơn tiền bối.
Độc Nhĩ Kha nhận lấy tử tinh tạp, sau đó chắp tay nói tiếp:
- Thời gian không còn sớm, ta phải về thôi.
Xin cáo từ.
...
Hai người Độc Nhĩ Kha cáo biệt Bảo Lai rời khỏi đan phường, lúc này trời cũng đã sắp về khuya.
Dã Nhi không biết ở nơi nào, chỉ là một đường đi theo Độc Nhĩ Kha, không thấy từ biệt gì cả.
Cả đoạn đường người đã vắng đi rất nhiều, lâu lâu mới thấy có người đi qua nhìn dáng vẻ khá vội vàng.
Hai người vẫn từ từ dạo bước vừa đi vừa nói chuyện, bỗng chốc cũng đã tới một khu đường vắng vẻ, ánh đèn cũng tối gần hết.
Lúc này chỉ còn ánh sao lờ mờ mà thôi.
- Vèo...
Bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên.
- Người nào.
Độc Nhĩ Kha quát lên, cả người tập trung cảnh giác.
Dã Nhi bên cạnh cũng làm ra đề phòng.
- Ha ha, Hỏa tiểu tử, ta còn tưởng các ngươi không dám ra khỏi cái đan phường đó chứ?
Từ trong bóng tối nhảy ra năm thân ảnh, lờ mờ vẫn có thể nhìn ra người đến là ai.
- Là các ngươi.
Độc Nhĩ Kha nhìn đám người Thạch Phá Thiên, ánh mắt híp lại, giọng nói cũng trở nên sắc lạnh.
- Sao? Ngươi còn tưởng là ai?
Thạch Phá Sơn phá lên cười, giọng nói có chút trào phúng nhìn Độc Nhĩ Kha nói.
Khi hắn nói thì năm người bọn chúng cũng đem hai người Độc Nhĩ Kha bao vây lại..